Miếng bánh ngọt thứ một trăm lẻ sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Niên Niên gian lận (Hồi hai)

Dư Niên vừa trả lời, tổ chương trình "Tàng Bảo" gần như lập tức hồi đáp lại, bắt đầu chương trình, bàn chuyện hợp đồng. Bởi vì Dư Niên không có quá nhiều yêu cầu với lệ phí ra sân, lịch trình cũng dễ phối hợp, song phương thống nhất với nhau, nhanh chóng bàn xong.

Mạnh Viễn theo thói quen cảm thán, "Nếu đổi thành nghệ sĩ trước kia của tôi—— "

Dư Niên cười nhạo hắn, "Mạnh ca, anh giống như chủ nhiệm lớp vậy, học sinh lớp tôi hồi trước thế này thế nọ."

Mạnh Viễn trừng Dư Niên một cái, "Niên Niên, tôi nói cậu biết, cậu lớn gan hơn rồi, nói chuyện với Mạnh ca càng ngày càng không biết lớn nhỏ!" Nói xong hắn cũng cười, "Nhưng mà nói thật, nếu không phải chính cậu muốn đi, tôi thật sự sẽ không để cậu nhận show vừa không hot lại không thể kiếm tiền."

"Nhưng tôi thật sự rất muốn đi."

"Ok ok, cả ngàn con ngựa cũng không kéo nổi cậu về, thích đi thì đi đi, " Mạnh Viễn nói rồi nói, đột nhiên phát hiện, "Sao tiêu chuẩn của tôi đối với cậu lại biến thành chỉ cần cậu vui là được vậy?"

Thi Nhu mở cửa đi vào, đúng lúc nghe được câu này, cô đặt cà phê và trà sữa xuống bàn làm việc, lại đưa nước ép trái cây cho Dư Niên, đáp, "Mạnh ca không nhận ra hả? Mấy quản lý khác đều coi nghệ sĩ của mình là cây rung tiền, là bát cơm manh áo, anh thì khác, con đường anh đi không có được bình thường."

Mạnh Viễn đắc ý, "Dĩ nhiên tôi phải khác rồi, nghệ sĩ nhà khác có thể mới ra mắt một năm đã hốt được sáu giải thưởng Kim Khúc không? Có thể không? Không thể đúng không? Nghệ sĩ tôi mang tiền đồ rộng mở, dĩ nhiên không đi con đường tầm thường!"

Thi Nhu không để ý tới Mạnh Viễn, đôi mắt lấp lánh nhìn Dư Niên, "Niên Niên, bài đăng trên weibo của em hay lắm!" Cô tức giận nói, "Triệu Xuân Minh là ai vậy, đoạn đối thoại trong "Đại Giảng Đường" kia đúng là tức chết đi được!"

Mạnh Viễn cầm cốc cà phê nguội, "Vậy nên chẳng phải bị cộng đồng mạng chửi sao, chắc giáo sư Triệu sẽ ở ẩn vài ngày tới đấy."

Ký hợp đồng với tổ chương trình "Tàng Bảo", chưa tới một tuần, tiết mục đã bắt đầu ghi hình.

Lúc Dư Niên mang Thi Nhu đến trường quay của đài truyền hình, đã nhìn thấy Cổ Ích Duyên chậm rãi đi từ phía xa tới, xung quanh ông là các nhân viên. Cậu nhanh chóng bước tới, đến trước mặt Cổ Ích Duyên, mỉm cười chào hỏi, "Ông Cổ, đã lâu không gặp."

Cổ Ích Duyên vừa thấy Dư Niên, trên mặt liền nở nụ cười, "Niên Niên tới sớm vậy?"

Dư Niên để mặc đối phương nắm tay mình, bước chậm lại, hơi cúi đầu trả lời, "Vâng, cháu nghĩ đến việc sẽ cùng ghi hình với ông Cổ, còn có chút hồi hộp."

"Căng thẳng? Đừng có căng thẳng! Bây giờ Niên Niên trưởng thành rồi, còn là đại minh tinh, ghi hình với một ông già, sao lại căng thẳng được!"

Nhân viên bên cạnh thấy bộ dáng Cổ Ích Duyên và Dư Niên vô cùng thân quen, nói chuyện còn rất thân thiết, cũng hơi thắc mắc nhưng để ý tới bầu không khí, khôn ngoan không mở miệng hỏi.

Cổ Ích Duyên vỗ mu bàn tay của Dư Niên, "Tổ chương trình muốn mời cháu tới, Cam Châu còn nói chắc cháu sẽ không có thời gian đâu, bây giờ cháu rất bận, lại còn kín lịch nữa. Ông bèn nói, không, chỉ cần tìm cháu, cháu nhất định sẽ tới." Trong từng nếp nhăn trên mặt ông đều chứa niềm vui và yên tâm, "Xem đi, ông nói đúng, cháu tới."

Dư Niên cong môi cười nói, "Cho dù viện trưởng Cam không mời cháu, cháu cũng tìm cơ hội xin vào."

Cổ Ích Duyên vui vẻ, lại than thở, "Nếu ông bà ngoại cháu nhìn thấy bộ dáng trưởng thành đẹp trai bây giờ của cháu, không biết sẽ vui đến mức nào."

Dư Niên hơi mở to mắt, cố ra vẻ không phục, "Ông Cổ, khi còn bé cháu cũng rất đẹp trai!"

Cổ Ích Duyên sững người một giây, nói với người bên cạnh, "Xem đi, mới chỉ khen một câu mà đã phổng mũi rồi!"

Tất cả mọi người bật cười.

Lúc vào phòng nghỉ, Cam Châu đã tới trước. Ông mặc trung sơn trang* màu đen, đầu tóc gọn gàng, nhìn vô cùng văn nhã. Thấy Cổ Ích Duyên đi vào, ông liền vội vàng đứng lên bước tới hai bước chào đón, "Cổ lão!"

Cầm tay Cổ Ích Duyên, ông vừa cười vừa nhìn Dư Niên, "Niên Niên lại đẹp trai hơn không ít!"

Cổ Ích Duyên cười cười đi vào trong, "Cậu đừng khen cháu nó nữa, nếu thật sự cảm thấy nó đẹp trai thì cũng phải nhịn xuống đừng nói, đứa nhỏ này vừa được khen một cái đã vui mừng bay tít lên trời cao!"

Dư Niên không lên tiếng, chỉ mỉm cười.

Ba người vừa ngồi xuống ghế salon trong phòng nghỉ, tổng đạo diễn của tổ chương trình đã chạy tới, kêu bọn họ nghỉ ngơi tí đi, sân khấu vẫn còn đang được chuẩn bị. Sau khi hàn huyên vài câu lại vội vã chạy đi.

Cửa phòng nghỉ đóng lại, Cổ Ích Duyên chống gậy, hỏi Dư Niên, "Bác đọc tin thấy nói cháu đã mua được Xương phương tôn về từ nước Ý?"

Dư Niên gật đầu, "Vâng, người giữ Xương phương tôn chính là gia tộc Monti của Ý, đang có nội đấu. Cháu vừa mới mang Xương phương tôn rời đi, bên đó đã xảy ra giao chiến, nghe nói không có ai bị thương nhưng đồ đấu giá đều bị tổn hại, lúc ấy chỉ cảm thấy bản thân rất may."

Chỉ nghe Dư Niên kể lại vài câu nhưng Cổ Ích Duyên cũng biết trong đó có không ít nguy hiểm. Ông trầm ngâm, "Cháu vất vả rồi, người xưa từng nói đồ cổ đều có linh tính, tất cả đều đem đến lợi tránh xa hại, hoặc là cứu chủ nhân khỏi nguy hiểm, không chừng đó là sự thực."

Dư Niên cười nói, "Đồ cổ có linh tính hay không thì cháu không biết, nhưng tụi nó đều là đồ quý giá, vậy nên cuối cùng phải nói, nó cần có người bảo vệ."

"Cháu nói cũng đúng, " Cổ Ích Duyên nhìn Cam Châu, "Mục đích của viện bảo tàng, chính là việc này."

Cam Châu nói, "Nhắc tới chuyện này, chuyện Xương phương tôn được đấu giá, chúng ta ai cũng không có tin tức, thật may là có Niên Niên mua về, nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội."

Cổ Ích Duyên gật đầu, "Năm đó Xương phương tôn bị lén lút đưa ra nước ngoài, Tu Ninh trước tức đến mức ăn không vô, đấm ngực thở dài hồi lâu."

Dư Niên cười nói: "Nếu ông ngoại biết cháu đã mua được đồ về, 80% sẽ ôm cháu xoay vòng vòng!"

Lúc này nhân viên gõ cửa, nói sân khấu đã được bố trí xong xuôi. Đi theo nhân viên làm việc, ba người ngồi vào ghế của ban giám định.

Không cần biết là Cổ Ích Duyên, Dư Niên hay Cam Châu, giám định di vật văn hóa là hàng riêu hay pha kè, kể lại câu chuyện xưa đằng sau mỗi món đều là hạ bút thành văn, ghi hình vô cùng thoải mái.

Có một ông lão hơn sáu mươi tuổi tới chương trình, đặt một đồ rửa bút lên bàn giám định. Lúc nhìn con dấu dưới đáy đồ rửa bút, Cổ Ích Duyên quan sát kỹ càng vài giây, cười nói, "Dư Niên, cháu tới đánh giá bảo bối này đi."

Dư Niên kính cẩn gật đầu, nhìn về phía sân khấu điều chỉnh micrio, mở miệng, "Đồ rửa bút là một món không thể thiếu trong các đồ trang trí thư phòng thời xưa, múc nước rửa bút, tần suất sử dụng hằng ngày rất cao, được làm bằng gốm sứ phổ biến, như đồ rửa bút gốm men xanh sản xuất từ lò Nhữ được truyền qua từng đời, vô cùng trân quý. Gốm sứ được truyền đời nhiều nhất, còn đồ rửa bút của ông, là ngọc."

Ông lão gật đầu, "Đúng vậy."

Dư Niên tiếp tục nói, "Món đồ này của ông, là đồ rửa bút bằng ngọc Thu Thiền Đồng Diệp, họa tiết sống động hoạt bát, lung linh có thừa, được chạm khắc thành một cành ngô đồng gãy nâng đỡ một phiến lá, gân lá rõ ràng, ve sầu đậu trên mặt lá, nhìn rất sống động."

Ông lão cầm micro, "Nhãn lực của nhà giám định nhỏ thật tốt, nói vô cùng đúng. Đồ rửa bút này đã được truyền xuống qua rất nhiều đời. Nhưng mà, ông muốn đố cháu."

MC là cái miệng nổi tiếng của đài quốc gia đài, vội vàng cười nói, "Nhà giám định nhỏ của chúng tôi đã sẵn sàng rồi, ông đố đi!"

Ông lão hỏi: "Cháu có biết lai lịch của món đồ này không?"

Dư Niên cười nói, "Ông lão, câu hỏi của ông không làm khó cháu được đâu." Khuôn mặt cậu sáng sủa, câu chữ rõ ràng, "Trên đỉnh đồ rửa bút có một con dấu, là ba chữ 'Phù Quang Trai'. Lấy danh tự 'Phù Quang' đặt tên cho thư phòng, chỉ có Thái tử Thái phó Dư Hoài Nam trong sách sử. Lúc Dư Hoài Nam viết tên mình, theo thói quen viết chữ 'Nam' kéo dài nét cong, kín nửa miệng. Ông xem kĩ đồ rửa bút của ông, nhất định chữ nam đó được viết như vậy."

Trên màn hình lớn xuất hiện bức ảnh HD, quả nhiên giống như lời Dư Niên, dưới đáy chữ Nam, kín nửa miệng. (chữ Nam nè cả nhà 南)

Dư Niên tiếp tục nói, "Cả đời Dư Hoài Nam chỉ dùng ba đồ rửa bút, đồ trong tay ông, là cái thứ hai, được bậc thầy điêu khắc ngọc, Hạ Thúc, thời đó làm ra. Hắn dùng được mười một năm, sau đó đưa đồ rửa bút cho một người tên Cung Quý Dương, nói nhìn Quý Dương tẩy sạch vẩn đục trong thiên hạ, giống như đồ rửa bút rửa sạch vết mực. Người này sau đó làm Thiếu khanh của Đại Lý tự, trong sách sử cũng có tên của hắn."

Trên mặt ông già không giấu nổi kinh ngạc, luôn miệng nói, "Cháu nói vô cùng đúng! Thậm chí còn biết cặn kẽ hơn ông! Đúng là tổ tiên của ông họ Cung tên Quý Dương! Đồ rửa bút được truyền xuống từng đời, khi ba ông còn bé đã được nghe ông nội kể câu chuyện này. Khi ông còn bé cũng được ba kể lại câu chuyện này." Ông nhìn MC, "Coi như tôi tâm phục khẩu phục, nhà giám định nhỏ quả nhiên lợi hại!"

Sau khi ghi hình kết thúc, Cam Châu cười nói, "Vừa nãy có tính là Niên Niên gian lận không?"

Dư Niên xấu hổ, "Khi còn bé học lịch sử gia đình, trong đó có ghi lại chuyện này, lúc ấy cháu vô cùng bội phục Cung Thiếu khanh trừ gian diệt ác, một thân chính khí."

Qua vài ngày, tiết mục này được phát sóng trên đài quốc gia, bởi vì có Dư Niên tham gia nên độ thảo luận trên weibo rất cao.

"—— thật sự vẫn có người tin Dư Niên có thực tài? Cũng chỉ là tổ chương trình đưa kịch bản sân khấu rồi học thuộc, sau đó lên đọc là được, trẻ con biết chữ cũng làm được! Nói thật, cậu ta thật sự cần cù chăm chỉ, tận tâm tận lực vì thiết lập tính cách của mình, loại show này cũng nhận."

"—— a a a a tôi Niên Niên mặc trung sơn trang trắng đẹp trai quá! Lúc Niên Niên ngồi ở đó giải thích câu chuyện xưa của từng món đồ, tui chỉ muốn xỉu tại chỗ thôi! Ban đầu chỉ nhìn Niên Niên, kết quả nhìn một hồi, thật lòng thích những câu chuyện xưa của di vật văn hóa! Chờ tập hai!"

"—— tổ chương trình mời đúng người rồi, Dư Niên không hổ là học sinh cuối cùng của Tằng Hồng Ảnh, bàn về nền tảng sử học cùng với giám định di vật văn hóa đều khiến người ta bội phục, tuyệt đối là căn cơ thấm nhuần nhiều năm mới có! Cho dù kiếm tiền dựa vào đầu tư đồ cổ, người ta cũng là dựa vào tài học kiếm được bát cơm."

Mạnh Viễn đọc xong các kiểu đánh giá, cố ý chạy tới phòng tập tìm Dư Niên, vui vẻ ra mặt, "Niên Niên, không ngờ hiệu quả show rất tốt!"

Dư Niên đang dùng khăn lông trắng lau mồ hôi trán, nghe vậy cười nói, " Ừ, viện trưởng Cam còn có fans kìa, đột nhiên weibo tăng hơn mười ngàn lượt theo dõi, nói là sợ chết đi được."

Mạnh Viễn cười to, nghe Dư Niên nhắc tới weibo, Mạnh Viễn lại nghĩ tới, "Có một chuyện bực mình, tập kế Triệu Thư Á muốn tham gia show."

Thấy cái tay cầm khăn lông trắng của Dư Niên không ngừng lại, Mạnh Viễn tiếp tục nói, "Ban đầu tổ chương trình muốn mời cậu, nhưng không ôm nhiều hy vọng, bởi vì địa vị của cậu quá cao, vậy nên bọn họ do dự muốn mời Triệu Thư Á.

Đối với chuyện có lợi với thiết lập tính cách dòng dõi thư hương, tất nhiên Triệu Thư Á sẽ không bỏ qua, chẳng qua cậu ta không ngờ cuối cùng cậu lại nhận show này, Triệu Thư Á hoàn toàn không có cơ hội. Vậy nên chắc trong lòng không thoải mái, nghĩ biện pháp xử cậu trực diện, làm chuyện xấu xa với cậu."

Dư Niên uống nước xong, vặn chặt nắp, "Không sao, Mạnh ca yên tâm, tôi có thể ứng phó."

Thấy Dư Niên thu dọn đồ đạc giống như định đi về, Mạnh Viễn kinh ngạc, "Đi về? Tưởng cậu tập nhảy đến tám giờ tối?"

Dư Niên xách chai nước, "Không tập, bạn trai tới đón tôi tan làm." Cậu suy nghĩ một chút, cong mắt, nhanh nhẹn nói, "Nếu sau này trình độ nhảy của tôi đi lùi, chắc chắn Tạ Du phải chịu trách nhiệm!"

---------------------------------

*中山装(trung sơn trang) Kiểu áo Tôn Trung Sơn 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net