CHƯƠNG 13: HẮN NHƯ VẬY RẤT TỐT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Khinh Vũ nghe tiếng binh khí va chạm phía sau không chút nghĩ ngợi quay ngược trở lại.

Thường Túc lấy ra vũ khí phòng thân, tiêu bạch ngọc đánh lui địch nhân trước mặt. Chỉ là đánh thêm mấy chiêu nữa đánh không lại đối phương, bởi vì đối phó một người đã cố hết sức huống chi là đồng loạt bốn người.

Nam Cung Tương bình tĩnh ngâm trong nước nhìn hết thảy không có ý định phản kích, vừa tranh thủ nhìn Dung Khinh Vũ lộn ngược trở lại. Vẫn chưa biết thực lực của Dung Khinh Vũ là bao nhiêu nên lúc này không biết nên cảm tạ nàng tinh thần trọng nghĩa, hay nên trách nàng vô giúp vui làm chi còn không bằng đi gọi thêm người.

Xuân Lê Uyển của Vương gia có bố trí huyền trận tinh vi, thị vệ bình thường muốn vào cũng vào không được! Mà Dung Khinh Vũ lại có thể tự nhiên ra vào. Lúc này Thường Túc không thể bỏ đi, chỉ có thật hy vọng Dung Khinh Vũ có thể đi ra ngoài gọi tiếp viện.

Dung Khinh Vũ đương nhiên không biết Thường Túc nghĩ ra sao, khi bay xuống, dưới chân vẫn là mặt nước trong dục trì, Nam Cung Tương vẫn ở đó. Nhưng lần này khi bay xuống, chân của nàng như có mắt, dừng lại cách Nam Cung Tương một trượng. Mủi chân vừa chạm mặt nước, trong tay phóng ra một vậy gì đó đỡ đường kiếm sắc bén của hai hắc y nhân đang tập kích Nam Cung Tương.

*Đinh đinh đinh...* (tiếng chuông)

*Keeng* là tiếng chiếc chuông trong tay áo của Dung Khinh Vũ va chạm với kiếm của hắc y nhân.

Sau một kích, Dung Khinh Vũ vẫn đứng ở chỗ cũ, mủi chân chạm nhẹ và lơ lửng trên cánh hoa nhưng gần như không chạm vào cánh hoa!

Mà hai hắc y nhân vừa rồi so nội lực với Dung Khinh Vũ bị buộc lui về phía sau vài bước, mãi cho đến khi lưng chạm vào vách tường, chỉ cảm thấy khí huyết muốn bốc lên, thiếu chút nữa phun ra.

- Cho các ngươi nửa khắc để rời đi nơi này!

Dung Khinh Vũ nhẹ giọng nói, thanh âm hòa nhã.

Ai ngờ Dung Khinh Vũ vừa dứt lời, Thường Túc bên kia sơ ý thất thủ, bị hai hắc y nhân chế phục.

- Nam Cung Tương, người hầu của ngươi ở trong tay chúng ta, nghe nói từ trước đến nay ngươi xem hắn như huynh đệ tri kỷ, không muốn hắn chết thì ngoan ngoãn bó tay chịu trói, cho con ả kia đi ra ngoài!

Hai hắc y nhân kèm hai bên Thường Túc giọng điệu căm hận mở miệng.

- Vương gia mặc kệ nô tài, Dung tiểu thư, đừng thả bọn họ đi... Chỉ cần Vương gia không có việc gì Thường Túc chết cũng không tiếc!

Thường Túc nghiêm nghị nói. Vừa rồi tuy rằng đang chiến đấu kịch liệt nhưng vẫn luôn chú ý đến Nam Cung Tương, đều thấy hết từng chiêu của Dung Khinh Vũ. Biết Vương gia an toàn dưới sự bảo vệ của nàng, cho nên đem hết hy vọng ký thác trên người của nàng.

- Thường Túc!

Nam Cung Tương nghe xong vội vàng mở miệng, trong giọng nói nghe ra sự lo lắng. Hiển nhiên rất quan tâm đến người hầu này.

- Ta không sát sinh!

Lúc này Dung Khinh Vũ lại nói. Trong giọng nói quả thật không có nửa phần sát khí khác với Thường Túc phẫn uất và Nam Cung Tương sốt ruột.

- Dung tiểu thư, không thể nương tay với kẻ thù. Nếu hôm nay ngài thả bọn họ về sau bọn họ có thể lại đến ám sát Vương gia. Vương gia nếu có bề gì... vậy... vậy thì ngài sẽ thành quả phụ!

Thường Túc vừa nghe Dung Khinh Vũ nói, dưới tình thế cấp bách thiếu chút nữa bị tức đến chết.

Không sát sinh?! Giờ là lúc nào nàng lại nói không sát sinh!

Quả phụ?

Dung Khinh Vũ nghe vậy đôi môi khẽ nhúc nhích. Khi mọi người nín thở đợi nàng phản ứng như thế nào thì môi khẽ nhúc nhích:

- Nhưng mà Bồ Tát nói, nếu kiếp này ta giết người thì kiếp sau ta sẽ phải làm ni cô!

- Khụ...

Một hắc y nhân lúc nãy bị Dung Khinh Vũ đả thương đột nhiên bị sặc.

Khóe môi Thường Túc giật giật, rất muốn thong dong đến trước mặt Dung Khinh Vũ tìm kiếm hương vị đùa giỡn.

- Dung tiểu thư thích đùa thật!

Nam Cung Tương lúc này mở miệng, trong giọng nói mang theo buồn cười. Rõ ràng hắn là người bị uy hiếp, nhưng Dung Khinh Vũ nghe ngữ khí của hắn thì thấy hắn rất bình tĩnh.

Dung Khinh Vũ mỉm cười, đối với lời nói của Nam Cung Tương từ chối cho ý kiến.

Mà thấy Dung Khinh Vũ nở nụ cười, Thường Túc không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Và cũng bất mãn đầy bụng. Không khỏi thầm than: Tiểu thư, ngài có thể đừng nói giỡn tại thời điểm này được hay không?

- Tuy rằng không chắc ta làm quả phụ cả đời hay không nhưng nếu Hiền vương cứ ra đi như vậy... Ta nghĩ, thanh danh của Dung Khinh Vũ ta sẽ càng thêm vang dội! Khắc chết Hiền vương vạn dân Đông Sở kính yêu, vậy Đông Sở đâu còn nơi nào cho ta dung thân nữa?

Dung Khinh Vũ mở miệng, nói ra vấn đề.

Nàng nghĩ Nam Cung Tương cũng giống nàng, hôn sự của bọn họ thật ra là hôn sự chính trị. Cho nên những lời này của nàng tuy rằng quái đản nhưng là sự thật.

Nam Cung Tương nghe xong, mâu quang sáng ngời sau đó lóe lên, nâng mắt âm trầm nhìn Dung Khinh Vũ. Theo phương vị của hắn cũng chỉ thấy đôi môi đỏ thắm của nàng.

Lời nàng nói rõ ràng không phải nói cho hắn nghe, nhưng cũng là nói cho hắn nghe.

Vừa rồi hắn cũng kỳ quái là ai muốn giết hắn chỉ là một người bị liệt? Vì sao lại muốn giết hắn?

Mà trong lời nói của Dung Khinh Vũ rõ ràng đã bao hàm một nửa đáp án.

- Ngươi là Dung Khinh Vũ?!

Nghe xong, một hắc y nhân trong hai hắc y nhân kèm hai bên Thường Túc kinh ngạc mở miệng, giọng nói không thể tin.

Nhưng thấy băng mắt của Dung Khinh Vũ lại không thể không tin. Thế nhân đều biết Dung Khinh Vũ là một người mù!

Lại liếc mắt nhìn người trong bồn tắm đang lộ da lộ thịt lộ xương quai xanh, liễm diễm xinh đẹp - Nam Cung Tương, đột nhiên thần sắc trở nên cổ quái.

- Không ngờ Hiền vương của Đông Sở lấy chiêu hiền đãi sĩ trứ danh thế mà cũng cởi mở. Nhưng Dung tiểu thư à, Vương gia tôn quý xinh đẹp như thế này có thể thỏa mãn ngươi sao?

Một hắc y nhân trong hai hắc y nhân bị bức bách đến bên tường mở miệng, câu chữ đầy mập mờ.

- Nhìn ngươi xem như là nửa mỹ nhân, thích thì đến đây gia có thể cống hiến một phần sức lực.

Nói xong càn rỡ thô tục cười lớn, khiến đồng bọn cũng bỉ ổi cười theo.

Tuy rằng Dung Khinh Vũ không nhìn thấy, nhưng nếu thân là nam nhân mà cũng khen Nam Cung Tương như vậy thì..., diện mạo Vương gia đích xác bất phàm thật. Nhưng mà Dung Khinh Vũ không có để ý đến cái này. Khi Thường Túc đang cáu giận muốn mắng vài tiếng.

Dung Khinh Vũ mang ý cười mở miệng:

- Ta cảm thấy Hiền vương gia rất tốt, đối nhân xử thế đàng hoàng... Mà vị huynh đài nói chuyện khi nãy vậy mà ngại giữ giống. Muốn cắt rụng cũng mau lành lắm, đừng sợ, trong ba ngày thôi! Bản thân không tích phúc thì thôi, còn đi quan tâm gia sự người khác, lòng dạ từ bi như vậy làm sát thủ đáng tiếc lắm! Không bằng suy nghĩ một chút đi, nhanh đầu hàng cho rồi, đến lúc đó bổn tiểu thư còn có thể giới thiệu tốt cho ngươi ở kính sự phòng!

Dung Khinh Vũ vừa kinh thế hãi tục nói xong, mấy nam nhân ở đây bất luận là địch hay bạn đều đồng loạt ngẩn ra.

Thường Túc mắc cở đỏ mặt, nghẹn cười. Thế nhưng ánh mắt nhìn nữ chủ nhân tương lai sinh ra hảo cảm: dũng mãnh quá!

Nam Cung Tương vốn nhìn Dung Khinh Vũ, cúi mắt ngượng ngùng bao phủ trong đôi mắt lạnh lùng vốn có, hai má đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net