CHƯƠNG 4: ĐỪNG DẪM LÊN ĐẬU CỦA TA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Khinh Vũ biết, theo tổ chế thì nàng chính là Hoàng phi của Thái tử Nam Cung Dận. Nhưng bởi vì nàng có mệnh sát tinh, cho nên vô duyên với vị Đế vương tương lai này. Và nàng cũng không có khả năng gả cho nam nhân bình thường, cho nên kết quả cuối cùng là sẽ lựa chọn một người trong hoàng tộc.

Về phần người này là ai... quyết định cuối cùng không phải là mình!

Đế vương mở miệng, làm thần tử chỉ có thể phục tùng. Cho nên Dung Khinh Vũ được nha hoàn dẫn đi, đến bên cạnh Thái tử, và cảm giác được hơi thở Thái tử thấp thỏm khi đến gần, nàng dừng bước. Sau đó nghe thấy tiếng Thái tử rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, mà theo nàng đánh giá với khoảng cách này, hẳn là chỉ cách Thái tử không đến ba bước, là khoảng cách an toàn. Dung Khinh Vũ lẳng lặng đứng đó, nghe tiếng động của các đại thần lục tục vào điện chầu triều. Lúc này, một cơn gió lạnh thổi đến, mang theo mùi máu tanh nồng. Con tim Dung Khinh Vũ nảy lên một cái, biết gần đây phía đông Đông Sở có gió lốc, tạo thành thiên tai nghiêm trọng. Mà mấy ngày nay, nàng nghe trong không khí có gì đó khiến trong lòng nàng âm ỷ có dự cảm không tốt.

Các quan viên vẫn chưa đến đông đủ, Dung Khinh Vũ bước ra...

- Hoàng Thượng, vi thần có việc khải tấu!

- Vi thần Tư Mã Vân Lang tham kiến Ngô hoàng vạn tuế!

Lúc này, một giọng nữ thanh nhã vừa đúng lúc xen vào, giọng điệu hơi cao, lấn át giọng nói ôn nhu vốn có của Dung Khinh Vũ.

Đôi mi thanh tú của Dung Khinh Vũ hơi nhíu lại, dù sao bây giờ nàng cũng không muốn giữ im lặng. Sau đó tay trong tay áo vừa động.

Tiếp theo là một loạt tiếng hô to vạn tuế vang lên, căn bản không để cho Dung Khinh Vũ mở miệng, tiếng sau to hơn tiếng trước.

"Lách cách!" Thái tử vốn có chút đồng tình nhìn Dung Khinh Vũ, lúc này đứng gần Dung Khinh Vũ, cho nên nghe thấy một tiếng động rất nhỏ. Sau đó ngạc nhiên thấy dưới chân Dung Khinh Vũ có rất nhiều hạt đậu, lăn đi.

- Thỉnh Thái tử điện hạ đứng phía sau, đừng giẫm lên đậu của vi thần! - Đột nhiên Dung Khinh Vũ mở miệng.

Chúng đại thần vốn muốn chuẩn bị tiền hô hậu ủng ngắt lời Dung Khinh Vũ, nhưng lại nghe thấy được lời này, sau đó theo bản năng đồng loạt nhìn Dung Khinh Vũ. Đến khi thấy rõ những hạt đậu trong tay Dung Khinh Vũ không ngừng tuôn ra thì đều hoảng sợ. Hơn nữa có thể thấy dường như những hạt đậu có mắt, thần kỳ lăn lại dưới chân mình. Trên triều bây giờ là hỗn loạn. Các đại thần, mặc kệ cấp độ, phẩm chất hay thân phận, đều tránh né qua một bên.

Còn Thái tử căn bản không động đậy, mà là hơi kinh ngạc nhìn những hạt đậu lăn đi có mục đích. Đây rõ ràng là có người cố ý dùng nội lực điều khiển.

Cuối cùng, trong đại điện to lớn, chỉ còn hai người Thái tử và Dung Khinh Vũ đứng phía dướ. Mà những người khác thì đã thối lui đến sau mấy cây cột hai bên.

Hoàng đế Nam Cung Khung Vũ chớp mắt, nhìn xuống, mí mắt có nếp nhăn khẽ nhúc nhích, tinh quang chợt lóe lướt qua.

- Không hổ là hoàng nhi của ta, gặp nguy không loạn. Tốt, thật sự rất tốt, ha ha ha! -  Nam Cung Khung Vũ cười lớn. Rõ ràng cố ý bỏ qua vấn đề trọng điểm.

Thái tử Nam Cung Dận thấy Vua cha khen ngợi, sắc mặt có hơi cổ quái.

Tiện đà hơi xoay người, giống như vừa rồi không có gì phát sinh, tao nhã bước tới gần long ỷ hơn. Tay áo mãng bào màu vàng sáng khẽ nhúc nhích, trâm cài tóc trên đỉnh đầu có ngọc rũ xuống, làm nền cho phượng mâu Thái tử, dung nhan phong thái trác tuyệt tuấn mỹ vô cùng. Tư thái bình tĩnh được thể hiện tại một nơi nổi bật.

Khóe môi Dung Khinh Vũ hơi cong lên, thản nhiên mở miệng:

- Là vi thần không phải, quấy nhiễu các vị đại nhân. Hoan Hoan, còn không mau nhặt đậu về!

- Không sao! Không sao! Dung nha đầu lại không có cố ý. Đúng rồi, vừa rồi Dung nha đầu muốn nói gì?

Nam Cung Khung Vũ nghiêng người cười tủm tỉm, nhìn Dung Khinh Vũ dưới bậc. Một câu "Dung nha đầu" thể hiện sự sủng ái.

Lúc này Dung Khinh Vũ bước ra từng bước, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm nhận được những ánh mắt bất mãn nhìn mình chằm chằm. Hơn nữa, có một ánh mắt sắc bén nhất trong đó.

Dung Khinh Vũ làm như không biết, kính cẩn vái chào vị Đế vương:

- Hoàng Thượng, không biết hiện giờ tình huống khu vực thiên tai ra sao?

Nam Cung Khung Vũ nghe xong, vui mừng nhìn Dung Khinh Vũ, khen nàng biết lo cho dân cho nước, lúc này mới nói tình huống đại khái.

Nói ra tình hình thiên tai lần này, thật ra thì Hoàng đế cũng có lo lắng. Lúc này nghe thấy Dung Khinh Vũ chủ động hỏi, đôi mắt Hoàng đế nhìn nàng không khỏi sáng lên.

Khâm Thiên Giám có đoán trước được đợt gió lốc này, nhưng hậu quả để lại lại quá nghiêm trọng và khác xa so với dự đoán.

- Không phải là Dung thái phó đã có cách trị thủy chứ?

Lúc này, một giọng nói thanh nhã xen vào. Dung Khinh Vũ cảm giác được đối phương vừa dứt lời là cười châm biếm, rồi từ từ đến gần gần mình, cách một khoảng cách.

Thắt lưng khéo léo của Tư Mã Vân Lang di động làm chiếc chuông rung lên, phát ra tiếng vang thanh thúy. Tại trong đại điện trang trọng uy nghiêm thế này mà có giai điệu hơi không hợp với không khí, còn thêm giọng điệu mỉa mai.

Dung Khinh Vũ biết, căn bản không cần phải tranh chấp với Tư Mã Vân Lang làm chi nữa. Chuông trấn hồn trên người nàng ta cũng đã tỏ rõ lập trường của hai bên.

Vì thế trong đại điện này, còn ai dám lôi kéo làm quen Dung Khinh Vũ nàng? Đây không chỉ là có thể phải đổi mạng của mình, mà còn có thể chống đối lại con đường làm quan của chính họ.

Ở Đông Sở, Hữu tướng Tư Mã Trác là thân phụ của Tư Mã Vân Lang. Nội các Đại học sĩ Tư Mã Vân là thân đại ca của nàng. Mà nàng thì chính là Thái phó của Trưởng công chúa. Đông Sở khác với các quốc gia khác là một trăm năm trước đã bắt đầu cho phép nữ tử ngoại trừ có thể làm Vương phi ra, thì còn có thể vào triều làm quan tham gia triều chính.

- Hoàng thượng, chỉ sợ cơn gió lốc này có thể quay trở lại. Theo vi thần thấy, hãy để cho dân chúng rút khỏi vùng đó trước! Về phần trị thủy thì có thể dựa theo hướng gió, mở rộng sông Mân Hà, phát động nhân lực mở một kênh đào khơi thông dòng nước, để cho nước trôi theo chiều gió, thuận thế được gió đẩy vào Tây Hà.

Dung Khinh Vũ cũng không để ý Tư Mã Vân Lang mà nói thẳng ra ý kiến của mình cho Đế vương biết. Khi nói lời này, cũng là lấy tay hơi che miệng mũi. Bởi vì, nàng cảm giác được không khí kia càng ngày càng rõ ràng tràn ngập trong đại điện.

- Dung thái phó không phải là đang nói giỡn chứ? Gió lốc quay lại? Đào kênh từ Đông Mân? - Tư Mã Vân Lang nghe xong lập tức phản bác, cười nhạo: - Cô khiến Hoàng Thượng mặc kệ ruộng đất của dân mà đào một con kênh? Nếu để cho dân chúng biết đất của mình bị phá hỏng, cô nói đi, bọn họ sẽ đau buồn như thế nào? Huống chi, cô có căn cứ gì để nói cơn gió này sẽ quay lại? Làm sao cho dân chúng tin phục?

- Khâm Thiên Giám của Đông Sở ta trăm năm qua dự đoán luôn luôn chính xác có phải không? Ý trời, ai không tin phục? Trừ phi... có người cố ý vì mua danh chuộc tiếng mà lấy tính mạng ngàn vạn dân chúng ra đùa giỡn. Bản quan nghe nói Tư Mã thái phó đang muốn đến vùng thiên tai để trị thủy có phải không? - Dung Khinh Vũ nói, nghiêng mặt nhìn Tư Mã Vân Lang. Trọng giọng nói ôn hòa lộ ra vài phần cường thế.

Tư Mã Vân Lang bị khí thế kia làm giật mình sửng sốt, giống như bị nhìn xuyên thấu, Dung Khinh Vũ có thể nhìn thấy tâm tư của Tư Mã Vân Lang nàng.

Dừng một lát, Tư Mã Vân Lang mới hoàn hồn. Mua danh chuộc tiếng? Dung Khinh Vũ rõ ràng là đang mắng nàng dối trá trá hình!

Ý thức được điều đó, Tư Mã Vân Lang rất tức giận, phản kích lại nói:

- Đúng là Dung thái phó giữ chức Ti Lạc ở Khâm Thiên Giám, nhưng đoán ý trời, Vu Thần vẫn chưa nói gì thì sao cô dám nói bừa? Cô muốn lấy lòng mọi người, cũng không nên lấy ngàn vạn thân gia dân chúng nói giỡn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net