Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tiếp tục hợp tác với mình lần thứ hai.

Nhưng Nhậm Khâm Minh vừa nghĩ đến trải nghiệm điên cuồng NG kia của bản thân, có đánh chết hắn cũng không chịu, cảm giác hợp tác với đối phương một lần, hắn sẽ phải tổn thọ ít nhất là mười năm.

Lần này Lưu Mục Ngôn đến đây, Nhậm Khâm Minh cứ tưởng cái bản thân sợ nhất chính là người này nhắc lại chuyện cũ, vẫn muốn tìm mình đóng phim.

Mãi đến tận khi đối phương đột nhiên chú ý đến Nguyễn Tụng, hắn mới kinh ngạc phát hiện ra, kỳ thực người gặp nguy cơ lớn hơn chính là bà xã nhà mình!

Chỉ hận không thể liều mình che chắn trước người Nguyễn Tụng, giấu anh đi chỗ khác!

Kết quả Lưu Mục Ngôn nhìn Nguyễn Tụng xong lại nói: "Tôi cảm thấy Nhậm Khâm Minh không ổn, tôi có đứa cháu trai rất thích hợp với cậu, có thể giới thiệu cho cậu."

Nhậm Khâm Minh: "?"

Khu bình luận và tất cả mọi người: [? ? ? ? ?]

Phương hướng phát triển không thể đoán trước được của cốt truyện này là sao đây?

[Ha ha ha ha ha, trước có em trai Vạn Thanh Nguyệt cảm thấy thầy Nguyễn không nghiêm túc, sau có đạo diễn Lưu cảm thấy anh nhà Mị không được, sao giờ cái trò đẩy nhà đào góc tường này phổ biến thế? Doge.jpg]

[Lúc đạo diễn Lưu nói lời này tui đang uống nước, làm tui sặc chết, còn tưởng ông ấy chuẩn bị lôi kéo thầy Nguyễn đi đóng phim chứ, giới thiệu đối tượng là cái của khỉ gì vậy, cười ẻ mất thôi.]

[Anh nhà Mị lúc trước chỉ là hoảng sợ theo thói quen thôi, giờ mặt mũi mới tái xanh thật nè.]

[Nói thật chứ, đây là lần đầu tiên yêm thấy Nhậm Khâm Minh cau mày bối rối hoang mang đến vậy đấy, ha ha ha ha ha.]

Việc liên quan đến Nguyễn Tụng.

Nhậm Khâm Minh chỉ mất một giây đã khắc phục được chướng ngại tâm lý không dám nhìn thẳng vào Lưu Mục Ngôn của mình, nhanh chóng nắm chặt tay bà xã: "Không cần đâu."

"Sao lại không?" Lưu Mục Ngôn thuận thế dời tầm mắt lên người hắn, "Tôi cảm thấy nếu cậu không nhận đóng phim của tôi nữa thì việc này là rất cần thiết, ít nhất cũng phải chọn cái gì cho ra hồn chứ."

[?]

[Ha ha ha ha ha ha ha, hóa ra là ổng chờ ở đây.]

[Đạo diễn Lưu: Ít nhất cũng phải chọn cái gì tử tế một chút, ví dụ như tôi, doge.jpg]

Nhậm Khâm Minh: "..."

[Tôi nói sao đạo diễn Lưu lại tham gia chương trình này chứ, quả nhiên vẫn là vì chuyện này, ha ha ha ha ha.]

Biết Lưu Mục Ngôn không nhắm mình vào nhân vật nào trong phim, nhưng người còn lại trong nhà gỗ không hiểu sao lại thấy vui vui, nói tóm lại chính là thở phào nhẹ nhõm.

Người nào người nấy đều thả lỏng cơ lưng đang gồng thẳng tắp của mình, thoải mái ngồi bẹp ra sô pha.

Tần Tư Gia lặp lại với mọi người một lần nữa: "Tôi nói rồi mà, uncle tôi chỉ trông nghiêm túc vậy thôi, chứ thực ra chú ấy tốt lắm."

Mọi người lập tức ba phải, hùa theo nói "Đúng đúng", "Đúng vậy", ngay cả Trịnh Thanh cũng gật đầu theo.

Khu bình luận cười xỉu up xỉu down, tất cả mọi người đều phân rõ giới hạn với Nhậm Khâm Minh, bắt đầu cùng nhau hóng chuyện.

Nhậm Khâm Minh lại nhớ đến đống hòm xiểng mình vừa phải tha vào, trong lòng có một loại suy đoán không tốt trồi lên: "... Nhiệm vụ chú chuẩn bị giao cho bọn tôi đừng nói là muốn bọn tôi phối hợp với chú, quay một bộ phim ngắn đấy nhé?"

Lưu Mục Ngôn không tỏ ý kiến: "Nói đúng ra là tất cả mọi người có tham dự là được, những người khác có thể làm thư ký trường quay, phụ trách ánh sáng, còn cậu chắc chắn sẽ là diễn viên chính rồi."

Khu bình luận lại bắt đầu cười hô hố.

Nhậm Khâm Minh tuyệt vọng hoàn toàn, quay đầu nhìn về phía máy quay bên ngoài của tổ đạo diễn: "Tôi thanh toán tiền bồi thường hợp đồng luôn bây giờ, có thể bỏ đi giữa chừng không quay nữa không?"

Tổ đạo diễn đã sớm có chuẩn bị, trực tiếp cử người ra đổi khóa cổng của bọn họ, vô tội chớp mắt: "Vậy cậu cũng phải có chìa khóa mới có thể ra ngoài được."

Nhậm Khâm Minh: "... ..."

Lưu Mục Ngôn trịnh trọng nói: "Hợp tác với tôi khiến cậu đau khổ thế sao? Nhìn thấy bộ phim hoàn thành tốt như vậy cậu không thấy vui sao?"

Nhậm Khâm Minh nghẹn nửa buổi: "... Trưa rồi, tôi đi nấu cơm."

Lưu Mục Ngôn nhìn bóng lưng rời đi của hắn: "Vậy tốt nhất tôi vẫn nên giới thiệu cháu trai mình cho bạn trai của cậu đi."

Nhậm Khâm Minh vò mẻ chẳng sợ nứt, tôn trọng nhà bếp là nguyên tắc trong nhà hắn, quyết định mấy ngay này cứ dứt khoát ở lỳ trong bếp không ra ngoài là được: "Chú giới thiệu đi, anh Tụng nhìn cháu chú nhiều hơn một cái liếc mắt thì coi như tôi thua."

Sau đó Nhậm Khâm Minh mở vòi nước ra, vừa chuẩn bị tĩnh tâm rửa rau.

Lại nghe Lưu Mục Ngôn bên ngoài nói rõ to: "Ồ? Thật hả? Nhưng mà bạn trai cậu bây giờ đã nhìn ảnh cháu trai tôi hai lần rồi."

Nhậm Khâm Minh: "? ? ? ? ?"

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

Khu bình luận cười ẻ.

[Tại sao tui lại thấy đạo diễn Lưu chỉ có vẻ ngoài thoạt nhìn hơi nghiêm túc tí thôi, thực ra cũng có chút chút đáng yêu nhỉ?]

[Phó bản địa ngục đã load 99%, quá trình tải xuống sắp hoàn tất! Doge.jpg]

______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Gia: Đã nói uncle tôi là người cực kỳ tốt mà, hì hì.

---

Cháo kê

Sủi cảo chiên


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net