0 2 - Thơ và nắng ấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời đã hửng sáng. Những tia nắng vàng dìu dịu của buổi sớm mai đã bắt đầu nhảy nhót trên những tầng mây, đùa nghịch cùng hoa cỏ, rồi cuối cùng rải xuống lòng đường lấp lánh như mật ong. Đường phố Champs-Élysées vẫn còn thưa thớt, lác đác chỉ mới có vài người tất tả đi làm sớm, hay âm thanh của vài ba cỗ xe độc mã lọc cọc chở hàng ra chợ. Suốt đêm qua Ellie chỉ ngủ mơ màng, gà gật tựa đầu vào bức tường nhà hát, và có vài giọt sương đêm chẳng biết bằng cách nào lại len lỏi vào từng lọn tóc vẫn còn rối của nàng. Ánh nắng chiếu vào mắt làm nàng chợt tỉnh, nhưng đâu đó trong đôi đồng tử trong vắt ấy, vẫn còn chút mơ màng vương lại từ đêm qua. Những vần thơ, những con chữ êm đềm kì diệu.

Ngồi thẫn thờ một lúc, Ellie mới tỉnh ngủ, và lúc này nàng mới chợt nhớ về những bông hoa còn lại hôm qua. Phải rồi, Louis, cái người điển trai có dáng cao gầy ấy đã mua hết chúng, và để cảm ơn tấm lòng ấy, Ellie đã quyết định chấp nhận yêu cầu của anh.

Hôm nay, và tại đây, mình sẽ gặp lại anh ấy.

Với trái tim đang thổn thức và khuôn mặt ửng hồng vì hạnh phúc, nàng quả quyết với chính mình, với một niềm tin mãnh liệt như vậy. Giờ đây, Ellie biết mình phải mau chóng trở về đi thôi, để lấy thêm hoa đặt đầy vào chiếc giỏ trống, những bông hoa tươi và thơm ngát được cắt từ chính khu vườn phía sau quán rượu của Albert. Nàng đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi rảo bước, với cái giỏ trống khoác trên tay, cuốn sách để trong túi áo trước ngực, và đôi môi nhỏ xinh khẽ ngân nga vài khúc hát.

Quán rượu nơi Ellie sinh sống được xây như một ngôi nhà hai tầng, theo kiểu kiến trúc cổ xưa và hoài niệm, với tường bao xung quanh đã cũ, chúng ẩm ướt và phủ đầy rêu. Nó đã ở khu phố cổ Waldwiese này từ rất lâu, có lẽ là từ những năm tám mươi của thế kỉ trước, và khi đến đời chủ là Albert thì được tu sửa thành quán rượu. Gã cũng chẳng thiết tha gì đặt tên cho nơi làm ăn của mình như những người khác, bởi có vấn đề gì, rượu của gã được đặt và làm ở tận vùng ngoại ô Paris, nơi có những cánh đồng bạt ngàn trồng nho, mơ và cả những hầm sản xuất rượu. Khách khứa vẫn ngày đêm đến uống ở quán của gã, đều đặn và tấp nập.

Albert có một cô con gái tên là Portia, năm nay đã hơn hai mươi tuổi. Cô rất đẹp, nhưng khác với Ellie, Portia có một nét đẹp nổi loạn, thậm chí chính Ellie cũng mê mẩn mái tóc đỏ rực như lửa và đôi mắt sắc sảo quyến rũ của cô. Portia là con một, cho nên dù rất hay nổi nóng với Ellie vì mái tóc rối, vì tính cách trẻ con của nàng, nhưng thật ra trong lòng Portia lại rất thương yêu nàng. Như một người chị gái thương yêu đứa em ruột của mình vậy.

Ellie đã trở về sau một đêm ngủ luôn ở Champs-Élysées. Thật may mắn cho nàng, ở nhà chỉ có chị Portia, lúc này đang đứng bên quầy gỗ lau lau những chiếc ly, vì Albert cùng với vợ đã đi vắng từ đêm hôm qua. Mắt sáng lên, nàng nở một nụ cười nhẹ nhõm vì biết rằng mình sẽ không bị mắng.

"Chị Portia, chị có thể hái giúp em một ít hoa được chứ?"

Nghiêng mình ngó vào căn phòng lúc bấy giờ chỉ có vài vị khách, Ellie âu yếm nói với Portia, rồi nhón chân chạy qua quầy rượu để đi lên phòng gác xép của mình. Hôm nay, nàng cần phải chải lại mái tóc rối, phải lau đi vài vết nhem trên mặt, và phải thay bộ váy mới nữa. Trong phút chốc, nàng ỉu xìu vì nhận ra bộ dạng thường ngày của mình, nhưng Ellie bé nhỏ đâu hề biết rằng dù ở bất kì nơi đâu và trong hoàn cảnh nào đi nữa, nàng luôn luôn xinh đẹp.

"Con bé này, hôm nay đã biết chải lại tóc rồi cơ đấy."

Đứng trước tấm gương treo tường, Ellie quay đầu lại. Nàng mỉm cười với người đang đứng ở phía cửa - Portia, nụ cười đẹp rạng rỡ như của một thiên thần. Portia như đã ngây người ra, rồi cô cũng mỉm cười, lắc đầu và bước đến bên Ellie, kéo nàng đứng trước mình rồi búi lại mái tóc cho nàng.

Ellie, em thật đẹp. Em đáng ra phải được hưởng những gì cao quý nhất, cao quý hơn tất cả những người ở đây, và cả ở Champs-Élysées kia. Dù em chẳng phải một tiểu thư quyền quý.

Đến giờ rồi. Nàng sẽ quay trở lại đó. Trái tim nàng đang đập ngày một nhộn nhịp, và điều đó khiến cô gái bé nhỏ bối rối. Nàng chưa dám thổ lộ hết với Portia về cuộc gặp gỡ với Louis, về những thổn thức kì lạ mà nàng cảm nhận được trong lồng ngực lúc này. Mình sẽ kể với chị ấy sau vậy, nàng tự dặn mình như thế, trong lúc rời vòng tay Portia và bước ra cửa. Giỏ hoa đã để sẵn đó, Portia đã hái giúp nàng rất nhiều hoa đẹp và xếp lại thành từng bó. Nàng chào tạm biệt chị, rồi xách chiếc giỏ mây đầy ắp màu sắc và tiến thẳng đến nhà hát cổ. Mùi hương của những loài hoa thơm ngát vương đầy trong không khí, phía sau từng bước chân duyên dáng của nàng.

"Em đến muộn đấy."

Ellie cảm thấy đôi chân mình như cứng đờ ra. Nàng đã chạy, chạy rất nhanh qua hai con đường lớn, đến khi tới được Champs-Élysées thì những người dân buôn ở khu chợ đối diện nhà hát đã tụ họp đông đủ cả. Họ vẫy tay chào nàng, và nàng cũng vậy, nhưng tâm trí nàng hôm nay đã nhường chỗ cho một mối quan tâm khác. Nàng đang tìm kiếm Louis, tìm kiếm mái tóc nâu quăn giữa đám đông của Paris hoa lệ, trong lòng chợt rối lên như tơ vò. Nhỡ đâu anh ta chỉ trêu ghẹo mình, nhỡ anh ta không đến...Ellie thầm nghĩ, dừng lại lấy hai tay xoa lên gò má nóng hổi. Nàng nghĩ, có phải mình quá ngây thơ không?

Louis đã ở đó, trên bậc thềm nhà hát cổ, và Ellie nhận ra mình đã không trông thấy anh khuất sau cái cột lớn, nên đã đứng quay lưng về phía anh từ lúc nào. Giọng nói đó, điệu cười đó vẫn thế, vẫn giống như kí ức trong tâm trí nàng về anh, và giờ lại càng sâu đậm, càng khó phai mờ. Bao nhiêu ngày tháng qua, nàng tới đây để mong chờ những vị khách. Nhưng hôm nay, nàng chỉ mong chờ người ấy, chỉ người ấy mà thôi.

"Anh đã ở đây chờ tôi ư?"

"Chờ chứ, chúng ta có hẹn, em quên rồi sao."

Buổi sáng hôm ấy, họ ở cùng nhau. Khi thì ở bên đài phun nước, khi thì rủ nhau ra trảng cỏ phía sau nhà thờ. Nắng vẫn dịu dàng như lúc ban mai, làm khô ráo những viên gạch ẩm ướt của đêm qua nơi hè phố.

Ellie, trên tay lật giở từng trang giấy, giọng nói ngọt ngào của nàng đọc cho Louis nghe những bài thơ. Nào là Shakespreare, Apollinaire, Jacques,...

Những câu chữ thốt ra từ khuôn miệng xinh đẹp ấy, Louis tưởng như chúng là lời ru, những lời ru êm ái và dịu dàng nhất trần gian này. Ở bên Ellie, anh bỗng dưng thấy mình giống như một chú mèo ngoan ngoãn, lặng lẽ nằm bên chủ. Louis tự hỏi, anh chàng với những trò chọc ghẹo tinh nghịch thường ngày hôm nay đã biến đi đâu nhỉ?

Louis còn hỏi nàng về nhiều điều nữa. Anh muốn biết thêm về cuộc đời của nàng, muốn nghe những câu chuyện nàng kể, và Ellie, trong nỗi niềm vui sướng khi có một người hiếm hoi cùng tâm sự với mình ở Champs-Élysées, nàng say sưa kể về những ngày đi rao hoa, về quán rượu của Albert, về người chị Portia, và cả những người dân buôn bán luôn cùng nàng ca hát. Đó là tất cả những gì thân thuộc và trân quý nhất đối với nàng.

Louis cũng kể với nàng về bản thân anh, rằng anh đến từ quận Versailles nằm giữa lòng Paris, một nơi nhộn nhịp và phồn thịnh, rằng anh thích những bản giao hưởng violin, nên mới thường xuyên một mình đi nghe hòa nhạc ở nhà hát khu phố này.

"Tôi cũng muốn được một lần ngồi trong khán phòng nhà hát, cái nơi luôn đầy ắp những tiếng rì rầm ấy và đôi khi, tôi cũng muốn được đứng lên, reo hò tán dương những người nghệ sĩ tôi yêu mến bằng một tràng pháo tay."

Nàng chợt nói với anh như vậy, đôi mắt long lanh nhìn về phía chân trời xa và nụ cười vẫn nở trên môi. Louis chưa bao giờ cảm thấy thú vị với cô gái nào như khi trò chuyện với Ellie. Anh thích sự vô tư, vui tính trong cách mà nàng nói chuyện, thích cả những lời nói vu vơ nhưng chan chứa nỗi lòng từ tận trái tim chân thành và thuần khiết của nàng. Và trong mắt anh, nàng còn rất xinh đẹp nữa, nhất là mái tóc nâu mềm mại có những lọn tóc con rủ xuống sau gáy kia. Ellie, anh thầm nghĩ. Viết là E-L-L-I-E, đọc là Thiên Thần.

Trong sự hào hứng đến khó tả, Louis đứng bật dậy. Và trước sự ngạc nhiên của Ellie, anh bước tới trước mặt nàng, thủ thỉ với nàng điều mà anh đang nghĩ:

"Ellie, nếu tôi nói rằng tôi có thể làm cho mong muốn ấy của em thành hiện thực, em có tin tôi không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net