0 5 - Một phần của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh đèn vàng trên trần nhà rực sáng lên giữa tràng pháo tay nồng nhiệt. Những người nghệ sĩ mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời, cúi đầu chào khán giả với cánh tay đặt trên ngực. Ellie hạnh phúc khi được ngắm nhìn khoảnh khắc ấy, và nàng nghĩ rằng, có lẽ mỗi khi hoàn thành xong phần biểu diễn của mình, họ luôn cảm thấy kiêu hãnh như vậy.

Trong phút chốc, con tim nàng bỗng đập rộn rã khi nghe những lời thủ thỉ của Louis bên tai. Ellie không nghe nhầm. Từng từ ngữ anh thốt ra cứ thế gieo những hạt mầm kì diệu vào tâm hồn nàng, sưởi ấm con tim nàng, và chúng như chạm đến một nơi nào đó sâu thẳm trong tiềm thức, làm lóe lên một tia sáng rực rỡ. Nó thôi thúc nàng phải hành động. Nó khiến nàng muốn thay đổi cuộc đời. Thời gian lúc ấy dường như kéo dài vô tận, hay phải chăng đã ngưng đọng lại ở nơi đây, nơi những đốm sáng vàng dịu trên trần nhà.

Họ sánh bước bên nhau ra đến bậc thềm, đứng trên sàn lát đá hoa cương, nơi có ánh trăng bạc soi tỏ, để tạm biệt nhau, hẹn nhau vào một ngày đẹp đẽ khác.

"Thi thoảng, em vẫn sẽ đến đây chứ, Ellie?"

"Tôi vẫn luôn ở đây, và anh cũng vậy nhé, thưa anh."

Louis nâng niu đôi bàn tay nhỏ bé của nàng, khẽ âu yếm những ngón tay thon có đôi chút chai sạn, và có lẽ muốn mang theo bên mình hơi ấm và mùi hương nơi người con gái ấy.

"Anh đã giúp tôi chạm tay được vào một giấc mơ tuyệt đẹp, Louis, vì thế anh đã là một phần của tôi rồi."

Nàng đã nói với anh như vậy, dứt khoát và không hề do dự. Đó cũng là lần đầu, nàng gọi tên anh. Đối với nàng, hai tiếng "cảm ơn" dường như đã không còn là đủ. Và Ellie nàng, trong lòng sẽ ghi nhớ mãi mãi ánh long lanh nơi đáy mắt anh lúc ấy. Nàng dường như còn trông thấy cả vầng hào quang của một thiên sứ, từ một nơi huyền diệu trên cao đáp xuống và mách bảo rằng, giây phút đó, chính là giây phút đánh dấu sự hòa hợp của hai tâm hồn.

Và cũng kể từ giây phút ấy, Ellie khao khát mãnh liệt về một cuộc đời tốt đẹp hơn.

Ngày tháng vẫn trôi đi êm đềm, nhưng đối với nàng Ellie, kể từ sau khi gặp chàng trai ấy, đó là những năm tháng tuyệt vời nhất của đời nàng. Louis chính là người đã cho nàng một khát vọng vươn lên và thay đổi, đã giúp nàng nhận thức được rằng, thật yếu đuối và hèn nhát khi cứ sống mãi một cuộc đời tầm thường như thế.

Nàng vẫn mang theo bên mình những đóa hoa, và làm việc nhiều hơn trước. Có những ngày nàng không chỉ quanh quẩn mãi ở Champs-Élysées, mà rảo bước đi xa hơn một chút, và cũng có nhiều người biết đến nàng, cũng như say mê vì sắc đẹp thuần khiết ấy. Đôi khi, Ellie cũng quyết định nghỉ vài hôm để phụ giúp công việc ở quán rượu, và trong những ngày tháng làm ăn được khấm khá hơn, vợ chồng Albert cũng cao hứng mua cho nàng những món quà, còn Portia thì may vá thêm những bộ váy mới. Cô thầm cảm thấy hạnh phúc cho Ellie khi thấy nàng trưởng thành, và ngày càng xinh đẹp hơn.

Và có lẽ, Portia sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó, khi Ellie theo cô lên phòng, và những ngón tay em lướt trên những phím đàn piano đã ít nhiều phủ chút bụi bặm. Cây đàn ấy, cô được cha mua cho từ hồi còn bé lắm, nhưng đã lâu rồi cô không chơi. Những âm thanh quen thuộc vang lên, cùng với nụ cười thích thú và giọng nói nhỏ nhẹ của Ellie.

"Portia thân yêu, chị sẽ dạy em chơi đàn dương cầm chứ?"

Những ngày tháng sau đó, Ellie và Louis cũng giữ liên lạc với nhau bằng những lá thư, hỏi thăm nhau và kể đủ thứ chuyện, và thi thoảng, họ lại hẹn gặp nhau, để rồi cùng đi dạo khắp các hè phố. Những lá thư cứ ngày một nhiều lên, lưu giữ mùi hương và nét chữ mềm mại của anh, nàng thường xếp gọn chúng vào chiếc hòm gỗ nhỏ. Nàng cũng không coi đó là những lá thư tình, bởi có lẽ đối với nàng, chúng thiêng liêng hơn thế gấp ngàn lần. Những sợi dây kết nối của chúng ta, nàng thường gọi như vậy trong những bức thư gửi cho anh.

Mùa hạ, họ say sưa kể cho nhau về những người nghệ sĩ mình yêu mến. Anh kể với nàng về người nghệ sĩ bậc thầy Paganini, còn nàng bày tỏ với anh sự say mê với thơ ca của Victor Hugo trong những cuốn sách nhỏ anh gửi tặng.

Mùa thu, qua những lá thư tay, nàng biết anh đã sắp tốt nghiệp đại học ngành Văn học Pháp. Nàng cũng kể với anh, nàng đã học được gần như thành thạo kỹ thuật chơi đàn dương cầm với gần sáu tháng tập luyện, với những điều bổ ích nàng học được từ các cuốn sách hướng dẫn và những lời khen ngợi của Portia cho sự tiếp thu nhanh đến bất ngờ của nàng. Và Ellie, trên tay nâng niu bức thư thơm mùi giấy mực, đã gần như bật khóc khi đọc những lời nhắn nhủ của anh. Rằng, nàng thật tuyệt, rằng anh vui và hạnh phúc cho nàng biết nhường nào.

Waldwiese, Paris, mùa đông 19XX
Đêm 23 tháng Mười hai

Tối hôm ấy, ở Paris trời rét buốt, tuyết phủ kín những con đường. Những mặt hồ phẳng lặng, những cành cây khẳng khiu phủ đầy những mảng tuyết trắng xóa. Nhưng có lẽ trong những ngày này, không có ai trong số những người dân nước Pháp cảm thấy mùa đông lạnh lẽo và ảm đạm cả, và Ellie cũng thế. Nàng xuýt xoa, kéo kín chiếc khăn len quàng lên cổ, rồi kéo rèm ra để ngắm nhìn tuyết rơi. Trên cửa những ngôi nhà dọc con phố Waldwiese treo đầy những chiếc đèn nhấp nháy, hộp quà, dây nơ. Ellie yêu biết bao sự ấm áp như ngọn lửa giữa mùa đông ấy. Giáng Sinh đã đến rất gần rồi.

Ellie trông ra xa ngoài cửa sổ, rồi nhìn xuống đôi bàn tay. Những đầu ngón tay như đã bẹp lại thành nếp do tập luyện nhiều với những phím đàn. Nàng lại nhớ những ngày quyết tâm tập đàn đến cật lực, nhớ những buổi đêm không ngủ, cũng không được chơi nhạc, nàng sẽ bấm ngón tay trên bệ cửa sổ, trên bàn, nhớ lại những nốt nhạc của những ca khúc đang học. Những vết bẹp ấy, đối với nàng, chẳng hề làm tay nàng xấu đi. Đó là những dư âm mang tính tinh thần, và hơn hết, giống như một tác phẩm nghệ thuật. Và Ellie luôn coi chúng như những lời nhắc nhở, rằng nàng vẫn còn phải học hỏi nhiều điều.

Cũng trong buổi tối hôm đó, ở nhà hát sẽ có một buổi diễn ballet, vở Kẹp hạt dẻ, vũ điệu mà nàng mong ước được xem từ rất lâu rồi. Ellie cũng đã tiết kiệm được đủ số tiền để mua được chiếc vé vào nhà hát hôm ấy, và điều đó làm nàng hạnh phúc biết bao. Nàng sẽ lại được bước chân vào đó, thưởng thức những màn trình diễn nghệ thuật tuyệt diệu bằng chính những gì nàng có trong tay.

Ellie khoác lên người chiếc váy dài trắng do Portia may cho, hai bên vai và cánh tay có những dải lông cừu để giữ ấm, cắt từ chiếc áo cũ của chị. Đó là một chiếc váy hoàn hảo đối với nàng, giống như bộ cánh của một con thiên nga trắng, và mỗi khi mặc nó, không hiểu vì sao nàng cảm thấy tin vào chính mình hơn bao giờ hết.

Nàng hôn tạm biệt những người thân yêu của mình, rồi quàng chiếc khăn len lên mái tóc và bước ra đường phố. Tuyết dưới mặt đất hôm nay thật dày, và phải đến sáng mai người ta mới có thể dọn bớt đi. Nhưng Ellie không cảm thấy lạnh nữa. Đôi chân nàng cũng không run, mà bước đi thật vững chãi trên nền tuyết ẩm. Vài ba người cũng tất tả đi ngoài đường phố, người thì đi mua quà, người thì hối hả về mái ấm thân yêu, mặt đỏ ửng lên vì lạnh nhưng cũng vì quá đỗi hạnh phúc. Họ đi ngang qua Ellie, mỉm cười, và không quên gửi nàng những lời chúc Giáng sinh vui vẻ.

Đi được một lúc, nàng cuối cùng cũng đến nhà hát cổ ở Champs-Élysées. Nơi gắn bó với một phần cuộc đời nàng. Nơi khởi đầu của khát vọng và hạnh phúc. Đâu đâu cũng mang màu sắc của ngày lễ thiêng liêng nhất trong năm. Đêm nay, nàng sẽ ở đây, để tâm hồn mình lắng lại và thư thả, để một lần nữa nhìn thấy giấc mơ diệu kì của mình hòa trong từng điệu nhảy và những giai điệu đẹp đẽ. Đêm nay, ở đây, nàng vẫn đẹp, vẫn kiêu hãnh mà thuần khiết như ngày nào.

Và một lần nữa, tại đây, Ellie gặp lại Louis, lại trông thấy bóng dáng cao gầy và đôi mắt trìu mến của anh. Tim nàng lại lỡ đi một nhịp.

Nàng trông thấy anh đứng ở đó, trong đại sảnh, mỉm cười âu yếm với nàng, và dường như ngày nào cũng thế, anh vẫn luôn đứng đó, chờ đợi nàng.

"Chào em, Ellie. Cầu Chúa ban cho em mọi điều tốt lành."

⊹⊱ The End ⊰⊹


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net