Chương 1. Beginnings

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"I'm in love with your smile. -I"

Một tờ giấy màu trắng phẳng phiu được lôi ra từ trong tủ đựng đồ của Landon Stewart, với một dòng chữ nhỏ và đẹp được ghi lên bằng mực bút đen. Nó được viết ra từ cái bút lông mực cổ ngày xưa, với người viết nắn nót từng nét chữ, hay cố gắng thể hiện tình cảm của mình với anh.

Cái khỉ gì thế này?

"Đáng yêu ghê, Lan!" Chris Henderson nổi tiếng cười phá lên, ngay khi đọc được dòng chữ trong tay Landon. Crystal 'Rich Girl' Henderson cũng nhanh chóng gia nhập, hoà cùng tiếng cười của mình với em họ của mình ở bên cạnh. Có lẽ cô nàng cũng thực sự cảm thấy được tình cảm được để trong bức thư này, và 'đáng yêu' thực sự nhiều hơn là chỉ một câu bông đùa.

Nhưng trong mắt Landon, lại chẳng có gì ngoài sự vớ vẩn tầm thường.

"Đây rõ ràng không phải là cách bắt đầu một ngày mới mà tớ mong muốn." Landon lầm bầm.

"Càu nhàu gì nữa, Lan? Rõ ràng là tờ giấy nho nhỏ này," Crystal giật tờ giấy khỏi tay Landon, "Còn tốt hơn những tin nhắn khác với nội dung là 'Wanna have sex?', hiểu không?"

Chris Henderson bụm miệng cười, còn Crystal vẫn giữ nguyên khuôn mặt tớ-chưa-bao-giờ-sai đó nhìn Landon, để mặc cho anh chàng không thể nói gì để đáp lại.

Đám con gái trong trường trở nên điên cuồng khi nghĩ đến Landon Stewart. Nghĩ thử xem, chàng trai 6ft2" với mái tóc vàng trắng, khuôn mặt điển trai góc cạnh và là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn nơi này. Đội trưởng đội bóng bầu dục của trường, con trai cả của một gia đình giàu có, Landon trở thành tất cả những gì họ muốn, để trở nên nổi tiếng, và thậm chí là giàu sang.

Tất nhiên, Landon vẫn luôn tiếp đón những cô gái ấy. Nói thế nào đi nữa, chàng trai mười bảy tuổi vẫn luôn có những thú vui của riêng mình, như bao người khác mà thôi. Theo Landon mà nói, việc tìm một cô bạn gái để kết hôn ngay sau khi ra trường, nghe có chút nhảm nhí đối với anh. Và Landon không nghĩ mình đã gặp được người con gái nào như vậy, dù sao đi nữa, anh mới chỉ mười bảy tuổi, và muốn tận hưởng sự tự do càng lâu càng tốt..

Tờ giấy trên tay anh đâu chắc chắn có ý nghĩa là cô gái này thực sụ yêu mình? Nhỡ nó cũng chỉ giống với tất cả những tin nhắn làm tình khác thì sao?

Anh không nên hy vọng nhiều quá. Điều quan trọng không phải là anh có biết người đó là ai hay không, mà là tính xác thực của từng chữ cô gái đó viết trong này.

"Nhỡ đó là một chàng trai thì sao?" Chris phá lên cười, còn Landon chỉ cười cho qua.

Ba người đứng đó tán gẫu một lúc lâu, vì giờ học sẽ bắt không bắt đầu sớm. Như một suy nghĩ thoáng qua, Crystal đột nhiên không nói gì nữa. Rồi cô nàng lại nhanh chóng thốt ra một câu nói, mà chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng cả ngày hôm nay của tất cả mọi người.

"Kì lạ thật đấy," Crystal suy nghĩ, "Đã gần ba tháng rồi, và Lacy vẫn chưa quay trở về. Chúng ta có nên lo lắng hay không?"

Hình ảnh của Lacy Stewart chợt tái hiện lại trong suy nghĩ của cả ba người. Cô gái có những đợt biến mất vô cùng bí ẩn, nhưng không bao giờ quên để lại manh mối cho những người bạn của mình. Những chuyến đi không bao giờ quá ba tuần, nhưng có vẻ như lần này, cô nàng đã đi quá giới hạn của mình rồi.

Lacy, Landon Stewart, cùng Crystal, Chris Henderson và mới đây là Owen Bennett, chơi với nhau như thể họ là tri kỉ vậy. Những kẻ già đời ở giữa một trường Cấp Ba bình thường rõ ràng sẽ tạo ra điều khác biệt, nhưng không phải vì sự trưởng thành trong tâm hồn đó. Lacy Stewart xinh đẹp và tự tin; cô gái là niềm mơ ước của cả thị trấn này. Landon Stewart là một tên trai ngoan nhưng vụng về trong cách ăn nói, nhưng việc này lại 'vô tình' làm những cô gái xấu số đạt được khoái lạc trong chuyện lên giường kia; và tất nhiên, là nhờ thân hình như một vị thần Hi Lạp được ban tặng nữa. Crystal Henderson giàu sang và sở hữu một cái Kissing Booth, nơi đám con trai nào cũng phải lưu luyến cảm giác đôi môi cô chạm lên từng tấc da thịt của mình. Christopher Henderson là kẻ làm tan vỡ trái tim, khi người đó cho bạn một nụ hôn, và không bao giờ làm lại lần nữa. Còn Owen Bennett là sức quyến rũ từ trong não bộ, lại ra cả bề ngoài hot-nerd quen thuộc của mình. Họ nổi tiếng vì những thứ phù du đó, và cũng đâu có công tắc cho sự phủ sóng của mình?

"Tớ không biết nữa. Nếu cảm thấy chán nản, thì con bé sẽ quay về mà thôi." Landon lên tiếng, sau một khoảng dài im lặng. Điều mà anh lo sợ nhất, là đứa em gái hoang dã kia, không hề cảm thấy chán nản, và sẽ chẳng bao giờ quay về được nữa.

"Có lẽ tớ đang suy nghĩ nhiều quá. Xin lỗi nhé, con gái mà. Và giác quan con gái của tớ đã thấy Owen Bennett ở đằng kia rồi đấy..."

Thái độ của Crystal quay phắt, ngay khi cô nàng nhìn thấy chàng trai tóc vàng đứng ở cửa, Owen Bennett. Anh chàng đó là một tên mọt sách thực sự, nhưng có vẻ ngoài khó cưỡng, mà chỉ Crystal Henderson mới có thể cho mọi người chiêm ngưỡng. Landon đã nhìn thấy Owen bỏ kính một lần, và phải thừa nhận rằng anh chàng khá cuốn hút. Và bởi vì Landon không phải gay, nên anh nhìn theo hướng khác.

Đằng xa, Kimberly Dunne khối trên xinh đẹp, đứng cạnh Irene Béo lớp Toán, đang nháy mắt với anh, như một lời mời gọi không tên nào đó. Việc đứng cùng Irene Béo, chỉ làm Kim càng thêm nổi bật mà thôi, và Landon khó lòng có thể từ chối lời mời ấy. Anh tặng lại cho cô gái một nụ cười, và có vẻ, tiết một của anh chưa bắt đầu, nhưng đã vô cùng thú vị rồi.

Cất tạm tờ giấy vào túi quần, Landon nhanh chóng di chuyển, và bắt đầu cho tiết học đầu tiên.

-

"Cậu Stewart, em có thể trả lời câu hỏi ở trên bảng được không?"

Tiết cuối buồi chiều có làm cho Landon hơi mệt mỏi. Cộng thêm với việc anh đã 'hoạt động' khá nhiều từ sáng, nên Landon không có đủ sức để tập trung vào bài giảng được nữa. Dù sao thì đây cũng là môn Toán, nên ai có thể tập trung trong môn Toán đây?

Có vẻ là anh không mệt mỏi, nhưng chán, vậy thôi.

"Xin lỗi, cô Gertrude, em không biết đáp án cho câu hỏi này ạ."

"Vậy, cô Grace, em hãy giúp bạn của mình nhé."

Irene Béo nhẹ nhàng nói câu trả lời của mình ra, làm Landon có chút bất ngờ. Câu trả lời không biết có chính xác hay không, nhưng giữa không gian im ắng đến phát sợ đó, anh nghe được một âm thanh trong trẻo tới vậy.

Lần đầu tiên anh chú ý đến giọng nói của cô gái này, nó nghe vô cùng thanh thoát, và mọi người khó có thể nghĩ giọng nói đó thuộc về cô gái quá khổ như Irene. Cô Gertrude đồng ý với câu trả lời của Irene, và khi không có ai để ý, cô gái quay xuống, và nhìn qua Landon trong vài tích tắc ngắn ngủi.

Sống mũi cao, đôi môi đầy đặn, và cuối cùng là đôi mắt màu xám xanh tuyệt đẹp. Đôi mắt xám xanh đó, bất ngờ thay, đã lỡ làm cho Landon đờ ra trong chốc lát. Nó đẹp đẽ như biển sâu, hay một mảnh của vũ trụ hoà trộn lại với nhau. Landon không thể nói gì trong một thời gian ngắn, vì anh không thể tin bản thân mình lại có thể bị nhấn chìm trong một cô gái bình thường tới vậy.

Nếu cô nàng chịu giảm đi vài cân, thì có lẽ, Irene Grace đã không bị gọi là Béo; và cũng không bị bắt nạt khi đi trên hành lang. Vì theo Landon nhớ, lần cuối cùng anh tiếp xúc với cô gái này, là khi Kimberly Dunne đang túm tóc của cô nàng xấu số trên hành lang, với giọng nói cay nghiệt của mình, cùng với mước mắt Irene rơi lã chã trên sàn.

Nó rất vướng đường đi, nên Landon đành phải giải cứu Irene khỏi tay Kim. Dù động cơ chỉ là anh muốn đi qua đám người hỗn loạn này, thì Landon cũng cảnh báo Kim đừng gây gổ với một cô gái không xứng tầm của mình nữa. Dù động cơ chỉ là anh muốn đi qua đám người hỗn loạn này, thì Landon cũng cảm thấy Irene có chút đáng thương.

Nhưng đó chỉ là cảm nghĩ của riêng anh, và anh cũng không có ý định sẽ đấu tranh chống lại toàn bộ đám học sinh ở trường vì một cô gái quá khổ không thể đứng lên trong bản thân mình.

Tan học, Landon nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, và trở về nhà. Anh nhắn tin cho Chris, và có thể là tên nerd Bennett đó nữa, về việc tụ tập chơi Xbox tại nhà anh buổi tối nay. Đó là một việc thường lệ, và suốt ba năm qua, chưa có gì bị thay đổi quá nhiều, và Bennett mới gia nhập cũng có vẻ chơi rất tốt. Dù sao thì tên đó cũng đang hẹn hò với bạn thân của anh, nên Landon cũng nên làm thân chứ nhỉ?

Ngay khi Landon định bấm gửi tin nhắn đó đi, thì tiếng chuông báo cháy vang lên inh ỏi, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong hành lang lúc đó. Một nhóm người mặc đồng phục chạy vào- mà rõ ràng là cảnh sát, và hướng thẳng đến chỗ anh đang đứng. Khuôn mặt bọn họ mang sự nghiêm ngặt, còn có chút bạo lực, khi vây quanh Landon. Anh có chút sợ hãi, nhưng phần lớn là do sự hồi hộp, sự hồi hộp cho những thứ mà đám cớm định nói ra.

Người đứng đầu giơ thẻ cảnh sát của mình ra, và lên tiếng đầu tiên.

"Landon Stewart?"

"Vâng, là cháu."

"Vui lòng cháu hãy đi theo chúng tôi."

Tim của Landon lúc đó đập nhanh như có một dòng điện chạy qua, sự lo lắng đạt lên đến đỉnh điểm. Anh có thể cảm thấy cơ thể mình run lên từng đợt, khi bị cô lập và mời đến đồn cảnh sát, cùng với những tiếng xì xào và bàn tán, tiếng chụp ảnh tí tách ngay ngoài vòng vây cảnh sát này. Bàn tay anh không ngừng hoạt động, rồi anh quyết nắm chặt nó lại, cuộn thành một nắm đấm. Đôi môi anh cũng ngừng lắp bắp, mà thốt ra hẳn thành từng tiếng:

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"Vào hai giờ chiều ngày hôm nay, chúng tôi tìm thấy thi thể của Lacy Stewart, em gái cháu, trong nhà của chính nó. Và bao gồm của cháu nữa."

Cổ họng Landon như cứng đờ lại, tâm trí hoàn toàn trống rỗng. Và thứ tiếp theo mà anh biết, đó là anh có mặt ở đồn cảnh sát, ngồi trong một căn phòng tối, với bức ảnh thi thể em gái bé bỏng của mình trong tay. Tất cả những cảm giác mà Landon có chỉ là sự đau rát đến toàn thân, và anh không hề muốn nhìn những bức ảnh này nữa.

Lacy xinh đẹp đang nằm đấy, cơ thể được bao bọc trong biển máu, đôi mắt xinh đẹp ngắm nghiền thành hai đường chỉ mỏng. Cô gái vẫn mặc y nguyên bộ quần áo từ cái ngày cô bỏ nhà ra đi, và đó là điều mà anh đau đớn nhất.

"Vậy Landon, cháu, có vô tình, hoặc cố tình, sát hại Lacy Stewart không?"

Đó là thứ cuối cùng mà anh mong một viên cảnh sát sẽ hỏi mình. Landon còn không nỡ lòng bứt một sợi tóc của nó, mà còn có thể giết nó được sao?

"Chú bị điên bỏ mẹ nó rồi."

-

Don't forget to Vote and Comment, as it meant the world to me!

xx Janet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net