Chương 2. Oh, You Were So Much Better Than That!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Irene Grace

Một năm sau.

"Bé cưng, xuống đây để mẹ xem qua chút nào!"

"Một giây thôi ạ!"

"Thề có Chúa, con không biết mẹ đang hồi hộp như thế nào đâu Irene Hazel Grace-"

Mẹ tôi liên tục lầm bầm, và giọng nói của bà chỉ càng làm tôi thêm hồi hộp. Với diện mạo mới của mình, tôi luôn có cảm giác bấp bênh về việc mọi người nghĩ gì, hay phản ứng thế nào về tôi. Hoặc tôi từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, chỉ là mọi thứ khiến tôi cảm thấy hơi lấn áp.

Nhìn lại bản thân mình trong gương, hàng vạn suy nghĩ nảy lên trong đầu tôi. Một năm dài đằng đẵng trong một trường nội trú ở Pháp với mong ước có một sức khoẻ tốt hơn, và tôi đã thành công trong việc luyện tập của mình. Ngày nào cũng ăn nhiều rau củ quả, và đủ các loại huấn luyện thể hình, cơ thể tôi bây giờ trông vô cùng tuyệt vời, như thể nó đang bừng sáng vậy. Bỏ ra bao nhiêu mồ hôi và nước mắt, tôi mới có thể ngắm mình trong gương đầy thoả mãn như thế này được. Và nói thế nào đi nữa, tôi vẫn tự hào vô cùng về bản thân và nỗ lực của mình.

Cô gái trong gương đang mặc một chiếc áo crop top off-shoulder dài tay màu đỏ cùng với quần bò ống loe đơn giản. Không có gì quá màu mè cho ngày đầu tiên quay lại trường cũ, vì khả năng cao là chẳng ai sẽ nhận ra tôi đâu. Tô thêm một lớp son hồng nữa, là tôi đã sẵn sàng ra khỏi nhà.

Tối hôm qua, vì có việc bận, nên mẹ là người duy nhất không đón tôi ở sân bay, và bà cũng chưa nhìn thấy cơ thể đã giảm cân của tôi như thế nào. Khuôn mặt của tôi chẳng thay ngđổi gì đâu, chỉ thon hơn, còn mắt, mũi, miệng vẫn như thế mà.

"Irene!"

Tôi đi xuống nhanh từ cầu thang, và mẹ tôi há miệng thật to vì ngạc nhiên. Chiếc máy ảnh bà đang cầm sẵn trên tay đang nháy liên tục, làm tôi xấu hổ, cúi gằm mặt xuống.

"Mẹ, đừng chụp nữa."

"Sao đâu con gái, con đẹp mà. Mẹ tự hào về con, dù ban đầu mẹ không quá ủng hộ ý kiến đi học nội trú đâu. Dù sao đi nữa, mẹ mừng vì con đã về nhà." Mẹ ôm tôi vào lòng, như thể bà đang cố gắng siết chết tôi vậy.

"Nếu con có thừa cân một chút, con vẫn sẽ luôn là Pumpkin Pie của bố mẹ, con yêu à."

Bố tôi nói vọng từ phòng ăn ra, làm tôi và mẹ cười. Cả hai nhanh chóng bố tôi để ăn sáng, và sau đó, bố đưa tôi đến trường luôn.

Đúng vậy đó, hôm nay tôi phải đến trường.

Cái ý nghĩ đó chạy đi chạy lại trong đầu tôi từ sáng đến giờ, vì nó thật sự áp lực khi phải đến trường. Sẽ là tự cao nếu nói tôi không lo lắng về điểm số, nhưng cái làm tôi sợ hãi và trốn tránh việc đến trường như vậy là vì, bạn bè.

Irene Béo là cái tên đã ám ảnh từ năm đầu vào trường, bởi vài cô nữ hoàng dạ hội xấu tính. Và có Chúa mới biết tôi đã cố gắng như thế nào, để lần đầu tiên trong đời họ sẽ không gọi tôi như thế nữa. Có thể nhiều người sẽ nghĩ tôi bỏ ra quá nhiều công sức chỉ vì tôi là drama queen điển hình, nhưng không, chắc chắn là không phải vậy.

Họ không bị dúi mặt vào bồn cầu cho đến khi bị ngộp thở thì thôi, cũng không bị hất đổ khay đồ ăn trưa, hay bị ép buộc bê đồ đạc hộ những người bạn 'tốt' — những người có ý muốn giúp tôi gầy đi. Và còn ti tỉ những thứ khác mà họ không trải qua, còn tôi thì có.

Nên tôi rất sợ, rất sợ gặp lại những người đó. Có thể tôi đã xoá bỏ được thứ mà bọn họ chán ghét, nhưng tôi vẫn chỉ là đứa con gái dễ xúc động mà họ trêu ngày xưa. Và như thế rất tệ hại, nếu cứ tiếp tục sống mãi dưới trướng người khác như thế này.

Ô tô của bố đi chậm dần, và dừng ngay trước cổng trường Charlottesville High. Đám học sinh vẫn loạn như cào cào khi đi ra, rồi đi vào trường như cái ngày cuối tôi đến nơi đây. Có những gương mặt mà tôi dễ dàng nhận ra, có những gương mặt lạ lẫm, như tôi chưa được gặp bao giờ.

Bố quay sang nhìn tôi, và tôi khá chắc ông có thể nhìn thẳng vào được sự lo lắng của tôi.

"Nghe này, Bí Ngô," Ông vừa nói, vừa để tay lên vai tôi. "Nếu có bất cứ thứ gì xảy ra, bố có thể chuyển trường cho con, hoặc là, nếu con muốn, học ở nhà cũng được. Không phải lo lắng gì cả, nhé?"

Tôi nghĩ, lý do thực sự vì sao tôi yếu đuối, và hay bị bắt nạt, là do bố mẹ tôi. Họ chiều tôi quá đáng, và luôn cho tôi được trốn tránh khi mọi thứ xung quanh quá khó khăn. Tất nhiên là tôi luôn đi theo cái gì dễ dàng nhất, nhưng đã đến lúc tôi biết tự đối mặt với nỗi sợ hãi của mình.

"Con sẽ ổn thôi, bố à."

"Được rồi, vào trường đi. Bố mẹ yêu con."

"Con cũng thế."

-

Okay, mọi chuyện bắt đầu trở nên rất kì lạ rồi đấy.

Ngay từ khi tôi bước vào trường, tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía tôi. Có thể nhìn thấy sự trầm trồ, ngạc nhiên, và đủ các biểu hiện khuôn mặt khác nhau. Điều này làm tôi mất đi sự tự tin ít ỏi của mình, nhưng cơ thể cứng đờ của tôi hoàn toàn không có khả năng  cúi mặt xuống. Tôi quá sợ hãi, và không thể cảm thấy bàn chân đang đi nhanh trên nền đất của mình được nữa. Mặt tôi đang dính cái gì sao? Vụn bánh mì, mứt dâu, hay là...mụn?

Rồi ngay lúc đó, tôi nhìn thấy một người quen, mà tôi không hề mong mình sẽ gặp lại.

Kimberly Dunne.

Sao chị ta còn ở đây? Chị ta phải tốt nghiệp một năm trước rồi chứ?

Ngay khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, đồng tử của Kim mở rộng. Chị ta nhận ra tôi, và đó là điều cuối cùng tôi cần cho ngày đầu tiên quay lại trường của mình. Bước chân được nới rộng ra, để tôi có thể đi qua Kim nhanh hơn. Chúa hãy phù hộ cho tôi, ít nhất là vào ngày hôm nay thôi.

Kim không đuổi theo tôi, hay buông ra bất cứ lời trêu ghẹo nào. Trong đầu tôi đã vẽ ra sẵn hàng ngàn viễn cảnh, và điều này làm tôi bất ngờ không ít. Hoặc có thể, tôi đánh giá bản thân mình quá cao, nên mới nghĩ đến việc Kimberly Dunne sẽ quan tâm đến mình.

Bước chân nhìn từ bên ngoài được sải đều, nhưng bên trong cơ thể tôi, lại đang hoạt động điên cuồng như một cái tàu điện siêu tốc. Nỗi hoảng loạn xã hội bao trùm lên mọi dự tỉnh táo còn lại, để tôi có thể định vị được đường đi, mà thoát ra khỏi khu hành lang này.

"Cậu là học sinh mới phải không?" Một cô gái chạm nhẹ lên vai tôi, làm tôi bất ngờ quay lại.

Đôi chân một lần nữa đứng khựng lại, và nếu không kiềm chế được bản thân, tôi đã có thể thốt ra một tiếng hét khe khẽ của sự bất ngờ.

Đứng trước mặt tôi là một cô gái với mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp và khuôn mặt được trang điểm kỹ càng. Bản năng lạ người của tôi làm tôi lùi lại vài bước, nhưng không cho phép tôi làm mất đi người bạn đầu tiên nói chuyện với mình trong ngày. Tôi nhanh chóng cười lại, rồi gật đầu.

"Tớ là Hailey, còn cậu?"

"Irene Grace."

"Để tớ giúp cậu đến lớp học đầu tiên nhé, Irene."

Sự tốt bụng không ngờ đến của Hailey làm tôi vô thức chùn bước lại. Suốt hai năm học cấp Ba của tôi, không ai sẽ tiếp cận tôi với nụ cười tươi tắn, hay câu chào hỏi thân thiện cả. Đây là một trong nhiều thứ mới mẻ mà tôi sẽ cần phải làm quen, theo nghĩa tích cực nhiều hơn.

Tôi cười, và Hailey cũng vậy. Thật may mắn vì tôi có thể kết bạn ngay từ ngày đầu tiên quay về trường, mà không gặp phải bất cứ khó khăn nào. Hailey đưa tôi đến lớp học đầu tiên của mình – Lịch sử, và mọi người đều có vẻ đón tiếp một người mới như tôi. Đôi lúc, tôi còn nghĩ vận may của mình thực sự đã đến, sau một khoảng thời gian dài trải qua chút 'gian khổ' mà tôi tự đặt ra.

Nhưng, có vẻ như không hẳn là như thế.

Tôi không biết mình nên kể ra như thế nào, nhưng cũng không hẳn phải gọi là xui xẻo khi gặp lại một người quen nữa. Trong khi người đó, lại chẳng có vẻ là quen thuộc chút nào.

Lúc đó là giờ ăn trưa, và Hailey mời tôi ngồi cùng bàn với bạn của cô ấy – Nicky và Chandler, nhưng tôi từ chối. Có Chúa mới hiểu được vì sao lúc đó tôi nói từ chối họ, có lẽ vì tôi thực sự còn quá thận trọng với mọi người xung quanh mình. Bất cứ mối quan hệ nào cũng bắt đầu bằng một sự ngượng ngùng khó tả, hay chỉ là với mỗi mình tôi thôi? Tôi có vấn đề về việc tin tưởng người khác, và cái đó thì trách ai được đây?

Hãy trách trường Trung học, Irene ạ.

Không phải, Hailey, Nicky hay Chandler, thì cũng là người nào đó khác.

Đằng sau khuôn viên trường, là một khu đất trống nhỏ, với một cây sồi khá vững chãi, như thể nó đã được trồng ít nhất là vài năm. Tôi vô tình tìm thấy nơi này, khi nghĩ mình còn nhớ được từng ngóc ngách của ngôi trường này, nhưng rõ ràng là không. Nó cũng có thể được tạo ra trong khoảng thời gian tôi đi vắng, nên ai biết được đây?

Không khí xung quanh vô cùng yên ắng— một địa điểm phù hợp để dùng bữa trưa. Ngay lúc đó, nơi này vắng tanh không có một bóng người, và tôi tận dụng cơ hội của mình, chọn một bãi cỏ êm ái nhất, ngồi xuống, và ăn nhanh bữa trưa của mình.

Theo thói quen ăn có sẵn của mình, tôi chỉ dùng một chút salad cho bữa trưa. Tôi nhanh chóng hoàn thành nó, và lấy một cuốn sách ra để đọc.

Đúng vậy, tôi đọc rất, rất nhiều sách.

Trước hay sau khi tập luyện để có được vóc dáng mới, tôi vẫn là một con mọt sách thật sự. Tôi lựa chọn sách rất kỹ càng, vì có những cuốn có thể khiến người đọc thức đêm liên tục ngấu nghiến nó, cũng có những cuốn lại làm bạn phải ném nó ra ngoài cửa sổ ngay lập tức. Tôi đang đọc Cards On The Table của Agatha Christie, và chao ôi, cuốn sách đó mới tuyệt vời làm sao. Từng dòng chữ như cuốn tôi vào một thế giới khác. Không lâu sau, tôi đã hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.

Tôi cứ ngồi đó như thế trong một khoảng thời gian khá dài, cho đến một ngưỡng nào đó, mà cuốn sách bị giật khỏi tay tôi, mà tôi còn phản ứng chậm lại mất một chút. Tôi ngồi đơ ra một lúc, rồi mới định hình được là cuốn sách đã không còn. Tiếng cười xoà vang lên xung quanh tôi, và ngay lúc ấy, tôi chợt bừng tỉnh lại.

"Này!"

Tôi ngay lập tức đứng dậy, và bắt gặp thêm một ánh mắt quen thuộc nữa trong ngôi trường này. Dáng người đứng trước mặt sau vài năm đã cao thêm vài xăng-ti-mét nữa, sao anh chàng lại có thể phát triển như vậy nhỉ?

Landon Stewart cầm quyển sách của tôi, rồi gập nó lại. Giống như thể anh ta biết tôi, Landon tiến gần lại chỗ tôi đang đứng, làm tôi cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. Tôi cứ lùi lại, lùi lại theo bản năng, cho đến khi lưng tôi tiếp xúc với một cái gì đó gồ ghề và thô ráp. Thân cây cổ thụ.

Khuôn mặt của Landon Stewart kề sát khuôn mặt thảm thương của tôi.

Cơ thể chúng tôi tiếp xúc, và tôi có thể cảm giác một dòng điện đang chạy bên trong tôi.

"Không ai nói cho cậu về việc không được bén mảng tới khu đất này ư?"

"Ờ... không?" Tôi ậm ừ.

"Giờ thì cậu biết rồi đấy, nên biến ra khỏi đây đi."

Hơi thở của Landon bao trùm lấy tôi, làm cho tôi cảm thấy nóng rát. Anh chàng trở nên quá khác biệt so với cái lần cuối cùng tôi gặp anh. Cái áo da và đôi mắt thâm quầng này là sao đây? Landon Stewart này có vẻ tối tăm hơn tôi tưởng. Lẽ nào tôi bị hoang tưởng, do đã không gặp anh ấy quá lâu?

Nhưng ánh mắt— ánh mắt của Landon, mới là thứ khiến tôi rợn người. Nó vẫn có màu xanh dương như biển sâu mà tôi hằng nhớ, nhưng sự trong suốt của viên kim cương trong đôi mắt của Landon đã biến mất một năm trước. Nó đục ngầu, không rõ ràng, như cách hành xử  của anh ngay lúc này vậy.

Landon Stewart thả tay, và quyển sách của tôi đương nhiên rơi xuống nền cỏ dưới chân. Việc làm của mượt mà đến nỗi anh còn không thèm chớp mắt. Giống như thể anh không hề cảm thấy hối lỗi— nhưng Landon Stewart luôn luôn xin lỗi mà?

Ngay khi Landon rời đi, tôi cúi xụp xuống, nhặt quyển sách lên. Trong đầu tôi hiện về ký ức của những gương mặt đã vứt cuốn sách, điện thoại, hay bất cứ thứ gì có ở trên tay tôi xuống, khi tôi không đạt được yêu cầu của họ. Landon sẽ ngăn họ lại khi anh vô tình ở xung quanh, nhưng nhìn xem anh vừa làm gì kìa.

Chính Landon lại trở thành một trong những kẻ bắt nạt đáng khinh thường đó sao?

Tôi không biết, mà tôi cũng không thể quan tâm ít hơn. Bọn họ nghĩ rằng tôi dễ dàng bị thao túng như thế, thì bọn họ sai, rất sai rồi.

Đứng dậy, tôi nhanh chóng phủi bụi trên người, rồi dõng dạc cất tiếng:

"Không."

Tôi sẽ vô cùng, vô cùng hối hận về quyết định này của mình đây.

Chapter 2 is OUT guys! I'm so sorry for my horrible punctuality but I'm being caught up in everything possible, including writing the books. Moreover, a very crucial test is coming up and I have to deal with it prepared so...

Yeah, that actually sucks.

Anyways, this is an UNEDITED chapter, since I don't have time to fix it.

Remember to VOTE and COMMENT if you enjoy reading this, that means a lot to me. ❤️

xx Janet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net