Chương 3. Ardour

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Irene Grace

"Không."

"Không?"

Landon Stewart dừng bước, anh chàng quay phắt lại phía tôi. Cái rùng mình chạy dọc xương sống của tôi, làm cơ thể tôi run lên một chút. Giọng nói của anh mang đầy sự thách thức, nhưng tôi, Irene, có cái gì để thách thức cơ chứ?

Tôi hoàn toàn vô hại.

"Đúng vậy, cậu nghe thấy rồi đó. Không. Đây là tài sản chung của nhà trường, và nếu cậu có thể đến đây, thì tớ cũng vậy. Đơn giản như vậy thôi mà?"

Cứng rắn đấy, Irene! Cậu đang làm rất tốt!

Tiếng rì rào lại vang lên xung quanh tôi, làm ánh mắt tôi chuyển hướng một chút. Đứng đằng sau Landon, là nhóm bạn không-bao-giờ-thay-đổi: Christopher, Crystal Henderson. Hai người đó đang thì thầm to nhỏ, đôi mắt họ không hề rời khỏi tôi. Cả hai cười khúc khích, như thể tôi là một trò đùa. Tôi đúng là một trò đùa thật sự.

Landon giữ nguyên ánh mắt của anh ấy trên người tôi, làm tôi run lẩy bẩy. Lần này, anh không tiến gần lại như tôi đã nghĩ anh sẽ làm, nhưng chỉ đứng đó. Anh thở dài, làm cho tất cả mọi người xung quanh đó cũng im lặng theo.

"Đi thôi." Landon nói với hai người còn lại, bà bọn họ tự động rời đi mà không nói một lời nào. Tiếng Crystal cười khúc khích vẫn vang vọng trong không khí, như thể tôi là một thú vui của cô nàng vậy.

Đi thôi?

Đó là điều cuối cùng mà tôi mong Landon Stewart sẽ thốt ra, cũng không phải là anh vừa doạ tôi chết khiếp đấy thôi. Và sau tất cả những  trò ném sách của nhau đi, tất cả những gì tôi nhận được là nhiều cái quay lưng bỏ đi. Tôi chính là người đòi ở lại, nhưng cái cảm giác bọn họ rời khỏi nơi này, như thể họ không trân trọng khu đất trống này đến thế. Như thể tôi, không đáng để bọn họ động tay vào.

Quào, buồn thật đấy.

Cùng lúc đó, chuông vào tiết buổi chiều cũng vang lên, và tôi cũng chẳng có lí do gì để ở lại đây nữa. Nhanh chóng đứng dậy, tôi một lần nữa, lại cố gắng đi tìm lớp học tiếp theo của mình từ khu đất trống này.

Men theo con đường cũ, tôi quay lại được khu hành lang giờ đã vắng bóng học sinh, và phòng Âm nhạc chỉ cách nơi tôi đứng vài bước chân. Hailey Lockhart - cô bạn tôi làm quen từ hồi sáng - đã đứng sẵn ở cửa lớp để chờ tôi. Đúng rồi, Hailey học cùng lớp Âm nhạc với tôi.

"Cậu đã ở đâu vậy, tớ đã đi tìm cậu mãi!"

"Xin lỗi cậu, tớ mải đọc sách nên quên mất thời gian."

"May cho cậu đó, vì thầy Ryan rất dễ tính, nhất là với học sinh mới. Vào lớp thôi."

Hailey đẩy gọng kính một lần, rồi ra hiệu cho tôi vào lớp. Chúng tôi đến vừa đúng giờ, và sau khi giới thiệu bản thân với cả lớp, tôi và Hailey chọn một nhạc cụ cho mình, rồi ngồi xuống.

Tôi ngồi cạnh Hailey, và gần như không làm gì cả. Vì bản thân hậu đậu và rất cẩu thả, tôi không nghĩ mình có thể học một nhạc cụ, đừng nói là biết chơi. Tôi sống sót qua môn này bằng việc tham gia đội hậu cần cho vở nhạc kịch, hoặc đôi khi là hát. Nhưng vì nhập học muộn, nên những môn tự chọn mà tôi muốn tham gia đã đầy học sinh, và một lần nữa, tôi quay lại với môn Âm nhạc ẩm ương này.

Mặt khác, Hailey đúng là một thiên tài.

Qua mười lăm phút ngồi yên ngắm Hailey chơi piano, tôi nghĩ mình bắt đầu fangirl cô ấy. Sự tập trung mà Hailey đặt vào khi chơi piano thực sự khiến cô ấy có phần gì đó rất cuốn hút, còn chưa kể tới sự chuyên nghiệp toát ra nữa. Tôi nghĩ nếu mình ngồi như thế này thêm dù chỉ một phút, tôi cũng sẽ yêu Hailey Lockhart đến hết đời.

Khi bản nhạc dừng lại, tay Hailey cũng nhanh chóng rời khỏi phím đàn, bỏ ra một tiếng thở dài. Hailey nhìn tôi cười, hai má đỏ bừng lên như cô vừa đi ra khỏi phòng tắm hơi vậy.

Đáng yêu thật.

Tôi thở ra một tiếng "Ồ" đầy ngưỡng mộ, làm Hailey cúi gằm mặt xuống. Tôi cười lên, gọi tên cô ấy liên tục, khiến cô ấy rít lên. Rồi "thụt" một cái, Hailey Lockhart đấm nhẹ vào bụng tôi, và cô ấy cũng bò ra cười nốt.

Bạn có biết cái giây phút đặc biệt bạn có với một người, để cả hai nhận ra tôi-muốn-làm-bạn-với-cô-ấy-cả-đời dạng dạng đó, và sau này hay người trở thành BFF không? Tôi đã có suy nghĩ như thế, và Hailey có lẽ cũng vậy.

Lớp học dần đi vào quỹ đạo của nó, tiếng cười nói giảm dần, thay vào đó là những tiếng nhạc cụ khác nhau lấp đầy. Trong lúc buồn chán, suy nghĩ của tôi lại trượt về cuộc chạm chán buổi trưa này, cùng với những thắc mắc có sẵn đang chất đống trong trí não.

"Này, Hails."

"Gì?"

"Cậu có biết gì về Landon Stewart không?"

"Ồ, cậu ta là kẻ giết người!"

CÁI GÌ CƠ?!

"Cậu đang đùa."

"Không, thật đấy, mọi người trong trường gọi cậu ta là kẻ giết người, vì cậu ta được tình nghi là đã giết Lacy Stewart."

Chẳng phải Lacy là em gái của Landon sao?

"Tớ biết cậu đang nghĩ gì. Ngay cái buổi chiều mà cậu chuyển đi ấy, ngày 20 tháng 5, cảnh sát vào trường, và bắt Landon đi. Họ tìm thấy xác chết của Lacy trong nhà của hai anh em, và cậu ta đương nhiên trở thành nghi phạm hàng đầu. Tuy nhiên, vì có chứng cứ ngoại phạm nên Landon được thả, nhưng kể từ ngày đó, không ai còn nhìn cậu ta như trước nữa."

"Vì Chúa..."

"Cậu ta mất sự nổi tiếng, gái, sự yêu quý của thầy cô trong một ngày. Ai có thể tưởng tượng ra những gì cậu chàng đã phải trải qua chứ?"

Đúng thật. Mất hết tất cả trong một ngày ư? Nếu là tôi thì sẽ không thể nào chịu đựng nổi thêm một ngày ở trường, hay thậm chí là ở chính căn nhà củ mình. Ý tôi là, em gái của Landon đã từng nằm thoi thóp ở đó, anh ấy còn có thể tỏ ra bình thường trong ngôi nhà đó ư?

Một sự kiện, chỉ cần một sự kiện bất ngờ xảy ra, với đủ độ đau đớn, khó khăn sẽ có thể thay đổi cả con người và tính cách của mỗi người. Như tôi cũng vậy, đã có một sự kiện làm tôi quyết định giảm cân, và rời khỏi nơi này trong một năm.

Đó sẽ là câu chuyện được kể vào một ngày khác.

Tiết Âm nhạc kết thúc, cũng là lúc tôi và Hailey tách nhau ra cho hai môn học khác nhau. Tôi đến lớp Toán Nâng cao, và lần này, tôi có thể bỏ qua bước giới thiệu bản thân, vì tất cả những học sinh trong lớp đều nhớ tôi, bao gồm cả cô Smith - giáo viên phụ trách chính của môn học này. Tuy nhiên, chỗ ngồi của tôi không được giữ nguyên như trước; thay vào đó, tôi được xếp ngồi cạnh người mà tôi muốn tránh mặt nhất trong ngày hôm nay.

Landon Stewart.

Tôi không hiểu vì sao anh vẫn theo học lớp này. Điểm của Landon luôn đứng thấp nhất trong lớp, vì bài vô cùng khó, và anh không chịu học. Nếu không, chúng tôi cũng chẳng phải ngồi cạnh nhau, ở hai cái bàn cuối lớp chật trội như thế này.

Cảm giác như tất cả những trò được sắp xếp ngồi cạnh như thế này rất ngu ngốc, bởi vì đó là những tình tiết chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết thiếu niên nhảm nhí, mà chính tôi, Irene Grace lớp Toán, lại nghiền ngẫm thâu đêm.

Cả giờ học trôi qua trong sự ngại ngùng khó tả. Đôi mắt tôi nhìn thẳng lên bảng, không nhìn sang bên trái mình bất cứ giây nào. Dù vậy, tôi không hề có thể tập trung, khi chúng tôi đang ngồi quá sát nhau, đến nỗi tiếng thở của Landon tôi cũng có thể nghe rõ mồn một. Nó làm cho tôi nổi da gà, cũng như một cảm giác rợn chạy dọc xương sống của tôi.

Landon Stewart, dù là hai năm trước hay bây giờ, vẫn sẽ luôn làm tôi hồi hộp.

À, tôi đã nhắc đến việc chân chúng tôi chạm nhau dưới bàn chưa nhỉ? Đừng nói rằng tôi nên cảm thấy vui về điều này, bởi vì cả người tôi toát thêm mồ hôi lạnh bởi vì tất cả sự đụng chạm nói trên.

Cả người tôi căng cứng khi lớp học đi vào sự vắng lặng đến ngột ngạt. Tất cả đều đang giải bài tập được giao trên bảng, nên cùng lắm, âm thanh tôi có thể nghe thấy là tiếng xột xoạt của giấy bút. Chiếc bút chì được tôi cầm trên tay, bài toán trước mặt cũng có thể dần hình thành được cách tư duy trong đầu. Vì tập trung, nên tôi cũng dần quên đi sự có mặt của người bên cạnh.

"Khụ."

Landon Stewart ho một tiếng vào bầu không khí im lặng, làm tôi giật thót. Người tôi gần như nảy lên, và cái bút chì trên tay rơi xuống đất. Theo phản xạ , tôi cúi xuống, nhanh chóng nhặt cái bút chì lên để giảm đi sự xấu hổ. Nhưng biết sao được, đầu tôi ngay sau đó va mạnh vào bàn, và cái bút trên tay lại rơi xuống lần nữa.

Landon bắt đầu cười. Anh cười khùng khục, cà hoàn toàn không có ý định che giấu sự vui vẻ của mình. Đầu tôi đau điếng, nhưng vẫn cố ngồi dậy để che miệng anh lại. Tất nhiên, cô Smith và cả lớp đã quay đầu xuống bởi âm thanh vừa phát ra, và tôi chắc chắn đã để lại ấn tượng xấu cho cô vào ngày đầu tiên rồi.

"Cô Grace, cậu Stewart, detention vào chiều mai."

Đó là tất cả những gì cô nói, và cả lớp cũng quay lên cùng một lúc. Landon chẳng nói gì nhiều, chỉ thả ra một tiếng thở dài. Anh cúi xuống, nhặt chiếc bút chì lên một cách nhanh chóng, và đặt nó vào bàn tay tôi.

"Cảm ơn, và xin lỗi vì- à, đã khiến cậu gặp rắc rối."

Tôi ậm ừ.

"Tớ đã nghĩ cậu thông minh hơn một chút, Sweetheart à."

Landon tiếp tục cười, và má tôi đột nhiên nóng ran lên.

Ngày học hôm đó dài như cả một thế kỉ, và tôi vô cùng mong ngày mai sẽ không như thế nữa. Tôi đã làm đủ chuyện xấu hổ để đêm đó sẽ nằm suy nghĩ và cảm thấy hối hận về bản thân. Nhưng tôi nên cảm thấy biết ơn vì ít nhất tiếng chuông cuối cùng đã reo lên, và tôi có thể về nhà với bố mẹ. Chắc chắn họ sẽ có rất nhiều câu hỏi, và tốt nhất là nên chọn lọc để trả lời thôi nhỉ?

Bước đến cửa nhà, tôi nhận được cái ôm nồng thắm của mẹ, người đã chọn làm việc tại nhà để chăm sóc gia đình tốt hơn. Bà bắt đầu lên tiếng, Hôm nay con có vui không?, Có ai làm gì con không?...

Sao mẹ không hỏi thẳng là con đã làm gì người ta đi? Vì như thế có vẻ con sẽ trả lời được đấy.

Tôi lấy cớ mệt để lên phòng sớm, và mẹ tôi hốt hoảng đồng ý. Vậy là tôi chạy nhanh lên tầng hai, trong khi lại nghe thấy tiếng gọi vọng lại của mẹ:

"Irene, hôm nay có người gửi thư đến cho con, nên mẹ để trên bàn nhé."

Mở cửa phòng ra, đúng là có một bức thư được đóng gói cẩn thận và được đặt trên bàn trang điểm của tôi. Nét chữ Irene Grace nguệch ngoạc được ghi trên bìa, không có tên người gửi.

Tôi nhanh chóng mở nó ra, và bức thư bên trong, sẽ làm tôi, chắc chắn mất ngủ đêm đó.

02/19/2019

Hãy đến đảo Fenwick ở Delaware, trao đổi vị trí cho Lacy Stewart. Nếu không, cả hai sẽ chết.

Đừng nghĩ tôi không biết cô đang làm gì, Irene Grace.

Sorry vì đã để các cậu đợi lâu :( Tớ đã bận học và thi trong một khoảng thời gian rất dài, nên đây là tất cả những gì tớ có.

Tớ trượt CNN rồi, buồn quá :( Còn Ams thôi, cầu nguyện cho tớ nhé.

Đây là một chương chưa qua chỉnh sửa.

If you guys enjoy reading this, make sure to leave a like and comment, because it means a lot to me!

xx Janet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net