Chương 4. The Dead Threat

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Irene Grace

Bây giờ hãy tư duy như thế này nhé.

Tôi đâu có thể chắc chắn rằng mọi thứ trong bức thư đó là thật? Ngoài một tờ giấy vô hại, thì trẻ con biết viết cũng có thể làm ra được. Chưa kể đến nét chữ nguệch ngoạc trong tờ giấy đó, nên khả năng này lại có phần cao hơn.

Suy ra, điều quan trọng là, tôi phải bình tĩnh lại. Những kẻ bày trò sẽ muốn tôi hoảng loạn lên, vậy thì tại sao tôi phải cho họ điều họ muốn chứ?

Tôi nhìn lại tờ giấy một lần nữa. Mình có nên xé, hay đốt nó đi không? Hay để lại và giấu nó đi? Để nguyên nó trong phòng thì đến ngủ cũng không thể ngon giấc nổi.

Trong tờ giấy có nhắc đến Lacy Stewart — cô bạn xấu số đó. Chúng tôi không được gọi là "bạn", nhưng dang it, cô gái đó đúng là thánh sống mà. Theo nghĩa tốt mà nói, vì không ai không yêu quý Lacy cả. Cái chết đột ngột ấy có lẽ đã làm tất cả mọi người đau buồn nhiều, nhưng với tôi, nghĩ đi nghĩ lại thế nào cũng cảm thấy không hợp lí. Có lẽ là qua cách kể chuyện vắn tắt của Hailey làm tôi hoài nghi không thực, giờ đây có bức thư này; tôi như được chứng tỏ rằng Lacy Stewart chưa bao giờ chết.

Một tia hi vọng len lói trong tôi, làm cho bức thư kia không đáng sợ như trước đây nữa.

Mạng đổi cho mạng, và Lacy Stewart sẽ sống lại. Irene Grace sẽ ra đi trong vinh quang, là một người hùng trong con mắt người dân nơi này.

Oh, bullshit. Chẳng ai lại hi sinh cuộc sống của mình để làm anh hùng trường Trung học cả, nhất là khi tôi mới có mười bảy tuổi. Nhưng tôi có lí do để cứu Lacy Stewart.

Dù nó có mơ hồ, hay không thực. Bản năng tôi bị cuốn vào lá thư đó, như sợ quá đã hoá rồ vậy. Cất lá thư kĩ càng dưới đống quần áo, tôi sẽ dẹp nó sang một bên, để giữ vững phong độ cho ngày học tiếp theo.

Tôi xuống tầng một vừa lúc mọi người chuẩn bị dùng bữa tối. Mẹ tôi nhìn thấy tôi đầu tiên, bà ngay lập tức nở nụ cười thánh mẫu thường ngày với tôi.

"Bức thư đó là của ai vậy con?"

"Của một người bạn cùng trường bên Anh với con."

Tin con đi, mẹ ơi...

"Lạ nhỉ, thời đại 4.0 và gửi thư viết tay, có phải hơi cũ rồi không?"

Nghe có lí thật.

"Bọn con rất thích những thứ cổ điển, đó là một nguyên tắc nhỏ giữa hai đứa mà thôi!"

Nghe khá thuyết phục đấy, Irene, và mẹ đã thực sự gật đầu.

Sáng hôm sau, tôi quyết định đi học thật sớm, để tránh xa mọi thị phi nơi ngôi trường này mang đến. Tôi ăn sáng ở đây, trong khi lại tiếp tục suy nghĩ về bức thư kia. Bữa sáng hôm nay yên bình hơn bất cứ ngày nào ở ngôi nhà của tôi, khi không có tiếng hỏi han của bố và mẹ đấy.

Năm mười phút sau, một chàng trai tóc vàng cũng bước vào căng tin. Cậu ta mua một hộp sữa chua, và như thế là đủ cho bữa sáng của bản thân. Nhìn chàng trai này rất quen, nên tôi đã táy máy cất lời:

"Wow, cậu đến đây sớm nhỉ?"

Chàng trai tóc vàng dừng động tác của mình lại, ánh mắt anh ngay lập tức hướng về phía tôi.

"Ngày nào tớ cũng vậy. Từ từ, tớ quen cậu không nhỉ? À! Irene Grace lớp Toán!"

Tôi đột nhiên nhớ ra chàng trai này khi nhắc đến lớp Toán. Cậu nerd xinh trai ngồi bàn đầu, học giỏi gái mê, tên cậu ta là gì vậy nhỉ?

"Tớ biết là trông cậu rất quen mà, nhưng tớ không nhớ nổi..."

"Owen, Owen Bennett. Rất vui được làm quen với cậu."Owen bắt tay tôi lịch sự cùng một nụ cười, làm tôi có thiện cảm về chàng trai này.

Sau đó, chúng tôi có một cuộc trò chuyện nhỏ về Toán học, sách vở, và mọi thứ xảy ra trong ngôi trường này. Tôi nhận ra rằng, Owen Bennett không hề quá trầm tính khi nhắc đến đúng chủ đề mà anh yêu thích. Và chủ đề anh yêu thích ở đây, cũng vô cùng giống của tôi. Vậy nên, khi nhận ra đã có chuông vào giờ học, tôi liền hẹn Owen gặp lại ở lớp Toán, vì cuối cùng, tôi cũng có bạn trong lớp học này.

Tuy nhiên, có một vài thay đổi trong ngày hôm nay đi học của tôi. Giờ Sinh học, chúng tôi được ghép cặp để quan sát mô hình và làm dự án cùng nhau. Thầy Allen là một người vô cùng dễ tính, khi để chúng tôi tự chọn người cùng làm dự án với mình. Lúc đó, tôi đã nghĩ, sẽ chẳng có ai chọn mình làm bạn chung dự án, thì Crystal Henderson lên tiếng:

"Em chọn Irene, thưa thầy Allen."

...cùng với một cái nhìn sắc lẹm về phía tôi. Crystal Henderson chầm chậm tiến về nơi tôi đang đứng, với tiếng va chạm của những chiếc vòng cổ bằng vàng trên người cô ấy. Cả đám đông đang hỗn loạn ghép cặp, nhưng sao tôi lại có cảm giác, không gian này chỉ dành riêng cho Crystal và tôi?

Cô gái đó thật sự vô cùng đáng sợ.

"Chào cậu, Crystal."

"Ôi dào, cô gái mới. Cậu có thể gọi tớ là Crys thôi." Crystal cất lên giọng nói đầy mị lực của mình, làm tôi sởn gai ốc.

"Ừ, vậy thì, chào cậu, Crys."

Lần này, Crystal Henderson không còn trả lời lại tôi. Nhưng cô nàng duy trì ánh mắt trên người tôi, rồi đâm mạnh con dao xuống con ếch đáng thương.

Phập!

Gần hết tiết, Crystal Henderson mới quay về phía tôi một lần nữa. Tôi vẫn đang tập trung quan sát con ếch, nên không để ý đến cô gái đứng bên cạnh. Mãi đến khi Crystal lên tiếng:

"Của cậu hay của tôi?"

Thì tôi mới dừng tay lại, cố gắng hiểu câu hỏi của Crystal.

"Xin lỗi?"

"Tôi hỏi, cậu muốn làm dự án ở nhà cậu hay nhà tôi?"

À, hoá ra là thế.

"Nhà tớ cũng được, nếu cậu không phiền."

Crystal tháo đôi găng tay vệ sinh ra, rồi nhấc sách vở của mình lên để chuẩn bị rời đi. Tiếng giày cao gót lọc cọc lại vang lên, cùng với mùi nước hoa đậm đặc bao quanh cánh mũi tôi. Tôi đã nghĩ cô nàng sẽ đi thẳng, nhưng Crystal vẫn dừng lại một lần, để cúi đầu xuống gần với khuôn mặt của tôi mà nói:

"Sáu giờ chiều nay tôi sẽ qua đó. Cậu nên chuẩn bị rất cẩn thận, Grace."

Và với đó, Crystal Henderson chính thức bỏ đi. Đúng lúc đó, chuông hết giờ cũng vang lên, như thể thời gian cũng tuân thủ theo cô nàng vậy.

Dĩ nhiên, tôi không muốn trở thành một trò cười cho Crystal chế nhạo. Nên việc đầu tiên tôi làm khi về nhà, đó là phải dọn dẹp thật sạch đống quần áo bẩn vứt bừa bãi trên sàn nhà, cùng với vụn bánh vung vãi ở bàn cạnh đầu giường nữa. Tôi làm việc liên tục không ngừng nghỉ, và khi mọi thứ đã đâu vào đấy, tôi mới có thể dừng lại để thở dốc. Căn phòng bừa bộn hơn tôi tưởng, tôi, sống bừa bộn hơn tôi tưởng.

Đúng sáu giờ, chuông cửa nhà vang lên. Tôi không thể nào để mẹ mở cửa, nên đã hét toáng lên khi lao hùng hục xuống tầng một.

"Để cửa cho con!"

Tôi nhanh chóng mở cửa ra, và người đứng trước mặt làm tôi vô cùng bất ngờ. Là Crystal Henderson, nhưng là Crystal Henderson hoàn toàn khác.

Cô gái ăn mặc ngổ ngáo chiều nay hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một tiểu thư chính hiệu với váy maxi dài chạm đất cùng mái tóc dài xoăn tự nhiên để xoã. Nếu Crystal sáng nay khiến tôi sợ hãi, thì người đứng trước mặt tôi đây lại làm cho người khác có cảm giác đầy ngưỡng mộ tôn kính.

"Crys, Crystal..?"

"Đã nói rồi, gọi tôi là Crys!"

Crystal nói nhỏ, như chỉ muốn mình tôi nghe thấy. Cô nàng nở một nụ cười thân thiện, rồi chào buổi tối bố mẹ tôi. Bố tôi thì không quá quan tâm, nhưng mẹ tôi, mẹ tôi ấy à, bà rít lên vì sung sướng khi nhìn thấy Crystal. Cuối cùng, đứa con gái của bà cũng mang bạn về nhà!

"Ôi, Crystal, gọi cô là Bella. Đấy là ngắn gọn của Isabella."

"Đó là một cái tên rất đẹp, cô Bella!" Crystal nhẹ nhàng nói.

"Ôi, cảm ơn cháu! Hai đứa cứ lên phòng làm bài đi nhé, cô sẽ làm một chút snack và mang lên sau."

Với câu nói đó, tôi lôi Crystal lên tầng, trước khi mẹ tôi kịp tiết lộ bất cứ điều gì xấu hổ về tôi.

"Mẹ cậu đáng yêu thật," Crystal nói khi bị kéo đi, "Ít nhất là đáng yêu hơn cậu."

"Geez, thanks."

Cô nàng đó sẽ dùng mọi giây phút có thể để châm chọc tôi mà, đúng không?

Đến cửa phòng, tôi có chút chần chừ. Tôi có quên không cất cái gì không nhỉ? Ánh mắt khinh bỉ của Crystal vẫn giữ nguyên trên người tôi, và tôi càng kéo dài thời gian, cô nàng sẽ còn nói nhiều hơn.

"Đừng phấn xét tôi, Crys, xin cậu đấy."

"Trông tôi có giống một người sẽ quan tâm đến ý kiến của cậu không? Không. Vậy nếu cậu không có ý định cho tôi vào phòng cậu, thì tôi nên trực tiếp vào thôi." Sau đó, Crystal thực sự trực tiếp mở cửa phòng tôi ra.

Chúng tôi cùng bước vào phòng, Crystal đi trước còn tôi lẽo đẽo theo sau. Cô nàng nhìn xung quanh phòng một hồi lâu mà không nói gì cả. Chẳng lẽ, chưa gì Crystal đã có thứ để trêu ghẹo rồi sao?

"Phòng này chắc chắn đã được dọn trước khi tôi đến đây."

"Không, phòng tôi luôn gọn gàng như thế này đấy."

"Oh, bullshit," Crystal khinh khỉnh nhìn tôi, "Có mùi bánh thoang thoảng trong không khí, tủ quần áo trống hoác, chứng tỏ là vừa mang một đống đi giặt. Cậu giấu được ai đây?"

Tôi không biết nói lại gì cả. Chà, cô nàng thực sự giỏi.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu từ đâu đây?" Crystal lấy chiếc laptop từ trong chiếc cặp mang đi, cất tiếng hỏi tôi.

...

Chúng tôi làm việc rất có hiệu quả, và tôi phải thừa nhận, Crystal Henderson vô cùng thông minh, và là một người đồng nghiệp hoàn hảo. Trong hai tiếng buổi tối, chúng tôi đã có thể xử lí được phần lớn số công việc, nên với tiến độ này, dự án sẽ được hoàn thành trong hai đêm nữa, vừa kịp với deadline được cho.

Mẹ tôi mang lên một đĩa nachos khi chúng tôi đang làm việc, và bảo xuống lấy thêm khi đã ăn hết. Mãi đến lúc sờ đến chiếc đĩa một hồi, tôi mới để ý là chiếc đĩa đã trống không từ bao giờ.

"Crys, đợi tôi xuống lấy thêm nachos nhé."

Crystal ừ một câu cho có lệ, rồi tôi nhanh chóng rời khỏi giường, đi xuống tầng một.

Đề phòng chúng tôi sẽ ăn hết nhanh, tôi quyết định mang hai đĩa lên phòng. Cầm hai tay hai đĩa đi cầu thang có chút mất thời gian, nhưng bây giờ mới có tám giờ tối, tôi không vội.

Khi tôi lên đến phòng, Crystal vẫn ngồi yên một chỗ giống hệt như lúc tôi rời đi. Đôi mắt cô nàng vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, nhưng có điều gì đó khác lạ.

"Irene, cậu có cảm thấy mệt không? Chúng ta dừng làm việc một chút."

"Tuỳ cậu thôi, bọn mình còn nhiều thời gian mà." Tôi nhìn đồng hồ trên tường rồi đáp.

"Được rồi, vậy nói chuyện thôi!" Crystal đóng máy tính lại, để nó sang một bên. Cô nàng cười với tôi một cách đầy ẩn ý. Tôi có hơi do dự, nhưng thực không biết tôi lo lắng về cái gì.

"Xin lỗi nếu tôi thất lễ, nhưng tôi tìm thấy một thứ, rất thú vị trong căn phòng đơn giản này của cậu," Crystal đứng lên, tiến lại gần tôi, một tay để đằng sau lưng như đang giấu thứ gì đó, "Cậu có thể giải thích cho tôi, đây là thứ gì không?"

Cái tay để đằng sau lưng của cô nàng được đưa ra đằng trước, và đồ vật trên tay cô ấy, không gì khác ngoài lá thư đe doạ đó.

Toi rồi.

Hi các tình yêu, tớ đã trở lại sau hai tháng ngồi đến mốc ở nhà!

Tớ vội đăng cái chương này, khi tớ còn chưa đọc lại một lượt. Nên là nếu có cái lỗi mẹ gì ngớ ngẩn, comment hay inbox để tớ biết nhé!

Tớ không biết là đã kể với các cậu bao nhiêu lần về việc writer's block nữa rồi, nhưng nó khiến tớ cứ viết được hai chữ lại bỏ ý. Nó nghiêm trọng nhiều hơn các cậu tưởng ấy.

Thôi, lảm nhảm hơi nhiều. Mong các cậu thích chương này, và đừng quên vote cùng comment nhé!

Gif trên chính là Crystal Henderson nhé :x

xx janet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net