Chương 5. Heroism

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tớ có thể giải thích."

Và có người nghĩ tôi có IQ cao cơ đấy. Trong bao nhiêu, vô vàn thứ có thể nói ra, thì mồm tôi lại buột ra cái thứ vô nghĩa như vậy. Giờ thì ai có thể tin tôi nổi, nhất là Crystal Henderson?

"Cậu nghĩ Lacy đáng để lấy ra đùa lắm hả?"

"Không, đấy không phải là tớ-" Mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện giữa những kẽ tay của tôi, khiến tôi ngày càng lắp bắp nhiều hơn.

"Cậu nghĩ, rằng Lacy, là một thứ đáng đùa lắm sao?" Crystal tiến lại gần hơn, với ánh mắt hằn học nhìn tôi. Gân xanh nổi lên ở bàn tay cầm bức thư- thứ vốn đã bị vò nát từ bao nhiêu phút trước.

"Không, Crys-"

"Đừng gọi tôi bằng cái tên đấy! Đúng là một con khốn, còn dám cướp bạn trai của người khác!"

"Cái gì cơ?"

"Đừng tỏ ra như cậu không biết gì cả! Tôi, chính tôi đã nhìn thấy cậu và Owen Bennett tán tỉnh nhau ở căng-tin sáng nay!"

Crystal gần như hét lên trong sự phẫn nộ, hay đúng hơn— ghen tuông. Đôi mắt đỏ gằn như ghim chặt vào tôi, làm tôi nhất thời không thể ứng biến. Càng cố lùi lại, Crystal càng cố tiến lên, tôi lúc ấy thật hoàn toàn tiến thoái lưỡng nan.

Con gái quả thật đáng sợ nhất khi yêu mà. Dù tôi thực sự không làm gì sai đi nữa, trong suy nghĩ của cậu ấy, tôi chính là kẻ không đội trời chung. Irene à, chạm vào một sợi tóc của Owen cũng "là" ve vãn đó. Đáng nhẽ ra mày không nên làm vậy, vất vả lắm mới hoàn thành được dự án mà!

"Oh, my, god."

Tôi che miệng lại, giấu đi sự thiếu tự tin của mình. Đồng tử tôi giãn ra, vì sợ hãi, nhưng trong trường hợp này, lại là bởi sự phẫn nộ. Dù cho tức giận, thì cũng phải có chừng mực với người khác thôi chứ! Tôi hiền, nhưng cũng sẽ không để yên bị người ta chửi bới vào mặt như vậy đâu...

"Cậu đúng là một con khốn nạn mà, Crystal Henderson."

"Cái gì cơ?"

Crystal thực sự đã ngừng tay lại.

"Owen Bennett và tôi đơn giản, chỉ là bạn. Tôi không hề có ý gì khác, nhưng tôi đã rất, rất vui vì có một người bạn cùng lớp với mình. Crys, một nam một nữ nói chuyện với nhau, không bắt buộc phải là yêu nhau. Tôi nghĩ cậu hiểu, nên hãy hành động đúng tuổi của mình, và ta có thể nói chuyện với nhau. Được chứ?"

Đáp lại tôi, chỉ là sự im lặng bao trùm. Crystal giữ nguyên ánh mắt trên người tôi, nhưng không còn có vẻ tức giận nữa. Tôi cảm thấy sự bất ngờ— hay nói là choáng, bởi có lẽ, cô nàng không nghĩ tôi có thể hét vào mặt cô ta như vậy.

Ha, chết đi, Crystal Henderson. Nói thật là tôi cũng có chút tự đắc về chuyện này.

"Nhớ đấy, Grace." Crystal hằn học nói, sau một quãng dài không lên tiếng. Và với thế, cô nàng bỏ đi.

Không tiễn, Crystal.

Tôi thở dài một hơi. Quả thật, mắng được Crystal cho bõ tức khiến cho tâm tình tôi tốt hơn, nhưng tôi vẫn sợ cô nàng chứ. Khả năng ngày mai ra trường tôi sẽ bị tính sổ, nên tôi sẽ đi ngủ sớm một chút. Đã đến nước này rồi, tôi làm gì tôi cũng sẽ sai thôi.

Nghĩ đến đó, tôi kiểm tra bài powerpoint một lần cuối, rồi tắt máy, tắt đèn. Ngày hôm nay, Irene Grace sẽ đi ngủ lúc chín rưỡi tối.

-

"Chào buổi sáng, bố, mẹ!"

Tôi chạy xuống tầng khi đã chuẩn bị xong xuôi đến trường. Bố đang đọc báo, còn mẹ đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Một viễn cảnh điển hình của một gia đình kiểu Mỹ. Và trong viễn cảnh đó, tôi chỉ vớ lấy một quả chuối, và ra khỏi nhà.

"Irene, ăn sáng!" Đúng như tôi dự đoán, mẹ tôi gọi với lại, để thưởng thức trứng bác của bà. Nhưng không, tôi sẽ phát phì ra mất!

"Hailey sẽ đưa con đến trường hôm nay, con không thể để bạn đợi được!"

Tôi rảo bước nhanh hơn, để không phải nghe thấy tiếng mẹ nữa. Dù gì thì tôi cũng không nói dối, Hailey thực sự sẽ đưa tôi đến trường ngày hôm nay.

Bước qua khu vườn đồ sộ của mẹ, tôi cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cánh cổng ra vào. Lấp ló bên ngoài, là một chiếc Prius màu bạc. Tôi mở cửa bước ra ngoài, và gõ nhẹ lên cửa kính ô tô. Nghe thấy tiếng động, Hailey giật mình, ngẩng mặt lên khỏi chiếc điện thoại. Một nụ cười ngay lập tức hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bạn, làm cho khởi đầu ngày mới của tôi thật vui vẻ.

"Mẹ cậu thực sự rất thích hoa hồng đó nhỉ?"

Hailey lên tiếng ngay khi tôi vừa lên xe. Tôi gật đầu, mẹ tôi thực sự rất thích hoa hồng. Hailey đặt chiếc điện thoại xuống, khởi động xe.

"Vậy, tối hôm qua làm project với Crystal như thế nào?"

Không đợi cho Hailey hỏi, tôi đã có ý định kể hết cho cô ấy nghe về sự ngượng ngùng đến tồi tệ của buổi tối hôm qua. Tất nhiên, là trừ vụ lá thư ra. Tôi không muốn cho Hailey ngay bây giờ, vì cô ấy có thể sẽ phán xét tôi như bao người khác.

"Geez, tệ thật đấy. Mong là sẽ không có gì xảy ra với cậu hôm nay. Cậu trải qua đủ rồi."

Ừ, tớ trải qua quá đủ rồi. Nhưng tớ không nghĩ là nó sẽ dừng lại đâu.

Chúng tôi đi thêm tầm mười lăm phút, thì xe dừng lại trước cổng trường. Cảm giác lo lắng và hồi hộp vẫn xuất hiện vào thời khắc này, nhưng không hiểu sao, mỗi ngày lại là vì một lí do hoàn toàn khác. Nhưng tôi vẫn sẽ phải bước vào trường thôi, không thể vì cảm giác này mà trốn học mỗi ngày được.

Như những buổi sáng khác, tôi sẽ bước vào trường một cách bình thường, cố gắng không làm bất cứ điều gì xấu hổ. Dù vậy, mọi ánh nhìn vẫn tập trung về phía tôi— hoặc tôi tự tưởng bở. Hailey thì không quan tâm nhiều lắm, cô nàng dành phần lớn thời gian chúi đầu vào điện thoại.

Tôi dừng lại bên tủ đồ của mình, và nhanh chóng mở nó ra bằng mật mã. Vốn tôi chỉ định lấy ra vài quyển sách, nhưng một hộp quà nhỏ, lại được đặt trong tủ đồ của tôi. Ai đó đã mở được tủ đồ của tôi, và đặt nó vào đó!

Nhưng sao tôi, suốt bao người, lại có vinh dự được nhận quà cơ chứ?

"Hi! Iris, đúng không nhỉ?"

Đột nhiên, một anh chàng (khá là đẹp trai, tôi thầm nghĩ) xuất hiện, dựa vào tủ đồ bên cạnh, cười với tôi. Từ cái áo khoác trên người anh ta, tôi có thể đoán, anh ta ở trong đội bóng bầu dục của trường, và nó trông hoàn hảo trên cơ thể anh ta.

"Thực ra là Irene, nhưng rất vui được gặp cậu." Tôi cười xoà. Cái tên thuần Anh Quốc này khiến cho nhiều người nhầm lẫn, chắc tôi cũng quen rồi.

Anh chàng gãi đầu ngượng ngùng, rồi cười với tôi. Anh tiếp lời:

"Tớ đã thấy ở lớp Thể dục chiều hôm qua và cậu trông, ờ— tuyệt lắm. Tớ không biết liệu bọn mình có thể, đi chơi lúc nào đó? À quên mất, tớ là Neels."

Ôi, có phải tôi đang mơ hay không?!

Suốt những năm đầu của cấp Ba, ước vọng duy nhất của tôi, là không bị những kẻ nổi tiếng trong trường bắt nạt. Hơn nữa, đến tận bây giờ, tôi cũng chỉ có một ý nghĩ, là cố sống thật yên ổn, chứ đừng nói là được anh đẹp trai trước mặt đây mời đi chơi!

Dù sao, tôi vẫn không khỏi cảm thấy vui vẻ. Cả kể một phần lớn suy nghĩ của tôi, vẫn hướng về khả năng ai đó đang cố gắng làm tôi bẽ mặt.

Thôi kệ, cứ đồng ý đi. Tôi chưa bao giờ có thứ gì gọi là hẹn hò trong đời mình hết. Dù gì tôi cũng không có cái để mất.

Mân mê hộp quà nằm trong tay, tôi bẽn lẽn.

"Neels, tớ sẽ rất-"

Tôi mở hộp quà ra, và bên trong đó, là một con chuột chết.

Tôi hét toáng lên, và ngã thụp xuống nền đất. Sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt lên tôi, tò mò xem chuyện gì đã xảy ra. Neels cũng vậy, nhưng có vẻ bực tức, nhiều hơn là bất ngờ. Sau vài giây trấn an bản thân, anh cũng cúi xuống, hỏi thăm tôi có làm sao không.

"Tớ không sao."

"Đừng lo, tớ sẽ báo việc này cho ban giám hiệu."

Neels nói xong, liền chạy đi. Nhưng từ cái cách mà cậu ta di chuyển, tôi không chắc, liệu cậu ta đang sợ hay cố gắng tìm ban giám hiệu nữa. Tôi đứng dậy một cách khó khăn, thầm nghĩ, vì sao mình lại chọn đi giày cao gót ngày hôm nay.

Sự chú ý của mọi người đã tản ra gần hết, nhưng người còn đứng xung quanh vẫn còn. Họ thì thầm to nhỏ, ai lại có thể làm chuyện kinh khủng như vậy, nhưng cũng có những người chỉ im lặng quan sát.

Landon Stewart, Crystal và Christopher Henderson. Christopher cầm điện thoại lên quay lại, Landon không nói gì nhiều, nhưng Crystal chỉ cười.

À, tôi chắc hiểu được một chút rồi nhỉ.

Con ả khốn nạn đó.

Tôi nhìn ả thật lâu, ngắm kĩ khuôn mặt được chăm sóc kĩ càng đó. Nếu là Irene của trước đây, tôi thực sự sẽ về nhà nằm khóc. Nhưng không. Ít nhất ai đó cũng phải dạy cho cô nàng cách cư xử chứ.

Tiếng chuông vào lớp reo lên, tất cả mọi người đều thất thểu chạy đi. Tôi cũng vậy, thật mong đợi những chuyện sẽ xảy ra trong ngày hôm nay đấy.

-

"Nói thật nhé Irene, cậu xui vãi chưởng."

Hailey nói, khi đang đỡ tôi dậy. Không phải ở hành lang tủ đồ, mà là ở căng-tin. Tôi đã thành công sống sót các tiết học buổi sáng mà không gặp phải phiền toái gì cả, nhưng vừa gặp Crystal Henderson, mọi thứ lại bắt đầu đổ vỡ. Ý tôi là, "đổ vỡ" khắp nơi đến bừa bãi.

Tôi điên cuồng vì quần ống loe. Kể cả trước khi gầy đi, tôi vẫn luôn thích mặc các loại quần như vậy. Và như mọi ngày, tôi chọn lấy một chiếc quần bò cùng dạng, cùng một chiếc áo crop-top đi kèm, vậy là sẵn sàng đến lớp. Nhưng hôm nay, tôi thấy một điều bất ngờ ở tủ giày.

Một đôi giày cao gót Marc Jacobs siêu, siêu đẹp.

Cũng nhờ đôi giày ấy, tôi dễ dàng vấp ngã, khi bị Crystal Henderson ngáng chân ở nhà ăn. Một dạng bắt nạt điển hình ở trường Trung học Mỹ, và tôi, kẻ vốn đã phải thấm nhuần cái kinh nghiệm này, vẫn ngã đến trẹo cả chân. Khay đồ ăn vốn không ngon lại còn nguội lạnh, nằm yên vị trên sàn nhà, giờ chỉ còn là một mớ hỗn độn bẩn thỉu. May mắn là chúng không dính vào quần áo tôi, không thì tôi đã mất mặt, còn có thể mất mặt hơn nữa.

Hailey nhanh chóng đỡ tôi dậy, dìu tôi vào phòng y tế, khi cái chân đau đến nỗi nước mắt tôi chực trào ra. Owen Bennett cũng giúp tôi sơ cứu qua khi bác sĩ không có ở đó, may mắn thay. Điều khác biệt của tôi trước kia và bây giờ đó chính là, tôi có ai đó ở bên và quan tâm đến mình.

Hoá ra bị trẹo chân cũng không tệ lắm, mặc dù nó đau như thể ai đó bẻ đôi xương mình ra vậy.

"Ừ, xui thật." Tôi đáp lại Hailey, còn Owen chỉ lắc đầu cười. Cậu chàng đợi bác sĩ quay trở lại, băng bó và cố định vết thương cho tôi xong xuôi, rồi mới rời đi đến lớp trưởng. Thông minh và chu đáo như vậy, đôi khi tôi thắc mắc, vì sao Owen không có bạn gái đấy.

"Cậu nằm nghỉ chút đi, tiết sau tớ sẽ đưa cậu vào lớp."

Tiết sau là tiết Sinh học, tôi và Crystal phải nộp bài project đó, nên muốn nghỉ cũng không nghỉ được. Tôi quyết định sẽ ở lại phòng y tế nghỉ ngơi, còn có sức "chiến đấu" với Crystal thêm một tiết nữa.

Một tiết trôi qua khá nhanh, như thể tôi vừa chớp mắt một cái, Hailey đã xuất hiện ở cửa phòng y tế, sẵn sàng dìu tôi vào lớp. Có lẽ do tôi quá lo lắng về việc đối mặt với Crystal trong tình trạng khó có thể chuyển động, nên tôi đã ước mình chết đi cho rồi.

Nhưng không, ông trời không chiều lòng người khác dễ dàng như vậy.

Chúng tôi sẽ dùng kính hiển vi quan sát tiêu bản một lần cuối, trước khi hoàn thành dự án nhóm. Các thao tác kiểm tra dụng cụ và an toàn được làm một cách chóng vánh, vì cả tôi cùng Crystal đều không thể nhìn mặt nhau lâu hơn nữa. Tiêu bản được đặt vào đĩa, rồi chúng tôi đứng ngây ra đó. Crystal thực sự tỏ ra cô nàng không có thời gian cho những chuyện rảnh rỗi này, nên chỉ khinh khỉnh nói một câu.

"Cậu quan sát trước đi."

Đương nhiên, tôi không có ý kiến gì về việc này. Tuy hơi chật vật, tôi cúi sát vào ống kính, nhìn qua tiêu bản một chút. Trông nó có vẻ kì lạ, hơi khác so với thứ chúng tôi nhìn thấy ngày hôm qua.

"Crystal, trông tiêu bản hơi kì lạ. Cậu... có thể đưa đèn cồn ra đây được không?"

Crystal không nói nhiều, chỉ làm theo lời tôi nói. Cô nàng hơ đèn cồn trên tiêu bản. Tiêu bản ngả sang màu nâu, nhưng lại toát ra một mùi rất khó chịu. Tôi đang định quay sang hỏi Crystal xem cô nàng có ngửi thấy không, thì có người hét lên:

"Cẩn thận!"

Và trước khi tôi có thể định hình được mọi thứ xung quanh, thì tiêu bản phát nổ. Cái chân trẹo ngu ngốc hoàn toàn ngăn tôi chạy đi, cộng thêm thứ khói độc hại đó khiến đầu óc tôi không tỉnh táo. Tôi nghe thấy tiếng hét, tiếng bước chân chạy đi. Tôi cũng có thể cảm thấy bản thân mình được bế lên bằng hai tay, và kịp thời thoát khỏi vụ nổ trước khi tôi có thể bị thương. Khói mờ vây lấy không khí xung quanh, và phải mất một vài phút trước khi nó tản ra hết. Tôi ho lên từng tiếng vì sặc, rồi từ từ mở mắt ra.

Người cứu mạng tôi khi nãy vẫn ôm chặt đầu tôi vào ngực anh, làm khói độc tiếp xúc đến mũi tôi ít nhất có thể. Tôi cố gắng vùng ra khỏi bàn tay ấy, nhanh chóng muốn xem người tuyệt vời này là ai.

Và tôi ước mình đã không làm vậy.

Landon Stewart.

Ôi, một ngày không thể nào tệ hơn được nữa đâu nhỉ?

2669 chữ cho độc giả yêu thương của tớ! xx

thế nào? cái comeback này có đủ tuyệt vời không?!

thật xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu, nhưng tớ, cuối cùng cũng không bị writer's block nữa rồi. dù gì thì, nếu các cậu thích, hãy thả vote và comment nhé, chương mới sẽ được ra sớm nhất có thể!

xx janet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net