chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Phúc đặt tách trà xuống rồi nói
"Tùy vào công việc. Chắc việc này không mấy quan trọng lắm"

Cô cười một cái rồi nói
"Chắc chắn rồi. Vì chủ nhân đâu có cho hai anh đi theo"

Đại Hùng thấy thế liền trả đũa lời cô
"Không phải là không cho đi mà bảo chúng tôi ở nhà canh chừng cô" Đại Hùng và Lê Phúc cười tươi. Còn cô thì chau mày, không biết đó là lời nói thật hay giả nữa. Một lát sau cô đi ra ngoài

"Cô đi đâu đấy" Đại Hùng nói vọng ra

Cô hét lớn "Tôi chỉ đi dạo quanh đây chứ không giám ra ngoài nữa đâu"
Đại Hùng biết cô không có gan tự ý đi ra ngoài nếu Hải Phong biết cô sẽ không toàn mạng. Cô đi ra thấy bên ngoài gần đại bản doanh có một cái gì đó sáng lấp lánh. Cô đi lại thì bị bọn vệ sĩ ngăn lại

"Minh tiểu thư cô không được đi ra ngoài đâu ạ"

Cô nhếch lông mày " tôi chỉ lại gần chỗ đấy nhặt cái đồ, có đi đâu xa đâu"

Tên vệ sĩ nhìn lại thấy chỗ Nhã Linh nói gần chỗ Đại Bản Doanh của Tô Gia nên ra ám hiệu mở cửa. Cô đi ra, hóa ra là chiếc vòng tay giống cô. Hóa ra Hải Phong đã đánh rơi do mất chốt. Cô đứng lại sửa chốt nên hơi lâu.

"Đã xong. Chuyện nhỏ"

Bên kia có một đám người nhìn ra thấy cô rồi một tên vệ sĩ ngồi trong xe nói "Lão Đại chính cô ta là người giám cướp kim cương của chúng ta"

Người đàn ông trên xe vướn mắt nhìn cô. Hắn không làm gì ngoài vẻ mặt tức giận

"Vi cô ta mà tao phải chịu tổn thất lớn. Xử lí đi"

Tên hậu vệ biết cô không phải dạng vừa nên đã dùng bột mê. Cô định đi vào đại bản doanh Tô Gia thì chiếc xe BMW đi qua rồi hất bột nơi người cô. Quá nhanh quá nguy hiểm. Cô không kịp trở tay liền bị hắn kéo vào xe. Cô đang hôn mê

Đại Hùng thấy cô đi hơi lâu liền chạy ra

"Minh Nhã Linh đâu"

Tên hậu vệ quay sang bên kia "Minh Tiểu..." nói rồi hắn dừng lại vẻ mặt hốt hoảng "vừa nãy thuộc hạ còn thấy ở đó ạ. Xin Lâm Đại Ca tha mạng"

Đại Lâm mặt mày cau có bóp trán. Lê phúc chạy ra

"Có chuyện gì"

"Không thấy Nhã Linh đâu hết"

Lê Phúc trầm mặc một hồi rồi nói "Cô ta không giám bỏ trốn đâu. Chắc bị bắt sao"

Đại Lâm nhìn Lê Phúc "mau gọi Tô Chủ Nhân về nhanh"

Hải Phong đang bàn gì đó với một người bỗng con chíp nơi tai Hải Phong rung lên

"Chủ nhân.. chủ nhân" Đại Lâm nói nhỏ và hơi lo lắng

Hải Phong cất dọng lạnh lùng

" có chuyện gì"

Đại Lâm ấp úng một lúc rồi nói

"Nhã Linh biến mất rồi"

Hắn cau mày. Mặt mày tối sầm lại, tay đấm mạnh lên bàn làm bàn bàn nứt ra. Tên ngồi với hắn toát mồ hôi lạnh. Hắn đứng dậy. Đại Lâm và A Nhân biết có chuyện chẳng nên cất bước nhanh theo hắn.

Về đến nhà, vẻ mặt hắn lộ rõ mùi súng và chết chóc. Giờ không phải lúc để tra khảo. Hắn nói

"Định vị"

Đại Lâm nhíu mày "chủ nhân, Nhã Linh không mở con chíp"

Hải Phong nhìn nơi tay nhưng không thấy cái vòng hắn chửi thề "chết tiệt"

Nhã Linh từ từ tỉnh dậy trong cơn mê man. Cô đang ngồi trong một cái hộp lập phương có xít khóa. Đoán không nhầm đây là chiếc hộp dành cho những kẻ nguy hiểm. Một khi khóa thì không thể mở vì không có khóa. Cô phát hiện ra bom. Cô rất hoảng sợ không nói được gì.Cô cố gắng kết nối với Tô Gia. Cô chỉnh con chíp trên tai

"Hải Phong.. Hải Phong anh có nghe không" tín hiệu quá kém

"Có tín hiệu rồi" mọi người đều xúm lại.

Hải Phong cất dọng "Nhã Linh em đang ở đâu. Mau nói"

Cô nghe câu được câu mất cô chỉ biết là ai bắt cô chứ cô không biết đây là đâu cô cất dọng" Là bọn Vương Mãnh" cô cố gắng mới nói ra.

Đại Lâm dùng hết mọi kỹ thuật để nghe mới ra chữ Vương Mãnh. Hắn thốt lên

"Là bọn Vương Mãnh" hắn nhìn Hải Phong. Lập tức Hải Phong đi ra xe. Rồi khóng nhanh đến đó. Một đoàn xe Cadillac và Ferrari cũng đi theo sau. Đến nơi hắn không gọi mà lấy bom cho nổ tung cửa rồi đi vào

Tên thuộc hạ của Vương Mãnh hốt hoảng vào thông báo trong khi Vương Mãnh vẫn đang nhâm nhi ly rượu.

"Vương lão đại. Tô Lão Đại đột nhiên đến đây"

Nghe đến chữ Tô cả Người Vương Mãnh run lên. Ly rượu trên tay hắn bị rơi xuống

"Hắn đến đây làm gì. Chúng ta đâu có thù oán gì với hắn" ông ta nói với ve lo lắng. Tên vì sĩ "điều này.... " chưa nói hết câu thì Hải Phong đã đi vào tiến vào ông ta. Vẻ mặt lộ rõ sự tức giận đến đỉnh điểm làm ông ta muốn ngã quỵ khi chứng kiến vẻ mặt đó. Đám vệ sĩ của ông ta đã bị thuộc hạ Tô Gia khống chế hoàn toàn.
Ông ta ngỏ ý "Tô lão..." chưa nói xong ông ta đã bị hắn bóp cổ nhấc người lên cất dọng

"Ông đã bắt một phụ nữ"

Ông ta xua tay lắc đầu lia lịa sợ hãi quá ông ta quên mất cả lí trí

"Tô lão đại, phụ nữ gì ạ. Tôi có biết gì đâu, có gì từ từ nói, ngài mau thả tôi ra đi" vừa nói xong một tiếng nổ vang lên. Làm ông ta mặt mày xanh lét, ông ta mặt mếu tựa như khóc vậy.

Hải Phong quát lớn "Ai bắt" câu nói ngắn gọn đủ để ai ai nghe đều khiếp sợ. Ông ta trầm mặc một hồi lâu, tên vệ sĩ đi ghé sát vào tai ông ta với vẻ mặt lo lắng rồi nói

"Có phải cô gái đã ăn trộm kim cương không" Vương Mãnh giật mình không lẽ cô ta là người của Tô Hải Phong sao. Chơi nhầm hang cọp rồi.

"Tô lão đại. Tôi có bắt một người, tôi sẽ dẫn đường ạ" ông ta biết trong đó có bom nhưng không giám nói ra. Bây giờ ông ta phải nhanh chóng đi gấp.

"Mau đi. Có bom" Nhã Linh thông báo cho đám Đại Lâm và Tô Hải Phong. Khi nghe thấy từ bom ánh mắt của Hải Phong càng thêm căm phẫn. Hắn đấm mạnh Vương Mãnh làm máu mũi chạy xối xả

"Tôi cho ông 1 phút đến đó. Chậm một phút tôi sẽ giết một người của ông. Chậm 5 phút tôi sẽ giết ông" hắn cất bước đi bọn vương Mãnh cũng nhanh chóng đi theo . câu nói làm cho bọn Vương Mãnh ai nấy điều khiếp sợ.

Những chiếc xe chạy nhanh trên đường. Bọn Vương Mãnh thì đang lo lắng. Đến nơi gần bìa rừng, lập tực ai nấy đều đi xuống.

Đại Hùng lên tiếng"chậm 1 phút thưa chủ nhân"

Hải Phong không nói gì tiến lại tên hậu vệ đang sợ hãi của Vương Mãnh. Hắn bóp cổ nghe tiếng rắc. Lập tức tên đó ngã xuống, ai chứng kiến đều khiếp đảm. Hắn không hề nương tay. Hắn nói là làm.

"Mở" Hải Phong xách áo Vương Mãnh lại nhưng hắn ta chần chừ rồi nói

"Tô chủ nhân tôi xin lỗi, cái này chỉ có đóng chứ tôi không biết mở, xin ngài tha mạng." ông ta nói với vẻ tội nghiệp

Hải Phong hất ông ta ra rồi nói

"Nếu cô ấy có mệnh hệ gì tôi sẽ san bằng Vương Gia và tiêu diệt hết" lời hắn nói là thật. Vương Mãnh càng sợ hãi. Hắn lui ra sau thúc A Nhân.

"Tốt nhất ông nên câu cho cô gái kia bình an" A Nhân nói với vẻ mặt lạnh lùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net