Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cũng không được."

Minh Khê nổi hết da gà, nghĩ thầm, 6% với 2% thì chắc chắn cô sẽ chọn Phó Dương Hi 6% nha.

"Vậy tớ vẫn chọn làm đàn em của cậu."

Hai tai Phó Dương Hi đỏ lên, trong lòng thoải mái, cậu buông bả vai của Minh Khê ra, rồi làm ra vẻ lão đại gắp cho Minh Khê mấy miếng thịt.

Minh Khê: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn." Phó Dương Hi dương dương đắc ý phủi phủi bụi không hề có trên người mình, nhíu mày nhìn Khương Tu Thu, ánh mắt như muốn nói 'Xem ra giữa chúng ta không biết ai có mị lực lớn hay ai đâu'.

Kha Thành Văn và Hạ Dạng: "......"

Minh Khê: "......"

Được rồi, nổi hai lớp da gà.

Quán thịt nướng nóng hôi hổi, mùi thịt và gia vị vây tứ phía, nhìn những người bạn của mình nói chuyện, chọc cười nhau, trong lòng cô vô cùng ấm áp. Một số thứ âm thầm lớn lên đủ để bù đắp những góc trống trải trong trái tim cô.

Đến giữa chừng, nhân viên phục vụ đưa tới một chai rượu trái cây, lúc không ai chú ý tới Minh Khê cũng uống hai chén.

Lúc Phó Dương Hi phát hiện cô có chỗ không thích hợp, nhanh chóng ngăn lại thì cô đã uống ba chén.

Minh Khê bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, nhìn ánh trăng lớn ngoài cửa sổ.

Phó Dương Hi lay cô một chút.

Nhưng Phó Dương Hi bắt đầu biến thành hai Phó Dương Hi.

Cô quay đầu, khung cửa sổ kính màu vàng xanh sau lưng cũng biến thành hai cái.

......

Minh Khê ôm đầu, gương mặt xinh đẹp đã đỏ ửng, hàng mi ướt như sương mù, ánh mắt không tự chủ nhìn ra bên đường, có một đôi ông bà già đang bán mứt hoa qua trong đêm rét.

Không biết cháu gái nũng nịu nói gì, một mực kéo tay áo của bà cụ đung đưa, bà cụ kia không chịu nổi, lấy một cây mứt hoa quả, đưa cho cháu gái.

Khi bà cụ quay mặt lại, trên mặt nở nụ cười hiền lành bình thản, bàn tay già nua vuốt ve đầu cháu gái mình.

Minh Khê ngơ ngác nhìn, lập tức chịu không được, mũi cô chua xót, vành mắt phiếm hồng. Sau khi sống lại, biết được bà nội không còn nữa thì cảm xúc tích lũy bấy lâu nay trong chốc lát đã tuôn ra.

Nước mắt không khống chế rơi xuống.

"Bà nội tớ." Minh Khê òa khóc, giọng nói khàn khàn: "Lúc bà nội tớ qua đời còn để lại cho tớ mấy ngàn!"

"......"

Mọi người trên bàn đều nhìn cô.

"Xong, Triệu Minh Khê không thể uống rượu, cậu ấy uống một chút thì đã bị say rồi." Lúc này Hạ Dạng mới nhớ tới, chính cô ấy cũng có chút choáng.

Phó Dương Hi nhanh chóng đứng dậy, kéo Minh Khê qua, nhíu mày nhìn Hạ Dạng: "Sao không nói sớm?"

Minh Khê ôm Phó Dương Hi, giống như ôm cây cột điện, oa oa khóc lớn.

Thậm chí cô còn không kịp nhìn mặt bà nội lần cuối.

Lúc cô rời thành phố Đồng, bà nội không yên lòng, mà cô tràn đầy hy vọng và khao khát, cô còn nói với bà nội, đợi đến khi cô được người nhà họ Triệu yêu thích, rồi một thời gian nữa cô sẽ đón bà nội lên, sau khi đỗ đại học, có công ăn việc làm thì có thể cho bà nội dưỡng lão.

Nhưng mà đến khi cô đến nhà họ Triệu không bao lâu, hai ngày trước hay sau sinh nhật gì đó, cô gọi điện thoại cho bà nội nhưng không ai bắt máy, ngay lúc linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành thì nhận được điện thoại từ thị trấn.

Người ta nói là sau khi cô đi, bà nội đi giao hàng, không may mắc mưa lớn, trượt chân xuống núi, đến tối hôm đó thì ra đi.

Người trong trấn có lòng tốt, làm xong tang lễ cho bà nội mới không đành lòng gọi điện thoại thông báo cho cô.

Bởi vì phát hiện trễ, điều kiện chữa bệnh trên trấn cũng không tốt, thậm chí không biết chính xác ngày bà nội qua đời.

Lúc ấy, cả người Minh Khê như nằm mơ.

Cô nhanh chóng về thành phố Đồng.

Cô lặng người nhìn linh đường lạnh lẽo, khóc đến chết lặng.

Cô còn muốn để bà nội có cuộc sống tốt hơn, cuối cùng bà nội lại để lại cho cô một cái túi vải cũ nát màu đỏ, bên trong là số tiền bà nội đã dành dụm, không dám chữa trị cái chân đã bị đau nhiều năm vì để dành tiền cho cô đóng học phí.

Minh Khê giống như đã mở được chốt, nước mắt rơi không ngừng, khóc đến mức chóp mũi phiếm hồng.

Cô lấy tay lau loạn xạ trên mặt. Trên tay dính tương ớt, dính vào mắt càng cay hơn, nước mắt cô càng rơi mãnh liệt.

Phó Dương Hi bối rối lấy khăn tay trên bàn, giúp cô lau nước mặt trên mặt.

Phó Dương Hi rất ít khi trông thấy Triệu Minh Khê khóc lóc sụp đổ như thế này, trong lòng như bị ai bóp chặt, quay đầu hỏi Hạ Dạng: "Bà nội cậu ấy là ai? Ở chỗ nào, địa chỉ nơi nào, nói cho tôi biết."

"Đã qua đời." Hạ Dạng khổ sở nhìn Minh Khê: "Cậu ấy -- Thôi đi, những chuyện này nói cũng không liên quan gì."

Hạ Dạng bỏ qua chuyện nhà họ Triệu không thân thiết với con gái ruột, chỉ nói với Phó Dương Hi và mọi người chuyện Minh Khê từ nhỏ sống ở thành phố Đồng - một thị trấn phương Bắc, đến năm mười lăm tuổi thì mới trở về nhà họ Triệu.

Phó Dương Hi nghe xong, mi tâm càng thêm nhíu chặt.

Kha Thành Văn nhìn Minh Khê, tâm tình phức tạp: "Thật không ngờ."

Thật ra nhìn Triệu Minh Khê có khí chất xuất chúng, còn tưởng rằng cô là do được nuông chiều từ bé đến lớn. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút cũng có thể biết được, có người nào được nuông chiều mà có thể nấu ăn và nướng thịt cơ chứ?

Cơ thể Minh Khê nhẹ bẫng, đầu óc giống như bị úng nước, lắc lư, rồi giống như lờ mờ nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, cô lập tức khóc lớn, nắm lấy người trước mặt, đụng trán mình lên người ta: "Ô ô ô! qua đời, qua đời, đều tại tớ."

Phó Dương Hi: "......"

Sau đó, những người khác nói cái gì Minh Khê đều không nghe rõ, đầu óc cô xoay chuyển rất chậm, không có cách nào phân biệt rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì.

Cô đang đắm chìm trong bi thương, nhớ về cái ngày đứng trước linh đường đó.

Tay chân tê dại vì lạnh, toàn thân run rẩy vì khóc.

Minh Khê lờ mờ cảm giác được mình bị Phó Dương Hi nửa ôm nửa dìu ra khỏi quán thịt nướng, cô còn nôn nữa, sau đó cậu ấy ngồi xổm trước mặt cô, giúp cô buộc lại dây giày, sau đó nói vài câu gì đó với Khương Tu Thu và những người khác.

Ngọn đèn đường bên ngoài quán thịt nướng chiếu sáng trên mặt đất, có một vài con côn trùng nhỏ bay xung quanh trong giá lạnh.

Hơi thở hóa thành màn sương trắng xóa.

Nước mắt rơi trên mặt đất.

Trời lạnh kinh khủng, nước mắt chảy ướt cổ cũng lạnh.

Trên cổ cô có quấn thêm một cái khăn quàng cổ, rốt cuộc đã không lạnh nữa.

Minh Khê ôm lấy cột điện ấm áp trước mặt.

......

Sau đó, Minh Khê hoàn toàn mất đi ý thức.

Cô ngủ một giấc.

......

Rất kỳ quái chính là, người say rượu chỉ biết mình sau trước khi tỉnh dậy.

Ý thức mông lung sắp thanh tỉnh, thế nhưng cả người lại giống như bị một ngọn núi đè ép, làm sao cũng không thể nhấc lên nổi.

Mi mắt nặng trĩu mỏi mệt, chỉ có thể cảm giác được một chút ánh sáng lập lòe.

Giống như một chiếc máy chiếu bị kẹt, cô chỉ có thể nhớ một vài mảnh ghép rời rạc tối hôm qua.

Tiếng động cơ vù vù và tiếng rung lắc nhẹ khiến Minh Khê cảm thấy nhức đầu, tình trạng không trọng lượng này khiến dạ dày của cô co thét, tất cả những gì cô ăn tối qua đều muốn nôn ra ngoài.

......

Đợi đến khi Minh Khê mơ hồ có ý thức một chút, lúc sắp mở mắt, thì cảm giác đầu tiên chính là lạnh.

Chuyện gì đã xảy ra? Sao còn lạnh hơn hôm qua rất nhiều thế này? Nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống mười mấy độ sao?

Âm thanh huyên náo không ngừng truyền đến bên tai, chỗ ngồi luôn bị xóc nảy, Minh Khê cảm giác xương cốt toàn thân đều không phải của mình.

Cô cố gắng mở mắt ra, ý thức còn chút trì độn.

Đập vào mắt cô chính là cửa kiếng xe hơi bẩn, cô đang ở trên xe?

Bọn buôn người?!

Minh Khê sợ hãi, bị dọa đến hồn bay phách tán, sau đó lập tức hoàn toàn tỉnh táo.

Minh Khê nhìn sang bên trái, Phó Dương Hi đang ngồi bên cạnh cô, cô bỗng an tâm hơn không ít. Cho dù có bị bọn buôn người trói lại, nhưng có Phó Dương Hi ở bên cạnh thì cũng sẽ có người tiện tay chuộc mình ra.

Phó Dương Hi mệt mỏi ngủ, môi mím thật chặt, mi tâm nhíu lại, cậu đã thay bộ quần áo khác, nhưng lại không đeo tai nghe chống ồn.

Minh Khê nhanh chóng kịp phản ứng, tai nghe hiện đang đeo trên tai mình.

Cô tháo xuống, đã không còn pin nên bị tắt.

Minh Khê lại nhìn qua bên phải, là một nhà ga cũ nát quen thuộc. Sảnh chờ treo đầy những chữ 囍 từ năm ngoái nhưng chưa được gỡ bỏ. Bụi bay tung tóe, người đến người đi rồi tiếng người rao hàng, rất ồn ào. Đây là nơi tồi tàn nhưng rất nhộn nhịp.

Hai bên đường phố khắp nơi đều treo các biển quảng cáo xanh đỏ, thậm chí là đủ màu sắc.

Chiếc xe vẫn đang đi về phía trước, bắt gặp rất nhiều xe xích lô trên đường.

Trên nền đất sỏi đá có nhiều ổ gà lởm chởm, cách một đoạn là đống rác, dường như thùng rác dọc theo đường đi chỉ để trang trí mà thôi.

Minh Khê nheo mắt, đột nhiên cảm giác nơi đây vô cùng quen thuộc.

Ngay cả những quầy sữa đậu nành vắng vẻ ở các góc phố cũng thấy thân quen.

Ông chủ nói giọng mà Minh Khê cảm thấy vô cùng quen thuộc: "Sữa đậu nành! Sữa đậu nành vừa ngon vừa rẻ đây!"

Mùi thơm lan tỏa khắp nơi

Hô hấp của cô nghẹn lại.

Tim cô đập thình thịch, không khỏi dán trán lên cửa xe lạnh buốt, cảm nhận nhiệt độ không khí chênh lệch.

Không biết qua bao lâu, xóc nảy rốt cuộc cũng tạm dừng.

Xe lượn quanh thật lâu rồi dừng lại ở một con hẻm cũ nát trong thị trấn, con hẻm sâu và vắng vẻ giống như trí nhớ của Minh Khê. Mặt đất bám đầy rêu. Trời vừa mưa thì trên mặt đất đã đọng đầy nước.

Nhìn lên, là một khu nhà ống lộn xộn, xập xệ, một vài cửa sổ đóng chặt, còn lại tất cả đều mở toang, một hoặc hai cọc tre căng ra, những chiếc áo phông bạc màu, đồng phục học sinh và thịt xông khói khô được treo lung tung trên đó.

......

Quá quen thuộc.

Đi vài bước nữa vào sâu trong con hẻm, đó là khoảng sân nhỏ nơi cô và bà nội từng ở. Bên trong sẽ có một số cây sơn dầu, một vài chậu củ cải phơi nắng, và một vài đôi giày của bà được xếp gọn gàng.

Sau khi nhận ra đây là đâu, tim Minh Khê đập càng lúc càng nhanh, những ngón tay hơi run rẩy chạm vào cửa kính xe.

Có nhiều chỗ đã thay đổi một chút, nhưng hầu hết mọi thứ đều không thay đổi so với trong trí nhớ của cô.

Một đám thiếu niên ồn ào qua lại, ôm bóng rổ chơi tới chỗ không đọng nhiều nước mưa để chơi bóng.

Xe dừng lại, lái xe nói giọng địa phương: "Đến nơi, tỉnh dậy đi, đưa tiền nào!"

Lúc này, Minh Khê mới chú ý đến đằng sau còn có một chiếc xe đi theo.

Kha Thành Văn và Khương Tu Thu, còn có cả Hạ Dạng đang dụi mắt, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, rồi nhảy từ trên xe xuống.

Phó Dương Hi cũng tỉnh, vô thức liếc mắt nhìn Triệu Minh Khê ở bên cạnh.

Cậu ngáp một cái, trưng ra bộ mặt thối như thường lệ, sau đó móc mấy tờ tiền đỏ ra đưa cho lái xe, rồi nhảy xuống cửa xe, đi qua phía bên kia.

Cậu mở cửa xe phía bên Minh Khê ra.

Hai mắt Minh Khê còn sưng đỏ, ngơ ngác nhìn cậu.

Vào lúc này, cô cảm giác như mình đang nằm mơ.

Alice ở xứ sở thần tiên hay cái gì đó?

Làm sao mà sau khi tỉnh dậy thì đã trở về nơi mình lớn lên trước kia vậy? Rõ ràng muốn trở về phải ngồi xe lửa mười mấy tiếng.

Nhưng làm thế nào mà cô lại ngủ thiếp đi trên xe lửa?

Minh Khê đột nhiên nhớ tới ngủ say có âm thanh vù vù khi cất cánh và hạ cánh -- Máy bay tư nhân?

Hơn nữa còn có Phó Dương Hi -- Mấy người này --

Giống như xông nhầm vào giấc mơ của cô vậy.

Phó Dương Hi đứng trước cửa xe, vịn cửa, đợi cô bước xuống.

Trong nắng sớm, mái tóc đỏ lóa mắt của cậu làm cho sương sớm ấm áp hơn hẳn.

Thấy cô thất thần bất động, Phó Dương Hi hơi cúi người, khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười: "Thất thần làm gì?"

Minh Khê từ từ xuống xe, Phó Dương Hi đẩy cửa xe lại.

Cậu đẩy tấm ván vào gầm xe, vừa vặn che nước đọng trên mặt đất lại.

"Welcome home, little girl." Cậu nói với Triệu Minh Khê.

Tác giả có lời muốn nói: Dương Hi nói với Minh Khê: Surprise~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net