Chương 11: Spaghetti Bolognese

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Tâm mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cố Duy Khiêm ở bên cạnh sớm đã không còn tức giận. Anh biết trước kia cô đã trải qua chuyện gì trước khi được sống trong sự yêu thương.

Nhưng anh chắc chắn sẽ để cô được hạnh phúc cũng như con của anh và cô.

Khi Diệp Tâm tỉnh giấc thì trời đã sáng. Bên cạnh sớm đã không còn hơi ấm. Cô cũng đã quen với điều này. Chỉ là bây giờ cô không còn ở trong lều nữa mà là ở trong phòng ngủ của ngôi nhà gỗ.

Ngồi dậy muốn rời giường mới nhận ra trên người đã được mặc lại quần áo. Tuy chỉ có chiếc áo len dài nhưng vẫn rất ấm áp.

Vệ sinh cá nhân xong cô xuống dưới nhà. Vừa đặt chân xuống đến chân cầu thang liền chạm mặt Cố Duy Khiêm.

"Cuối cùng em cũng chịu dậy. Anh còn đang định lên đánh thức em." Cố Duy Khiêm đưa tay vuốt nhẹ mái tóc xoăn dài của cô.

Diệp Tâm vốn còn tưởng anh vẫn còn tức giận. Còn đang không biết sẽ phải đối diện với anh như thế nào. Không ngờ đến anh thế nhưng không còn giận mà ngược lại... rất cưng chiều cô, còn hơn cả ngày hôm qua.

"Ừm..." Diệp Tâm không biết phải làm gì lúc này. Cô không dám nhìn thẳng anh, chỉ cúi đầu tránh đi ánh mắt kia, gật đầu khẽ đáp lại.

Cố Duy Khiêm nắm tay cô đến bàn ăn, kéo ghế cho cô rồi đẩy tới trước mặt cô một bữa sáng thịnh soạn. Trên đĩa nào là trứng ốp la, xúc xích và vài miếng thịt xông khói. Một đĩa khác là bánh mì nướng phết bơ sẵn và một cốc sữa nóng hổi.

Diệp Tâm bất ngờ nghiêng đầu nhìn anh hỏi: "Anh tự làm?"

Biểu cảm của cô khiến anh bật cười: "Ở ngôi nhà này ngoài anh với em ra thì còn ai?"

"Anh biết nấu ăn?" Diệp Tâm nhìn hai suất ăn đều như nhau, cô chưa bao giờ nghĩ đến anh sẽ biết nấu ăn.

"Có biết một chút. Đủ để nấu cho em ăn không sợ bị chết đói." Cố Duy Khiêm nhâm nhi tách cà phê, không nhanh không chậm đáp.

Diệp Tâm gật gù, cúi đầu im lặng ăn.

Cố Duy Khiêm đặt tách cà phê xuống, anh có chút hiếu kì hỏi: "Em không biết nấu ăn?"

Diệp Tâm thoáng giật mình. Cô đúng là nấu ăn không giỏi, nếu không muốn gọi là tệ thì chính là khó ăn.

Nhìn biểu cảm giật mình trong phút chốc của cô khiến anh càng cảm thấy hứng thú. Anh thực sự bắt đầu tò mò: "Em như thế nào có thể sống sót qua quãng thời gian học đại học?"

"Có lúc ăn hàng, có lúc ăn ké... nói chung không phải tự nấu. Anh cũng thật phiền phức..." Diệp Tâm cảm thấy bản thân mình còn kém một người đàn ông trong chuyện nấu nướng thực không vui, cáu kỉnh đáp.

"Được, được. Số em sướng, là tiểu công chúa. Mau ăn đi cho nóng." Cố Duy Khiêm nhận ra cô không vui nên nhanh chóng dừng chủ đề này. Cô gái nhỏ mà giận dỗi, anh cũng không có cách làm cô vui lòng.

Diệp Tâm được lấp đầy cái bụng rỗng, cô nhàn nhã dạo quanh một vòng ngôi nhà. Trên tầng có hai phòng ngủ một chính một phụ. Còn có một phòng sách. Mở cửa bước vào, bên trong có một bàn làm việc, một giá sách lớn. Nhìn qua một lượt cũng chỉ toàn là sách về kinh tế. Thật vô vị!

Lại nhìn đến trên bàn làm việc có một khung ảnh, bên trong là một người phụ nữ ăn mặc giản dị, trên môi là nụ cười hiền hậu. Bên cạnh là cậu bé chừng 5 tuổi. Ôm một quả bóng cười hết sức vui vẻ. Có thể nhận ra cậu bé kia chính là Cố Duy Khiêm bởi vẻ bề ngoài lúc bé của anh vẫn có nét giống bây giờ. Nhưng người phụ nữ chụp cùng cô lại không biết. Người nào lại có thể chụp ảnh cùng khiến anh cười vui vẻ như vậy?

Diệp Tâm cũng nhanh chóng bỏ qua, cô chỉ là không hiểu tại sao từ một cậu bé năng động lại trở thành một người đàn ông lạnh lùng như bây giờ. Tâm tình của anh cũng vậy, thay đổi thất thường còn nhanh hơn thời tiết.

Tối qua anh còn tức giận đến mức chỉ hận không thể bóp chết cô vậy mà sáng nay lại có thể vui vẻ ngay được. Mà cô cũng không hơi đâu chấp nhặt anh để rồi bản thân chịu khổ.

Đứng tựa lưng vào lan can bên ngoài ban công, cô nhìn vào căn phòng, ánh mắt rơi trên một cuốn sách to. Cô đi đến lấy xuống, nhìn trên bìa cô nhận ra đây là album ảnh chứ không phải sách. Còn chưa kịp mở ra, cuốn album đã bị lấy đi mất. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Duy Khiêm.

"Cái này không được!" Cố Duy Khiêm nhìn cô nói, giọng điệu có hơi lớn dường như sợ cô thấy được bên trong có gì.

Diệp Tâm chu môi nói: "Không phải chỉ là một cuốn album ảnh thôi sao. Anh cũng đâu cần bảo mật kĩ vậy. Không xem thì không xem!"

Cố Duy Khiêm nhìn cô rời đi, tâm có chút rối loạn. Anh nhìn cuốn album một lúc rồi cất về vị trí cũ. Cuốn album này chứa đựng toàn bộ tâm tư của anh. Bây giờ chưa phải lúc để cô xem được.

Điện thoại trên bàn reo vang, anh bắt máy, đi ra ngoài ban công nghe. Từ đây anh có thể nhìn xuống chuồng ngựa phía bên dưới, nhận ra cô đã đi ra đấy.

Thân hình nhỏ nhắn của cô trong chiếc váy len rộng càng thêm nhỏ nhắn. Cố Duy Khiêm nhìn đến chỉ muốn đem cô ôm lấy mà bao bọc, bảo vệ.

"Anh, em sẽ gửi anh hợp đồng sau. Em cúp máy đây!" Cố Duy Khiêm nói rồi tắt máy. Anh vào phòng ngủ lấy một chiếc áo khoác, đem ra chuồng ngựa.

Diệp Tâm vừa đút cỏ cho Keli ăn, vừa ấm ức nói: "Chỉ là cuốn album thôi mà. Động một tí cũng không cho. Tâm tình thì thất thường, thích thì tức giận, không thì vui vẻ. Chiều được anh ta chắc mình cũng sớm phát điên!"

Vừa vặn lúc Cố Duy Khiêm đi đến, anh nghe được những lời của cô thế nhưng lại bật cười. Đem áo trên tay khoác lên người cho cô, xoa đầu cô nói: "Muốn mắng người khác cũng nên nhìn xem đây là địa phận của ai chứ?"

Diệp Tâm không nhìn anh, vẫn tiếp tục đút cỏ cho Keli.

"Vừa nãy không phải nói nhiều lắm sao? Bây giờ im lặng vậy?" Cố Duy Khiêm trêu chọc cô.

"Nói hết rồi!" Diệp Tâm hờn giận đáp.

"Giận rồi sao?" Cố Duy Khiêm tiến lại gần, cúi đầu thì thầm bên tai cô.

Diệp Tâm hai má phiếm hồng, lập tức phản bác: "Giận? Có gì mà giận."

Cố Duy Khiêm nhìn phản ứng của cô rất vui vẻ, nắm lất tay cô kéo đi.

"Anh kéo em đi đâu?" Diệp Tâm bị nhét vào trong xe, không hiểu hỏi.

Cố Duy Khiêm im lặng không nói, trên môi vẫn là nụ cười đầy khó hiểu. Anh trực tiếp lái xe rời đi. Diệp Tâm đã quen với những hành động kiểu này, cô cũng không gặng hỏi gì thêm.

Cố Duy Khiêm lái xe vào trung tâm thành phố, khiến Diệp Tâm nghĩ rằng anh sẽ đem cô vứt về Cố gia. Không ngờ đến anh lại đưa cô đến siêu thị. Đến tận lúc bước vào trong cô vẫn không khỏi ngỡ ngàng.

Cố Duy Khiêm một tay đẩy chiếc xe, một tay nắm tay cô kéo đi: "Em có cần phải bày ra bộ dạng ngây ngốc như vậy không?"

"Thực sự không phải trở về Cố gia mà chỉ là đi siêu thị sao?" Diệp Tâm cố gắng bắt kịp suy nghĩ của anh nhưng cô chính là không thể theo nổi.

"Thức ăn còn lại không đủ dùng tất nhiên phải đến siêu thị mua rồi." Cố Duy Khiêm dừng lại tại quầy bánh kẹo, anh không nhìn cô lấy một cái mà cầm lên một gói bánh xem xét cẩn thận. Nhưng chỉ vài giây sau anh liền cau mày hướng cô gặng hỏi: "Không lẽ em lại nhớ anh hai?"

Diệp Tâm đưa tay cầm lấy gói bánh ngọt trước mặt đưa cho anh: "Loại này ngon hơn!"

Nói rồi cô đi lên đằng trước, không muốn tiếp tục vấn đề kia nữa. Nếu còn tiếp tục cô không thể biết được anh có lại nổi điên nổi khùng ngay tại đây không nữa. Điều đó rất có thể xảy ra vậy nên cô tốt nhất không nên chơi với lửa, chọc tức anh để rồi lại rước họa vào thân.

Cố Duy Khiêm để cả hai loại bánh vào trong xe, đẩy xe theo sau cô: "Đối với đồ ăn vặt xem ra em rất rành?"

"Lúc trước đi làm, ngồi ở văn phòng rất buồn chán thường chạy ra siêu thị tiện ích mua một ít đồ ăn vặt đem về ăn..." Diệp Tâm cầm lên một gói bắp rang chưa nổ. Cô bất giác quay sang nhìn Cố Duy Khiêm. Đúng lúc bắt gặp anh ta đang nhìn cô đầy khó hiểu.

"Bỏ đi! Anh ở trên cao như vậy tất nhiên sẽ không hiểu tâm lý của những nhân viên nhỏ bé như bọn em cũng là chuyện bình thường thôi!"

"Không ngờ em cũng như vậy. Xem ra là anh đã kì vọng quá cao ở em rồi!" Cố Duy Khiêm đẩy xe đi trước, anh khẽ lắc đầu trong giọng nói còn mang theo vài phần trêu đùa.

"Cố Duy Khiêm! Anh..." Diệp Tâm một bụng tức giận. Anh bày ra bộ dạng như vậy là có ý gì? Cô thì sao? Cũng là con gái, cũng sẽ thích đồ ngọt chứ.

Sau khi đã đi hết những gian hàng bánh kẹo, anh đẩy xe đến quầy thực phẩm tươi sống. Diệp Tâm như một đứa trẻ, cô nhìn thấy hàng ăn thử liền lôi kéo anh đi đến. Chỉ cần ăn thử thấy ngon miệng cô liền lấy để vào trong xe. Làm những nhân viên bán hàng mời chào nhiệt tình hơn.

Anh bật cười, để mặc cô tuỳ ý.

Cố Duy Khiêm sau khi thấy cô đã ăn thử hết các gian hàng mới lên tiếng: "Đã nghĩ ra tối nay muốn ăn gì chưa?"

"Ăn gì sao? Để em nghĩ xem." Diệp Tâm cố gắng nghĩ bản thân muốn ăn gì. Nhưng nghĩ mãi cũng không ra nổi một món. Bất chợt cô nhìn thấy một thứ. Ánh mắt trở nên sáng lấp lánh như ánh sao, đi nhanh đến đó, xem qua một lượt, sau đó quyết định cầm lấy một trong số những tờ giấy ở chỗ đó đi lại chỗ anh.

"Em muốn ăn món này!" Cô đưa đến trước mặt anh một tờ giấy, bên trên in hình món Spaghetti Bolognese và công thức.

Cố Duy Khiêm mỉm cười, nhận lấy tờ giấy rồi cưng nựng xoa má trắng hồng của cô.

Nói là làm, anh bắt đầu tìm mua nguyên liệu để làm món đó. Diệp Tâm im lặng đi theo sau ngó nghiêng. Cô đối với những thứ này chính là thấy thì nhặt không biết cách chọn lựa. Đã rất nhiều cô lần thấy mình thực vô dụng, đối với cái danh bình hoa di động xem ra cũng không sai.

Trở về nhà gỗ, trời đã xế chiều, Cố Duy Khiêm đem một loạt túi lớn túi nhỏ vào trong bếp để cất, còn cô liền ngồi trên sofa lười biếng xem tivi.

Tuy đang xem tivi nhưng tâm trí cô sớm đã không còn tập trung vào. Bật hết kênh này đến kênh khác cô cũng không thể nào tập trung xem tiếp nên đành tắt tivi đi vào trong bếp.

Cố Duy Khiêm đang sắp xếp, cất đồ vừa mua vào trong tủ bếp, thấy cô đi vào liền lên tiếng trêu đùa: "Không phải em còn đang xem bộ phim truyền hình sao? Sao lại muốn vào đây rồi?"

"Em uống nước!" Diệp Tâm cũng không hiểu tại sao cô lại muốn vào trong này. Có phải chính vì quá nhàm chán nên cô mới sinh ra tò mò mà đi vào đây không?

Cố Duy Khiêm cũng không nói gì nữa mà bắt đầu lấy nguyên vật liệu ban nãy mua để làm.

Diệp Tâm cầm cốc nước trong tay, cô đối với bộ dạng nấu ăn của Cố Duy Khiêm bây giờ chính là khó có thể rời mắt. Từng cử chỉ động tác đều rất thu hút, tâm trí cô bắt đầu rối bời.

Cô bất giác đi đến bên cạnh Cố Duy Khiêm đặt cốc nước xuống mặt bàn bếp, thuận tiện hỏi: "Có cần em giúp gì không?"

Cố Duy Khiêm đảo mắt quanh bếp, chĩa con dao đang cầm trên tay vào gói mì để gần đó: "Vậy em luộc mì đi."

Diệp Tâm cũng không nói thêm lời nào, cô đi đến bên tủ bếp lấy ra một chiếc nồi, đổ đầy nước, cho lên bếp. Động tác cắt thái của Cố Duy Khiêm rất thành thạo. Cô không khỏi thầm thán phục.

Cô đến cầm con dao để gọt hoa quả thôi cũng đã gọt không ra hình dạng gì rồi. Huống chi cắt thái rau củ điêu luyện như vậy. Sau rất nhiều lần thất bại, cô đúc kết ra một điều, nấu ăn sinh ra không phải để dành cho cô.

Nước trong nồi sôi, cô thả mì vào. Cố Duy Khiêm lúc này đã cắt thái xong xuôi, anh lấy một chiếc chảo, bắt đầu làm nước sốt. Mì trong nồi của cô cũng bắt đầu chín, cô định đem đổ nước đi, liền bị anh ngăn lại.

"Chưa xong." Cố Duy Khiêm nắm lấy tay cô ngăn lại, anh lấy lọ muối, lấy một ít cho vào trong nồi mì. Anh dùng đũa đảo đều, sau đó tắt bếp, đem nồi mì đi chắt nước. Sau khi chắt hết nước, anh lại tiếp tục xả nước lạnh vào, đảo đều rồi lại đổ đi. Cuối cùng, anh lấy lọ dầu ăn đổ một ít vào mì sau đó trộn đều.

Nhìn một loạt các thao tác vừa rồi cô chính là hoa mắt chóng mặt chẳng hiểu gì.

Cố Duy Khiêm để nồi mì sang một bên, quay lại làm nước sốt. Anh đối với vẻ mặt của cô gái nhỏ bên cạnh không khỏi bật cười: "Em cũng không cần phải bày ra vẻ mặt đầy ngưỡng mộ như vậy."

Diệp Tâm vẫn không cách bình tâm lại được, cô tin nổi: "Anh như thế nào đối với nấu ăn lại có thể giỏi như vậy?"

"Không phải tôi đã nói với em rồi sao? Chính là lúc học đại học." Cố Duy Khiêm vừa làm vừa trả lời.

"Có thể tu luyện thành giỏi như vậy sao?"

Cố Duy Khiêm dừng tay, anh xoay người về phía cô, đưa tay ôm lấy eo cô. Sau đó thân hình nhỏ bé của cô bị anh ôm lấy nhấc lên, để cô ngồi trên mặt bàn bếp.

Diệp Tâm kinh hoàng, cô nắm chặt lấy bờ vai rộng của anh, lớn tiếng nói: "Cố Duy Khiêm, anh làm gì vậy?"

"Em đứng đấy vướng đường, muốn nói gì thì ngồi đây nói đi." Cố Duy Khiêm véo nhẹ mũi cô, anh đưa tay lấy đồ ở bên cạnh.

Diệp Tâm không quen với kiểu thân mật như vậy, hai má cô phiếm hồng, tay vội buông khỏi người anh.

Cố Duy Khiêm tiếp tục công việc của mình. Sau khi hoàn thành nước sốt, anh dùng một cái thìa nhỏ, múc một ít nước sốt đưa đến cho cô nếm thử.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net