Bốn mươi ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


43 


Hết giờ giải lao, tiết thể dục đã vội đến như một cực hình của mùa đông. Lại Yên Chi muốn xin cho Hoàng Nghi Phương nghỉ tiết này, nhưng cô không chịu, cô thực sự không muốn lỡ tiết kiểm tra này nhất là khi cô đã có một điểm không đạt trong ba đầu điểm thể dục.

"Mày điên rồi hả, ốm vậy cũng không đạt nổi đâu"

Yên Chi khăng khăng kéo Hoàng Nghi Phương ấn xuống ghế. Trong lớp chỉ còn hai bọn họ một thanh niên cầm chìa khóa lớp đứng vật vờ ngoài phòng chờ.

"Tao không sao mà!"_Hoàng Nghi Phương kiên quyết không kém_"Nếu tao ở trong lớp chắc tao sẽ ốm chết luôn. Hự..."

Nói đi nói lại một hồi, Lại Yên Chi đành phải chịu thua Hoàng Nghi Phương, cùng nhau đi xuống sân trường. Cậu bạn cầm chìa khóa thấy hai con người này đi ra thì thở phào như thể cứu được thế giới.

Trong lúc đi xuống cầu thang, tiếng bước chân họ vang lên chậm rãi mà nhịp nhàng. Nhưng lại Yên Chi hiếm khi vừa đi vừa nói chuyện – một nói quen không rõ vì sao – nên bước chân của họ cũng hiếm khi trùng nhau. Bất chợt, Hoàng Nghi Phương lên tiếng:

"Chi này..."_Cô nói, nhưng ánh mắt vẫn ngập ngừng không nhìn thẳng vào Lại Yên Chi.

"Sao thế?"_Lại Yên Chi trả lời rất khẽ, ánh mắt mông lung không điểm dừng nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay Nghi Phương.

"Lần này... đừng tập với Trang nữa"_Hoàng Nghi Phương cuối cùng cũng nói ra_"Tập với tao nhé?"

Lại Yên Chi ngạc nhiên, quay phắt sang Hoàng Nghi Phương thì cô bạn cúi gằm mặt xuống, rồi vội vàng:

"Thôi, không... không có gì đâu"

"Được"_Thấy vậy, Yên Chi ngay lập tức đáp lời_"Tập cùng mày, từ giờ đến hết năm luôn!"

Vừa lúc đó, Yên Chi lại mỉm cười, và họ cùng đặt chân phải xuống thềm tầng một. Gió lướt qua sân trường thổi tung tóc cả hai, gió se ào đến làm Hoàng Nghi Phương hơi nóng mắt. Thanh xà xuất hiện trước mặt bọn họ, những ký ức đầu năm hơi ùa đến:

"Nghi Phương ? Sao mày lại tập một mình, muốn tao tập cùng không ?"

Là Yên Chi.

Lúc đó, cô đã thực lòng muốn nói có. Nhưng phía sau Yên Chi có rất nhiều người, Thiên Trang, Vũ Anh... Đều là những cô gái nổi trội. Bọn họ đều muốn đứng chung một chỗ với Lại Yên Chi.

Nếu cô đi cùng với Yên Chi, có phải bọn họ sẽ lại xì xào điều gì đó không ?

Vì vậy mà khi ấy, Hoàng Nghi Phương đã lắc đầu, thậm chí không nói gì cả khiến Yên Chi ngỡ ngàng, khiến họ xa nhau một quãng. Có đôi khi Hoàng Nghi Phương từng nghĩ, hào quang tạo ra cái bóng, nhưng khoảng cách giữ bọn chúng lại luôn xa vời vợi.

Nhưng bây giờ, bây giờ, cô sẽ không để vuột bất kỳ thứ gì nữa. Sẽ không nhường chỗ cho ai khác như hồi tiểu học, không nói dối Yên Chi, cũng sẽ không tự mình tránh xa nữa.

Dẫu một kẻ như cô toàn gặp những người hoàn hảo, thì cũng nên biến điều ấy thành một hạnh phúc ?

"Mau !"_Yên Chi kéo cô chạy_"Điểm danh rồi!"

Bọn họ cùng chạy, cảm giác như sắp bay đến nơi vì gió lớn. Nhưng cho dù chiếc xà có đẩy ngã cô, gió lớn có hất bay cô, Hoàng Nghi Phương hy vọng bàn tay của người mà cô muốn trở thành bạn nhất sẽ không bao giờ rời xa.

...

...

"Ô, lớp này hôm nay thừa một người hả?"

Thầy thể dục ung dung ngồi trên ghế đá, đôi mắt một mí nheo lại sau cặp kính tròn xoe, chăm chăm soi danh sách lớp.

"Thưa thầy, em là học sinh mới ạ!"

Huỳnh Bích Phương nhanh nhẹn giơ tay. Bọn họ đừng theo tổ, nên Hoàng Nghi Phương ở cuối dễ dàng trông thấy Hồ Khanh và cô bạn mới đứng đầu hàng. Ánh mắt Nghi Phương, dường như Lại Yên Chi đều nhìn thấu.

"Em ra đây đọc tên, lớp trưởng cho kiểm tra đi"

Vậy là không có luyện tập trước tiết nữa, tiến hành kiểm tra luôn. Như mọi khi, vẫn theo cung cách khó hiểu của thầy thể dục, danh sách được gọi từ dưới lên trên.

"Hoàng Nghi Phương!"

Như thường lệ, Hoàng Nghi Phương lọt vào năm người của đợt kiểm tra đầu tiên.

Lần một.

"Hoàng Nghi Phương làm lại!"

Lần hai.

"Làm lại!"

Lần ba, cũng là lần cuối cùng.

Liệu cô có vượt qua nổi không ?

"Em sợ cái gì, cứ thế mà nhảy đi!"

Thầy thể dục cau mày.

"Không đạt thì lần sau cố gắng, đứng ì ra đó tôi phạt em chạy"

Hoàng Nghi Phương nghe vậy, cũng không nhìn ra sau.

Hy vọng Yên Chi thầm cổ vũ cho mình.

Không nhìn ra sau là bởi cô sợ mình thất vọng, cô sợ phải nhìn cảnh người bạn mà cô quý đang vui vẻ nói chuyện thân thiết với một người khác.

Hoàng Nghi Phương dồn hết sức, chạy.

Cô chạy, và rồi nhảy lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net