Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon hoảng sợ vội vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng hắn lại càng siết chặt vòng tay hơn, nhất quyết ôm chặt lấy cô.

"Anh xin em...xin em...đừng đi mà." Giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tội lỗi, bất lực.

Cô bị ôm chặt đến nỗi có chút khó thở cộng thêm mùi rượu nồng nặc khiến cô càng khó chịu. Kim Taehyung vẫn lải nhải không ngừng, liên tục dụi dụi vào cổ cô. Được một lúc, hắn đột nhiên lật người cô xuống dưới thân mình.

Ánh mắt hắn lờ đờ nhìn cô gái nhỏ dưới thân :

"Jiyeon...em...ực...em phải hứa với anh...ực em không được đi đâu hết. Phải ở bên cạnh anh...để anh bù đắp cho em..." Nói dứt câu hắn nằm gục xuống người cô.

Jiyeon nghe rõ từng câu của hắn nói thế nhưng cô không dám tin. Lời nói khi say đối với cô không đáng tin lắm, nhỡ đâu có cô gái nào trùng tên với cô thì sao?

Cô hít sâu một hơi cố gắng đẩy hắn ra rồi chật vật đưa hắn về phòng.

____________________________________

Sáng hôm sau hắn thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, hắn cũng không biết mình đã về phòng bằng cách nào.

"Thiếu gia! Cậu uống chút canh nóng cho đỡ khó chịu. Đây là của Jiyeon nấu cho cậu." Quản gia Lim bưng một bát canh nóng hổi đặt lên bàn.

"Cô ấy đâu rồi?" Tay hắn day day thái dương, ngồi xuống ghế hỏi.

"À con bé đang cắt cỏ ở ngoài vườn ạ."

Hắn mở mắt ra nhìn quản gia rồi nhanh chóng uống hết bát canh đứng dậy đi ra ngoài vườn.

"Em ăn sáng chưa?" Hắn đột nhiên lên tiếng làm cô giật mình.

Jiyeon quay lại cúi chào hắn, cả người vẫn khúm na khúm núm không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Hắn tiến tới, giật lấy cây kéo trên tay cô rồi kéo cô vào nhà.

Cô bị hắn kéo ngồi xuống bàn ăn, hắn bảo quản gia lấy cho cô một phần bữa sáng.

"Từ nay trở đi em ở nhà không cần phải làm việc gì cả, một ngày ăn đủ 3 bữa. Nếu chán có thể ra ngoài mua sắm, còn không có thể bảo tôi dẫn em đi."

"Còn nữa, tối em lên ngủ với tôi."

Câu nói này của hắn khiến cả cô và quản gia Lim phải giật nảy mình. Cô ngạc nhiên nhìn hắn, trong đầu vẫn không thể tiếp thu hết những gì hắn nói.

"Thiếu gia cậu..." Quản gia không thể tin vào tai mình, những chuyện trước thì có thể coi là phù hợp còn ngủ với hắn thì...

"Tôi đã làm chuyện đó với em rồi thì phải có trách nhiệm. Coi như bây giờ em đã là người của tôi. Ngủ với tôi là chuyện đương nhiên." Khuôn mặt hắn vẫn bình thản như thường hoàn toàn khác với biểu cảm kinh ngạc của cô.

"Em hiểu những gì tôi nói rồi chứ? Còn bây giờ em ăn hết chỗ này cho tôi đi." Hắn lấy khăn trải xuống đùi cô rồi đẩy đĩa đồ ăn gần trước mặt cô.

Jiyeon từ nãy đến giờ vẫn bất động, cô nhìn hắn rồi nhìn đĩa thức ăn. Cô được ăn sao?

"Nào em há miệng ra!" Hắn đứa miếng thịt hun khói trước miệng cô.

Nhìn miếng thịt thơm ngon trước mắt, cô hơi sợ né tránh, cúi mặt xuống lắc đầu.

Kim Taehyung khó hiểu khi nhìn thấy cô như vậy, quản gia nhanh chóng lên tiếng.

"Thiếu gia...con bé không ăn được mấy món này đâu."

Thì ra do không được ăn uống tử tế, lại bỏ bữa nhiều và bị áp lực nên cô bị bệnh dạ dày khá nặng, khó tiêu hóa được thức ăn. Chính vì vậy cô thường ăn những món mềm như cơm nhão hay may mắn hơn là cháo trắng. Đã rất lâu không được ăn thịt nên cô cũng không thể ăn quá nhiều.

Nghe những lời quản gia nói hắn nhìn cô đầy áy náy, liền đặt dĩa xuống. Suy nghĩ một lúc hắn nhìn quản gia nói:

"Vậy bác nấu giúp cháu một chút cháo thịt băm."

Hắn nắm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng nói:

"Từ nay tôi sẽ tập cho em ăn uống bình thường trở lại."

____________________________________

Jiyeon ngồi trên giường, khuôn mặt vẫn chưa hết kinh ngạc. Sự thay đổi chóng mặt này của hắn khiến cô vẫn chưa thích nghi được.

Đột nhiên cơn đau nhói ở ngực khiến cả người cô ngạc khuỵu xuống đất. Cô cố gắng hít thở đều, vừa ho sặc sụa vừa lết người về phía chiếc hòm nhỏ ở chân giường mở ra rồi lấy lọ thuốc.

Cô nhanh chóng lấy ra 2 viên thuốc rồi nuốt chúng vào bụng. Cả người cô không ngừng run rẩy, cơn đau quằn quại khiến mắt cô mờ dần đi.

Jiyeon cố gắng cắn chặt môi đến bật máu, mồ hôi chảy ướt hết trán. Được một lúc cơn đau dịu đi, cô nhắm mắt lại tựa người vào chân giường nghỉ ngơi một chút. Có lẽ thời gian của cô ngày càng ít đi rồi.
...

Tối hôm đó cô được Kim Taehyung ngồi cạnh giám sát cô ăn hết bát cháo. Hắn cũng không ép buộc cô ăn quá nhiều vì biết cô chưa quen. Thậm chí hắn còn cùng rửa bát với cô.

Hoàn thành xong công việc hắn trở về phòng, đoán chắc cô sẽ không dám lên đây nên hắn xuống nhà tìm cô.

Thấy cô vẫn loay hoay dưới bếp, hắn nhanh chân tới bế bổng cô lên. Jiyeon bị một pha này làm cho hú hồn chỉ biết mở to mắt nhìn hắn.

"Đi ngủ thôi!" Hắn mỉm cười rồi bế cô đi lên phòng.

Đóng cửa phòng lại, hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Thế nhưng theo phản xạ cô vội đứng dậy đứng cách xa chiếc giường.

"Sao vậy? Em chưa buồn ngủ sao?" Thấy hành động bất ngờ của cô hắn thắc mắc hỏi.

Jiyeon không biết phải nói với hắn thế nào, cô vừa lo sợ vừa bối rối nhìn hắn. Nếu bình thường cô sẽ viết ra giấy để giao tiếp hoặc là dùng ký hiệu nhưng bây giờ cô không có giấy bút ở đây, hắn đương nhiên sẽ không bao giờ hiểu cô nói gì qua ký hiệu.

Kim Taehyung nhìn ra sự bối rối của cô, định nói thì cô liền hành động.

Cô chỉ tay xuống dưới sàn nhà, ánh mắt lo sợ nhìn hắn. Thấy hắn khó hiểu cô lại tiếp tục chỉ tay về mình rồi lại chỉ tay xuống dưới sàn nhà.

Lúc này hắn mới hiểu ra ý của cô gái nhỏ. Mùa này nằm dưới sàn nhà có mà lạnh chết mất.

"Không được. Trời lạnh như vậy em muốn lạnh chết hay sao mà muốn nằm dưới sàn nhà." Hắn hơi cau mày nhìn cô.

Jiyeon vội lắc đầu tỏ ý không sao, vẫn tiếp tục hành động như vừa rồi.

"Tôi và em cùng ngủ trên giường nếu em không nghe lời tôi thì đừng có trách." Giọng nói nghiêm túc của hắn khiến cô đứng hình, không dám động đậy chỉ biết sợ hãi cúi mặt xuống.

Hắn biết làm như vậy sẽ khiến cô sợ nhưng hắn không thể để cô nằm dưới sàn được.

Hắn ôm cô nằm xuống giường, đắp chăn cho cả 2 rồi hôn lên trán cô. Jiyeon cả người run rẩy không dám cử động hay phản kháng.

Cảm nhận được sự sợ hãi cũng như chưa quen được của cô, hắn tiếc nuối buông cô ra rồi nằm dịch ra một chút:

"Được rồi em cứ thả lỏng người nằm thoải mái đi."

"Ngủ ngon!"

......................................................................................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net