Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn nào đã đọc chap này rồi thì vui lòng đọc lại vì au đã thêm một chi tiết khá quá trọng vào đoạn cuối. Cảm ơn 😁

/:/:/: tua đến vài tháng sau :/:/:/
Qua hơn nửa năm cùng anh chung sống dưới một mái nhà, nhận được sự quan tâm dạy bảo của anh, nó cảm nhận được anh là một người tốt, thật sự rất tốt .-. nó thích anh mất rồi. Anh cho nó tình thương của một gia đình mà nó đã từng mất đi, anh bù đắp cho những mất mát của nó, những mất mát lớn lao mà tưởng chừng một đứa nhỏ sẽ không chịu nổi. Nhưng nó luôn cố chôn chặt tình cảm của mình sâu tận dưới đáy lòng, vì sao ư??? Đương nhiên rồi, anh đẹp trai tài giỏi như vậy, biết bao nhiêu cô gái theo đuổi. Còn nó, nó đánh giá bản thân thấp vô cùng, không biết sửa soạn, không xinh đẹp thì thu hút được ai chứ, luôn nghĩ sao nói vậy chứ đâu biết đến những lời mật ngọt, nhưng sự chân thành thường thì không được đáp trả. Hơn thế nữa, nó là em của anh, đúng hơn là em nuôi, ai lại đi chấp nhận loại tình cảm này 😔 Còn anh thì sao? Anh quý cô em này lắm, một cô bé tốt bụng, dễ thương, hoạt bát, luôn cố giấu đi nỗi buồn bằng một nụ cười thật tươi. Anh hiểu, trong lòng nó có thật nhiều nỗi buồn, nó quá yếu đuối để chấp nhận những nỗi buồn đó, anh thương nó vì vậy. Nhưng mà, anh không hề thích nó, yêu nó lại càng không, tình cảm anh dành cho nó trong thời gian quan chỉ đơn thuần là tình thương, sự lo lắng của một người anh.

Hôm nay là sinh nhật chị nhưng lại trùng vào ngày giỗ của gia đình nó, anh chị không hề nhớ chuyện này. Nó chắc hẳn là buồn nhiều hơn vui rồi.
Tối hôm trước nó thức khuya làm quà sinh nhật cho chị, tới tận 2h sáng mới ngủ. Quà của nó là một cái dreamcatcher xinh ơi là xinh luôn.
/Đây là dreamcatcher cho những ai không biết 😁/

~~ Tối hôm sinh nhật chị ~~
Anh và nó cùng đi mua bánh kem về, cùng nhau trang trí nhà cửa, nấu nướng suốt cả buổi chiều để tạo bất ngờ cho chị. Nó cố làm thật nhiều việc để không có thời gian nhớ đến những chuyện buồn.
- Ôi...thật là... Hai người làm em bất ngờ quá đi mất. Cảm ơn nhiều nhé! *moa...moa...moa*_ chị cảm động
- Chúc chị sinh nhật vui vẻ...ừm...nói chung là phải vui vẻ trước đã chị nhé! _ nó ôm chầm lấy chị, bối rối đỏ cả mặt, nở một nụ cười tươi rói
- Em gái anh sinh nhật vui vẻ nhé!_ anh vỗ vỗ vai chị
- Em cảm ơn hai người, nhiều nhiều lắm luôn! Thương hai người quá đi mất!
- Vào ăn thôi nào, kẻo thức ăn nguội mất _ anh kéo 2 bạn trẻ đang ôm ấp nhau ngồi vào bàn

Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday... Happy birthday...
HAPPY BIRTHDAY TO THƯƠNG 👏
Sau khi thưởng thức tay nghề nấu nướng của hai anh em, khúc hát mừng sinh nhật cất lên cũng là lúc bánh kem được mang ra. Anh và nó tặng quà cho chị cùng vô số lời chúc ý nghĩa. Chị khui quà của anh trước, đó là một bộ lắc tay và đồng hồ đeo tay rất đẹp
- Aaaaaa...đẹp quá a! Em cảm ơn anh hai nhiều *chụt*
- Thôi đi cô nương _ anh cười cười
- Đây là quà của em _ nó chìa hộp quà ra trước mặt, so sánh với món quà của anh thì có hơi ngại
- Cái gì kì vậy? _ chị ngạc nhiên khi thấy các sợi dây bị rối lại với nhau trông rất lộn xộn, buông một câu hỏi mà không hề nghĩ tới cảm giác của ai kia.
- Em... _ nó buồn thật sự, nó đã cố lắm mới có thể vui vẻ được kia mà. Chị không khen, không cảm ơn nó thì thôi chứ sao lại nói như vậy. Có thể tối qua vì buồn ngủ quá nên nó mới không để ý đến việc các sợi dây bị rối khi bỏ vào hộp. Không hiểu vì sao mắt nó ngập nước, nó cố gắng nuốt ngược vào trong để không ai thấy mình khóc.
- À... Anh biết cái này này, gỡ mấy sợ dây này ra là thấy nó xinh lắm luôn đấy _ anh nói đỡ cho nó, giúp chị gỡ rối ra
- Thật vậy... Hôm nay rất cảm ơn 2 anh em, anh với Mai Vy cứ chơi tiếp đi, em phải học bài để ngày mai kiểm tra 1 tiết Hoá nữa. Bye 🤗 _ chị định xem món quà của nó thêm một chút nữa, nào ngờ quay sang đồng hồ thấy đã 9h hơn, liền quơ 2 hộp quà mang lên phòng
- Anh cũng vậy, em lên học rồi ngủ sớm đi _ anh quay sang nó
- Vâng ạ

Đợi mọi người lên phòng hết, nó lẻn ra khỏi nhà. Nó bị lời nói và hành động của chị làm cho buồn. Suy nghĩ mông lung thế nào, nó lại ra mộ thắp cho bố mẹ và em gái một nén hương ( nhỏ này gan vler~ ), lặng người nhìn di ảnh của họ. Trời bỗng đổ cơn mưa lớn, che đi những dòng nước mắt trên khuôn mặt nó, nó thật sự không biết phải đi đâu...
       --------------------------------
Cốc...cốc...cốc
- Vào đi ạ!
- Anh có chuyện muốn nói với em _ anh lại sofa ngồi xuống
- Chuyện gì vậy anh hai? _ chị ngẩng mặt lên nhìn anh
- Anh thấy cách hành xử khi nãy của em là không đúng
- À... Em không cố tình đâu
- Em như vậy không hay tí nào. Hôm nay là sinh nhật em, món quà đó là Mai Vy tốn nhiều công sức mới làm được để tặng em. Anh biết em không cố tình nói ra câu đó, nhưng chắc hẳn con bé khi nghe thấy đã rất buồn. Kể cả đã muộn giờ học bài, chẳng phải em cũng nên xem qua món quà đó một tí, khen nó một câu hay sao...
- Anh hai à...anh nói nhiều quá đi mất, em còn nhiều bài lắm đây này, em biết rồi, lát nữa học xong em sẽ đi xin lỗi nó. Thôi thôi anh về phòng đi đừng làm phiền em học bài nữa
- Anh đang nghiêm túc đấy! _ giọng anh có phần trầm lại
- Thì em cũng đang nghiêm túc mà, em lớn rồi, em biết tự giải quyết chuyện của mình mà, không cần anh quan tâm đâu _ chị hơi lớn tiếng, chị không cố tình cãi lại anh đâu mà tại bài kiểm tra này thật sự rất quan trọng
- Thôi được rồi, tuỳ em _ anh giận rồi, ra khỏi phòng còn đóng cửa cái rầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net