Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Híc híc.............híc híc...........híc híc

-Cô có thôi đi không ?

-Tại ai...Tại ai mà tôi như thế này hã ? híc híc..........

-Chứ không phải đây là điều cô mún à ? -Anh cúi người xuống gần cô, cười đểu hai tay nâng cằm cô lên

-Buông tôi ra....Kinh tởm...-Cô hất mạnh tay anh ra

Chát

-Đây là cái giá cho anh đã làm chuyện đồi bại với tôi....

-''.....'' -Anh đưa tay lên mặt và cười sảng khoái

-Nhẹ thế...

-Anh....Anh.....

-Thay vì la làng cô hãy thu xếp quần áo rời khỏi đây đi.....

-Anh.....Đồ chết tiệt....híc híc....Ông trời đúng là không có mắt mà.......

Cốc Cốc

-Dương Thiên Hàn anh có ở nhà không ? -Kì Kì đẩy cửa xông vào

-Cái đéo gì thế này....Sao cô lại không mặc đồ.....

-À....Tôi biết rồi.....ĐỒ THỨ ĐÀN BÀ LĂNG LOÀNG....HAHAHA

-Cô làm osin đây chỉ để quyến rũ Dương Thiên Hàn để có tiền chứ gì....Hahaha.....Thật bỉ ổi mà.....hahaha

-Kì Kì cô...Cô

-Sao nào ? Nói không nên lời hã tôi nói đúng quá mà.....hahaha

-Kì Kì....-Anh nói

-Thiên Hàn....Anh binh cô ta ?

-Ồn ào quá.

-Anh...Anh thật quá đáng em nói có chỗ nào sai ?

-Một...-Anh đếm

-Được rồi...Em không nói nữa...Thật tức chết đi mà...

Anh quay sang cô nói :

-Còn cô...đi lên phòng đi......

Cô nhanh chóng ôm khăn, mặt khóc chạy thật nhanh lên phòng.....

RẦM (Tiếng cửa phòng cô đóng thật mạnh )

Híc híc híc......Cô dựa người bên cánh cửa ngồi khóc

Cô úp mặt xuống khóc nhưng chợt

-Híc híc híc...

-Sao vậy Mỹ Mỹ con ?

-Híc híc híc....Bà ơiiiiiiiiiiiiiiiiiii 

-Chân con sao vậy Mỹ Mỹ ? Có đau lắm không ?....-Bà lấy tay xoa xoa lấy vết bầm

-Con bị té híc híc....Đau quá bà ơi.....híc híc

-Vết thương cũng không nghiêm trọng mấy....Thôi con nín đi.....Trong cuộc đời ai cũng phải có vết thương chứ nhưng quan trọng là mình có làm lành được vết thương hay không thôi con ạ...Huống hồ gì đây chỉ là vết bầm rồi nó cũng hết thôi con à...-Bà cười hiền với tôi

-Híc híc....Nhưng mà con đau quá bà ơi....híc híc....

-Mỹ Mỹ con...Cố lên con....Mạnh mẽ lên vết thương này nhằm nhò với Mỹ Mỹ mạnh mẽ của bà nè đúng không...-Bà cười động viên tôi

-Híc Híc...Dạ....-Tôi cười đáp lại bà

-Nào chúng ta về thôi con ?

-DẠ....

Nhớ lại cô càng khóc nhiều thêm nhưng lấy lại tinh thần hơn.....

Mình là Mã Mỹ Mỹ rất mạnh mẽ mà tại sao bây giờ lại thành ra như thế này chứ....Cô đã rất mạnh mẽ mà tại soa bây giờ lại yếu đuối vậy...Đến ngay cả lý trí còn không thể kiểm soát được nữa thật buồn cười....Cô cuộc sống còn dài mà còn có thể làm lại, cô vẫn còn ông bà, ông bà luôn bên cô mà tại sao cô lại yếu đuối đến thế chứ....

Sau khi suy nghĩ một hồi, cô lau nước mắt rồi đứng dậy mặc đồ, soạn đồ bỏ vào túi.....





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net