#109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình không nhớ rõ buôn dưa bán muối những gì nữa, nói chung là trèo vào lòng anh ngồi rồi chém linh tinh loạn xạ bao nhiêu chuyện.

Từ lúc uống rượu của thằng Dũng, ngay chén đầu tiên mình đã thấy nong nóng rồi, đến bây giờ vơi nửa chai, phải nói cả người ngứa ngáy bực bội ứ thể chịu được, ngẩng lên thấy anh cũng chẳng khá khẩm hơn mình là mấy, mặt mũi đỏ rực.

-"Muộn rồi...ăn gì anh nấu..."

Anh nói, ngập ngừng rồi tìm cách đẩy mình ra để đứng dậy. Không hiểu sao chỉ hơi tách người yêu ra một chút thôi mà mình đã thấy trống rỗng kinh khủng, liền không chịu, cứ thế cương quyết bám víu lấy anh. Một người kéo, một người đẩy, rốt cuộc giằng co làm cái áo sơ mi của anh bật cả cúc.

Hôm ấy, chắc mình ăn gan hùm, còn dám cợt nhả dùng môi lưỡi miết qua miết lại cơ ngực rắn rỏi của anh. Rõ ràng mình nghe thấy tiếng cảnh cáo, đừng biến anh thành người xấu, rõ ràng mình cảm nhận được nhịp thở của anh hỗn loạn...rõ ràng là thế. Khổ nỗi mình chẳng làm chủ được bản thân nữa, hai tay mình vòng qua siết chặt lấy eo người ta, cả người nép sát vào anh như con cún nhỏ sợ lạnh, phụng phịu làm nũng.

-"Ôm một tẹo thôi, nha!"

-"Anh thua."

Người yêu thở dài đầy bất lực. Mình còn lơ mơ chưa hiểu anh thua cái gì thì đầu đã bị kéo ra, cánh tay vững chãi kia đỡ lấy gáy, môi chạm môi, anh hôn mình mãnh liệt. Trống ngực mình đập thình thịch từng hồi, hai má ngượng chín đỏ. Nơi nào đó bị người ta trêu chọc trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, chỉ chút đụng chạm chầm chậm khẽ khàng thôi cũng khiến toàn thân mình tê dại. Mình run rẩy bám vào vai anh, bối rối xin xỏ. Cái cảm giác ấy, khó chịu đến phát điên, giống như bị rơi từ trên cao xuống vậy, chênh vênh vô cùng.

Tiếc là, quá muộn rồi.

Chẳng rõ từ lúc nào thắt nơ phía trước đã bung ra, bàn tay kia lần vào bên trong, gỡ bỏ móc cài, dịu dàng mơn trớn dọc sống lưng. Đôi môi ai đó mân mê dọc theo xương quai xanh rồi dừng lại ngậm lấy nụ hoa nhỏ, nhẹ nhàng khiêu khích, người ta càng nhấn nhá thì đầu óc mình càng trống rỗng, tới chân tay cũng mềm nhũn vô lực.

Có một số chuyện, cố gắng bao lâu cũng không thành, lúc tới, lại rất tự nhiên, chẳng kịp phòng bị. Sau này, mình vĩnh viễn không bao giờ quên được đêm hôm ấy, cái đêm mà mình cùng với người đàn ông mình yêu thương nhất rong ruổi thân mật. Mình đã tưởng là sẽ rất đau, rất kinh khủng, nhưng thực tế lại trái ngược, chỉ có chút xíu ran rát, anh quả thật rất dịu dàng, nhè nhẹ từng chút một, chầm chậm tiến vào nơi sâu thẳm nhất, cùng mình hoà quyện. Khoảnh khắc ấy, ngọt ngào âu yếm, lung linh đẹp đẽ biết bao.

Sáng hôm sau, tỉnh giấc đã thấy mình trong chăn ấm đệm êm, cảm giác cơ thể cũng rất sạch sẽ, chắc hôm qua có người chu đáo giúp mình rồi. Anh còn dậy trước cả mình. Ánh mắt anh trìu mến lắm. Một tay anh để mình gối đầu, một tay làm cái việc gì xấu xa thế kia? Hại mình ngượng muốn độn thổ!

-"Có khó chịu chỗ nào không em?"

Ai đó quan tâm hỏi han. Mình thẹn quá, mặt mũi đỏ bừng, không thốt lên được lời nào. Anh thủ thỉ trêu mình rằng việc xảy ra anh chỉ nhận một phần trách nhiệm thôi, chín phần còn lại thuộc về mình, khiếu nại mình từ nay phải cật lực bù đắp cho anh. Thế có ngược đời không cơ chứ? Mà biết làm sao? Sự thật chính xác là như vậy, chính mình là người châm ngòi đốt pháo, giờ biết kêu ai? Thôi không sao, chuyện đã lỡ rồi, Nguyệt này dám chơi thì dám chịu, mình đàng hoàng tuyên bố.

-"Giáo sư yên tâm, từ giờ tới cuối đời, em sẽ lo cho anh cơm đủ ba bữa, quần áo mặc cả ngày."

-"Thế thôi à?"

-"Còn gì nữa?"

Ai đó sán lại nói thầm, hại mình gai ốc gai ếch nổi hết cả lên, cả người run ơi là run. Anh khẽ nhá vành tai, từng nụ hôn rơi đều đều trên trán, mi mắt, má rồi môi lưỡi giao nhau nồng thắm.

Có thể anh chẳng bao giờ thấy đủ.

Và hình như mình cũng vậy.

Mưa gió bão bùng kích động, lăn qua lăn lại cả ngày mà không có dấu hiệu giảm nhiệt. Các cụ nói chỉ có chuẩn, chưa ăn trái cấm thì thôi chứ ăn rồi đố mà cai được.

Mãi tới khi mình rã rời xương cốt, tưởng chừng không thở nổi anh mới buông tha, chủ động xuống bếp tìm đồ ăn.

Bụng mình đói meo, suốt từ tối qua tới giờ mà. Nhà lại chẳng còn gì, mình phải gọi nhân viên, nhờ con nhỏ mang cho mấy chục cái bánh các loại. Mình và anh ngồi ăn như hai đứa bị bỏ đói lâu ngày, vừa ăn vừa nhìn nhau cười.

Đúng là rất buồn cười.

Cưng anh quá đi mất!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net