#112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật tuần sau đó, bác Quốc bảo anh chở mình về, trước mặt đông đủ mọi người cái Mai được giúp việc đỡ xuống nhà, rồi nghiêm chỉnh lên tiếng trình bày giải thích chuyện ngã không liên quan gì tới mình cả, là nó và con Vi đùa nhau rồi tự nó sẩy chân, sợ mẹ trách tội nên đổ cho mình.

Rồi bạn ấy cũng thành khẩn xin lỗi.

Mình đoán chắc nó được xem chiếc video đó rồi, do ba anh ép quá nên bước đường cùng phải lùi để tiến thôi. Riêng con Vi thì có ba bảo kê nên nó thoát đẹp.

Bác Vân nhìn mình áy náy lắm, còn ghé tai mình nói này nói nọ, đại loại là mong Nguyệt thông cảm, bác già rồi, lại lo cho hai đứa nhỏ.

-"Bây giờ theo tao là như này, chuyện nào lầm lỡ rồi thì thôi, quan điểm của tao thì cháu nào cũng là cháu, hai đứa nhỏ của cái Mai cứ yên tâm là không chịu thiệt. Tao sẽ chu cấp cho ba mẹ con mày no đủ cả đời. Còn chuyện thằng Trung và con Nguyệt quen biết cũng không phải ngày một ngày hai, con Mai sinh xong, tao và bà Vân sẽ về Hà Nam bàn chuyện ăn hỏi."

-"Anh chị xem có vội vàng quá không?"

Mẹ bạn An góp ý. Đột nhiên, mặt ba anh tối sầm, nhấp ngụm trà rồi lừ mắt vứt cái chén đánh cạch xuống mặt bàn. Sau đó, chẳng ai dám nói thêm gì nữa, giải tán.

Dạo này, thỉnh thoảng, anh dạy mình lái xe. Đợt trước, mình cũng được bọn đàn em dạy rồi, trường hợp bất đắc dĩ thì cũng gọi là lái được nhưng chới với lắm, giờ thì người yêu truyền đạt lại cơ bản từ A tới Z. Ngặt nỗi, anh cứ hơi sán lại gần điều chỉnh tư thế ngồi hay giảng giải ân cần một chút là máu nóng của mình dâng lên cuồn cuộn, mắt nhìn anh đầy say đắm.

-"Em không nghiêm túc."

Bị anh bắt quả tang rồi, khổ thế cơ chứ, mình đành phải cười trừ.

-"Đừng giận, đằng ấy hạ hoả nha, mình cùng làm lại."

-"Bao nhiêu lần rồi, thôi khỏi học. Mai sau đi đâu, anh chở em đi là được."

Ngọt thế!

Ừ thôi vậy cũng được, đỡ mệt người.

Mình ngoan ngoãn lách sang ghế kia, đợi anh nổ máy mới bẽn lẽn đặt tay lên cổ người yêu mơn trớn rồi lách nhẹ nhàng xuống bên dưới. Tai anh đỏ rực à, mình thích nhìn biểu cảm ngượng ngùng khó xử của anh cực.

Rồi anh lại phải bối rối xin xỏ mình đừng nghịch nữa, sướng lắm nha. Tiếc là lần này không như ý, ai đó dừng hẳn xe, quay sang cảnh cáo.

-"Cô muốn bị thịt ngay ở đây hả?"

Tưởng chỉ đe doạ thế thôi, nào ngờ còn kèm theo cả hành động, đi chọc người ta kết quả lại là bị hôn đến hồn điên phách đảo. Thỉnh thoảng, cái người xấu xa này còn liếm qua cắn lại, tay cũng không yên phận chút nào, hết vò tới nhéo, hại mình ngứa ngáy bứt rứt, rốt cuộc đành nhận lỗi, van xin anh tha thứ. Từ đó, mình không bao giờ dám láo với anh cả.

Tháng năm ý à, ngoảnh đi ngoảnh lại trôi nhanh quá. Mới ngày nào còn đủ thứ chuyện linh tinh mà lúc nãy đã thấy mẹ anh nhắn tin báo bạn Mai vào bệnh viện từ lúc bốn rưỡi, có thể sẽ sinh trong sáng nay. Mình gọi cho anh không được, gọi lên Viện Toán thì người ta bảo anh đang có hội thảo. Mình định đợi anh về mới vào thăm mà bị thằng Tùng lôi đi như đúng rồi. Tới nơi thì con Mai đang trong phòng sinh, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ bên ngoài. Bé Tùng chẳng hiểu ăn phải cái bả gì mà đi tới đi lui chóng hết cả mặt. Lại còn được ông người yêu mình nữa, con sắp ra đời, hẳn hai đứa mà cũng chẳng thèm đoái hoài, mãi không thấy tăm hơi.

-"Đờ mờ, lâu vãi Nguyệt ạ."

Nó càu nhàu. Ba anh hình như nhận ra nó chính là cái đứa đòi tự tử vì tình hay sao ý, bác ấy tươi cười động viên.

-"Đừng nóng vội, đàn ông tốt như chú hiếm lắm đấy."

Đúng vậy, yêu tới mức con Mai có con với người khác vẫn thương xót khôn nguôi, chắc trong mắt ba anh, thằng bé chính là mẫu nam si tình số một. Ai mà biết bộ mặt thật của nó bẩn bựa tới mức nào? Nhưng có điều, mình vẫn không sao hiểu được, nó làm gì ở đây? Cả dì nữa, dì đi đâu thế kia?

-"Dì, con chào dì."

-"U lên bao giờ? U ngồi nghỉ đi, vẫn chưa ra..."

-"U lên ban sáng, tìm mãi mới được, cái bệnh viện này to quá."

-"Sao u không gọi con?"

-"Ôi dào! Chẳng phải u ở đây rồi hay sao? Anh cứ quan trọng hoá vấn đề, đàn bà đẻ là vất vả thế đấy anh ạ."

Hai mẹ con nắm tay nhau tâm sự tình cảm lắm.

Rồi tới lúc nghe tin bạn Mai sinh hạ bình an một trai một gái, cả hội vỡ oà trong sung sướng, có mỗi mình là thấy hơi chạnh lòng thôi. Nói vui là nói dối, con riêng của người yêu, ai mà mừng nổi?

Háo hức nhất chắc là bác Quốc và thằng Tùng, hai người đó chen chúc lên trước nhòm em bé. Ba anh ngắm cháu đích tôn thì mình hiểu nổi chứ cái thằng kia thì mình chịu luôn. Nó còn giật một đứa từ tay hộ lý bế ra cho dì xem, hơn hai chục năm từ ngày quen biết, mình chưa bao giờ thấy mặt dì rạng rỡ đến thế. Con Mai nằm nghỉ cũng không yên, ức thằng Tùng quá, nó lên tiếng.

-"Làm cái gì vậy?"

-"Tao bế con tao chứ làm gì?"

Hả?

Nó thốt ra câu đấy, rất bình thản thôi, nhưng mà khiến tất cả cùng rối ren. Con nó? Có nhầm không vậy? Con Mai thì kêu trời kêu đất.

-"Ba mẹ đừng tin, người này không tử tế, nói năng linh tinh, hai đứa nhỏ là con thầy, nếu mọi người không tin có thể mang đi xét nghiệm ADN ngay bây giờ..."

-"Xét thì xét chứ bố mày sợ à?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net