#53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ mình từ trong bếp ra góp vui.

-"Mi là tệ lắm đó Nguyệt ạ, ngày mi bé suốt ngày bắt nạt anh..."

-"Mẹ thật, con bé thì làm sao mà bắt nạt được hắn!"

Ba mình e hèm, có vẻ không vui.

-"Con điều chỉnh lại cách gọi đi, anh là anh, hắn hắn cái gì, học ở đâu?"

Ức chứ, ba mình lại bênh hắn, mà vẫn phải ngoan ngoãn dạ vâng.

-"Mẹ nói đúng đấy, con biết biết một chút thì anh đi học về là con bám riết, suốt ngày đòi anh bế, hồi đó cái Nga thằng Hoàng cũng thích chơi với anh, mà hễ anh chị con sán gần một phát là con hét ầm ĩ..."

-"Ông có nhớ cái đợt Nguyệt ba tuổi rưỡi, thấy mẹ Trung cho nó nhiều tiền tiêu vặt, suốt ngày con bé trấn tiền của anh không?"

-"Bà không nhắc tôi lại quên, con ý, hôm nào cũng chạy ra ngõ đợi anh, chỉ cần thấy anh nói chuyện với chị Nga thôi cũng giận, anh dỗ thì hờn, anh không dỗ thì con chạy ra véo má véo cổ anh..."

-"Nó lèo nhèo từ sáng tới chiều, từ chiều tới hôm sau, nghĩ lại cũng tội thằng Trung, cả ngày bị con Nguyệt quấn, học bài nó cũng đòi ngồi vào lòng."

-"Thực ra một phần cũng vì thằng bé chiều nó sinh hư nữa."

-"Có lần nó còn giấu quần áo với dép dính cứt ở gầm giường, rồi thối quá đem mách ông là anh Trung làm, mà thằng bé kể cũng hiền, nhận thay con Nguyệt..."

-"May mà anh can không chắc đợt đấy con no đòn."

-"Dại trai từ bé, ba mẹ nói không nghe, anh Hoàng chị Nga nói không nghe, chỉ nghe anh Trung thôi..."

-"Đợt mẹ con sinh em Hạnh em Kì, con sợ mất anh, lúc nào cũng canh chừng, không cho anh tới gần hai em."

Ba một câu, mẹ một câu, mình phải gọi là...choáng! Mình thế ư? Mình mà mặt dày thế ư?

Sao mình không nhớ gì hết?

Không, mình không tin.

Bao nhiêu chuyện xấu hổ trước mặt hắn, cái đợt điên còn chưa đủ hay sao?

Giờ lại thêm một đống chuyện từ trên trời rơi xuống thế này? Biết sống sao đây? Chui lỗ nào cho đỡ nhục?

-"Bác Vân đến thăm anh tuần hai lần, bác ấy cũng biết con đó, vì mỗi lần bác ấy gặp anh là con lại chạy ra hóng hớt. Cứ như thế tới năm con gần bốn tuổi thì bác Vân mừng rỡ tới thưa chuyện với ba, bác ấy bảo hôm trước vợ chồng bác ấy cãi nhau lớn, lúc ông ấy say quá mới lộ ra rằng ông ấy luôn nghĩ thằng Trung là con của bác ấy và người khác, còn nói đã đi xét nghiệm ADN. Bác Vân tức lắm, khẳng định kết quả đó là sai, sau đó cùng chồng thực hiện xét nghiệm lại, gửi làm ở ba nơi, đều nói là thằng Trung là con đẻ, chồng bác hối hận lắm..."

-"Vậy kết quả lần đầu tiên là sao ba?"

-"Bác ấy bảo có người hãm hại, cũng không nói cụ thể, ba ngại nên không hỏi, rồi bác đón anh về nhà, hôm đó con gào dữ lắm, làm anh cũng khóc theo, nhất quyết xin mẹ cho ở nhà mình, sau bác Vân phải doạ nếu nó không về nhà thì ba nó sẽ tới đốt cháy nhà chúng ta, thằng bé sợ quá đành chịu..."

Nghe chuyện mà cứ nao nao, mình và hắn, đã từng thân thiết tới thế ư?

-"Rồi từ đó bác Vân cũng không tới nhà chúng ta nữa, thỉnh thoảng có gọi điện hỏi thăm, thằng Trung cũng thế, mà toàn hỏi thăm sức khoẻ thôi, cái đợt thằng Trung về nước nó về quê thăm thì ba mới biết là nó giờ đã thành giáo sư, do hai cha con vẫn mâu thuẫn nên hai năm sau khi rời khỏi nhà mình nó sang Pháp luôn, từ đó chỉ có ba mẹ nó sang thăm chứ nó không về..."

-"Sao lại vẫn mâu thuẫn ạ?"

-"Cái này ba không rõ, hôm nào con hỏi anh."

-"Mảnh đất gần Ngã Tư Sở, quán bánh của con đấy, thực ra là của mẹ anh Trung, trả ơn ba mẹ nuôi thằng bé mấy năm, ba nhất định không nhận, thì bác ấy lại nói không cho ba, cho cái con bé suốt ngày bám thằng Trung sau này làm của hồi môn, làm cả thủ tục sổ đỏ luôn..."

-"Ba mẹ làm ăn phất, mua được nhà khang trang hơn nên chuyển, con không nhớ là phải, lúc đó nhỏ quá..."

-"Rồi ngày đám cưới Vi, con bị tai nạn, lúc này ba mẹ mới biết chuyện của con với thằng An, hôm đó là anh đưa con vào bệnh viện đấy, anh cũng tự nhận mình là con của ông Quốc, bố vợ người yêu cũ của con, nhưng xin mọi người giấu kín, mấy hôm sau anh mới vào gặp con..."

-"Con à, anh cũng là sợ con bài xích anh thôi, anh có nỗi khổ tâm riêng, đừng ghét anh..."

-"Nhờ anh mà con khỏi bệnh còn gì, con đừng giận anh, anh muốn tốt cho con thôi mà!"

Lòng mình, cảm xúc của mình, nôn nao, khó tả lắm. Ngoài ngõ lúc ấy có tiếng còi xe, sau đó là tiếng chuông ngập ngừng, ba mình nhấp ngụm trà, sau đó ra mở cửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net