#76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạm thời chắc bạn cáo còn sốc, từ đó thấy biệt tăm, phải hai tuần sau mới xuất hiện, nói là có việc gấp tìm mình.

Cáo lại tung ra một xấp ảnh nóng của thằng An nữa.

Cái tập ảnh đợt trước, mình và thằng Tùng đã bàn rõ rồi, thực ra còn cho người xác minh hẳn hoi, ảnh đó chỉ là ảnh ghép thôi, chẳng qua có tý tinh xảo, bọn nó cũng coi thường mình thật.

-"Nghe tao nói này Nguyệt, tao ấm ức cho mày lắm, giờ có chứng cứ, mày cầm cái này đến Quốc Trung làm cho thằng đó bẽ mặt luôn đi."

-"Nhưng tao không muốn con Vi li dị, tao muốn nó chịu đựng thằng khốn nạn ấy hai mươi năm nữa!"

-"Mày nói cũng có ý hay, nhưng nghĩ kỹ mà xem, người gây tổn thương lớn nhất cho mày là thằng An. Giờ mày để nó ở đấy mấy chục năm, cho nó ăn sung mặc sướng, cuỗm hết của cải nhà đó, tao nghĩ mà ức thay!"

-"Tao không biết nữa."

Mình càng chần chừ, ranh con càng sốt ruột.

-"Mày yên tâm, tao sẽ dụ con Vi đưa ba mẹ nó đến, lúc ấy mày chỉ cần làm loạn lên, thế là thằng kia không có lỗ chui luôn..."

Thâm thật, còn rủ cả ba mẹ hắn tới, để làm gì cơ chứ? Cái bẫy này đâu phải cho thằng An, mà cho mình, rủ họ tới để họ xem mình làm loạn, mình là một con dở hơi bốc đồng cầm đống ảnh giả đi vu oan cho con rể họ.

Đảm bảo mình mà cứ nghe lời nó, đến gia đình bình thường cũng chẳng bao giờ chấp nhận rước mình về làm dâu nữa là nhà ông Quốc mặt ngựa này.

Quá thâm.

Chắc giờ không dùng mình làm chất xúc tác được nữa thì quyết tâm triệt đây, mịa con tó con.

-"Nguyệt à, tao vì thương mày nên mới thấy bức xúc thôi."

-"Đừng ngốc như thế, người ta gây tổn thương cho mình thì mình cũng phải đứng lên trả thù chứ!"

-"Nguyệt!"

Thực ra thì thằng Tùng nó dặn dò hết rồi, mình ngồi nghe nó thuyết giảng tý cho vui thôi, trước sau gì mình cũng đồng ý đến đó mà, lúc nhận được cái gật đầu của mình, con bé mừng vui rõ rệt.

...

Rồi ngày hoàng đạo cũng đến, cái Mai dẫn mình tới Quốc Trung. Một lát sau con Vi cũng dẫn theo cả ba mẹ nó, có cả ba mẹ thằng An luôn, đông đủ gớm.

Mình liếc nhìn ông Quốc, người đúng như biệt danh, mặt vừa dài vừa vẩu như cái mặt ngựa. Cũng may giáo sư được cái giống mẹ không thì thành thảm hoạ mất, nói chung là người này hơi đáng sợ thật.

Có vẻ thấy ông chủ không cấm đoán, bọn nhân viên lúc đầu còn đi ra đi vào, giờ đã tụ tập đông đủ ở đây rồi, cứ như chuẩn bị đi xem hài không bằng.

Chỉ có giáo sư chưa tới thôi, con Mai cố đợi, mà các bậc tiền bối phía kia có vẻ sốt ruột, nó đành hành động, xúi mình rằng đến thời cơ rồi đấy.

Mình chiều lòng người ta, cầm ra xấp ảnh, nhưng cố ý gấp gọn lại không để ai thấy rõ. Nhìn cái mặt nó kìa, chưa gì đã như vớ được vàng ý.

Tiếc cho con bé, mình im thin thít, nửa lời cũng không hé.

-"Nguyệt, mày sao vậy?"

-"Nếu không tận dụng cơ hội này thì mai sau hối cũng không kịp đâu!"

Nó ôn tồn khuyên giải, mà từ xa xa đã có đứa đi vào, nước mắt nước mũi tèm nhem, khổ sở vô cùng.

-"Mai à, Mai ơi, sao em lại đối xử như thế với anh?"

Cái thằng này! Đáng nhẽ nó phải thi sân khấu điện ảnh mới đúng. Mình cũng tò mò lắm, căn bản thằng bé chỉ dặn mình cứ tới đây, những chuyện còn lại, nó cân tất chứ không hề tiết lộ gì cả.

-"Em à, sáng nay tỉnh dậy giường chiếu nhà cửa trống trải, em biết cõi lòng anh tan nát đến mức nào không?"

Đờ mờ diễn cứ như thật ý, đến mình còn suýt cảm thấy thương tâm cho nó.

-"Mai ơi là Mai, em chơi anh xong em lại vứt anh đi như thế à? Lần đầu tiên của anh cũng trao cho em rồi, còn chưa đủ ư? Trinh nguyên của anh mất rồi, giờ em phủi tay anh biết sống sao?"

-"Em xem này, hôm qua thấy em phải uống thuốc, anh hôm nay đã sưu tập bờ cờ sờ đủ các loại, có ai quan tâm tới em bằng anh không? Em là bầu trời, là công chúa, là bà hoàng của anh."

Con Mai chết đứng, thằng Tùng không cho nó giải thích, vừa ôm chặt vừa gào thét inh ỏi.

-"Em mà rời bỏ, anh sẽ nhảy lầu cho em xem!"

Đoạn, nó làm bộ như lao ra cửa sổ thật ý, mọi người trong công ty, chứng kiến một màn, ai cũng rơm rớm cảm động, trên đời còn có người đàn ông si tình đến mức này ư?

Bà con cô bác ngăn cản, người nhanh nhất có lẽ là Quốc mặt ngựa, công nhận, già rồi mà vẫn phong độ vãi cả chưởng.

-"Này chàng trai trẻ, nam nhi đại trượng phu phải có bản lĩnh, cậu như vậy thật mất mặt quá..."

-"Bác à, con có muốn thế đâu, nhưng con thương cô ấy nhiều lắm, không có người ta con sống không bằng chết..."

Lão nhìn thằng bé, thương xót, rồi lại liếc qua con Mai, nó luống cuống hết cả.

-"Hai bác! Hai bác đừng hiểu lầm! Người này con không biết...con...con..."

-"Em xem cổ anh này, còn có vết răng cắn của em. Giờ em lại nói không quen biết, một phát hất anh ra khỏi cuộc đời em. Có ai độc ác như em không? Anh cũng có lòng tự trọng nhé! Nếu em đã nhất quyết như thế, anh không làm em vướng bận nữa!"

-"Muốn chết thì đi chỗ khác, đừng làm bẩn Quốc Trung của tao! Còn cô kia, đã lên giường với người ta rồi thì đừng có giả nai đòi trèo cao!"

Quốc mặt ngựa bực tức ra lệnh, sau đó dắt vợ lão về, mọi người cũng dần giải tán. Mình nhìn rõ mẹ thằng An còn lườm mình ghê lắm, mà kệ bà ấy chứ, liên quan gì. Mình biết một chiêu này mà hạ được con Mai thì nó đã chẳng phải con Mai, nhưng cứ kệ, cho nó nhọc lòng nhọc công đi giải thích. Con người cao quý như nó, nếm thử cảm giác oan ức vì bị sỉ nhục một lần xem sao?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net