#80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình không dám ngủ, chỉ sợ nhỡ anh thức giấc thấy khó chịu. Sáng ra, sờ người anh mát mát mới yên tâm xuống dưới mua đồ về nấu cháo.

Tầm giữa trưa thì anh tỉnh, bị mình mắng cho một trận tơi bời khói lửa vì tội nói dối. Tất nhiên, thương không để đâu cho hết, nhưng chính vì thương mới bực đấy, chẳng chịu chia sẻ gì cả.

Mình gào một hồi, thấy cái mặt người ta hơi xị ra mới nhẹ giọng đi.

-"Anh ngủ suốt đấy, anh nhọc lắm phải không?"

Ai đó ngả vào người mình, đầu rúc hõm vai, chân thành nhận lỗi.

-"Lần sau không thế nữa, hứa đấy, anh thấy bên cái người này thơm thơm thoải mái dễ chịu quá, ngủ liền một mạch, không thấy mệt, đừng lo nhé..."

Mặt mình chín đỏ, nói bâng quơ.

-"Giáo sư học ai nịnh ngọt thế?"

-"Nói thật."

Người ta ăn uống xong thì tỉnh táo khoẻ mạnh, trong khi đó mình lại díp cả mắt, đánh một giấc tới chiều. Lúc mơ màng thức giấc thấy anh đang ngắm mình say sưa, tay còn cầm một tập giấy viết viết cái gì đó, làm mình tò mò gần chết. Mình nằng nặc đòi xem nhưng người ta nhất quyết không chịu đưa, còn nhanh nhẹn chạy sang phòng bên cạnh cất vào ngăn tủ cuối cùng rồi khoá mất. Cái phòng này trước kia mình ốm, anh ở lại thì dùng đây mà, không biết ẩn giấu bí mật gì trong đó nữa? Rõ ràng là tủ của mình, phòng của mình, ghét thật. Thôi được, xem trộm sau vậy!

Anh rủ mình tới bệnh viện, thăm ân nhân cứu mạng anh. Ban đầu, mình rất hồ hởi, ân nhân của anh, tất nhiên cũng là ân nhân của mình rồi. Tiếc rằng khi gặp mặt, máu điên dồn tới đỉnh đầu.

Thực ra cũng không to tát tới thế đâu, mà khổ nỗi anh là người trọng nghĩa, khi nợ người khác một món thì thường trả lại mười món ấy, nên sự tình thành ra rất nghiêm trọng.

Chuyện là lúc xe lao xuống, bạn Mai đã nhanh nhẹn lao ra ôm lấy người yêu mình, cửa kính xe vỡ vài mảnh, đâm vào lưng bạn ấy.

Thật là...ba chấm...hết nói nổi!

Trên xe có bao nhiêu người, sao lại là nó cơ chứ? Tai nạn thì không ngồi yên một chỗ đi, lăng xăng làm cái gì? Mình biết việc này nó làm chẳng có mưu kế gì cả, xuất phát từ tình yêu của nó. Mà mình, ôi, thú thực nhé, mình chẳng mong việc này xảy ra chút nào cả. Đắng lòng!

Đắng lòng!

-"Thầy ạ!"

Giọng nó thì thào, yếu ớt, đáng thương kinh lên được, nếu mình là đàn ông, chắc mình xót chết mất.

-"Bạn đỡ chút nào chưa? Mình áy náy quá!"

-"Không có gì đâu...thầy đừng nghĩ nhiều..."

Nó ho quá, mình đành đi lấy ít nước. Lúc này nó cũng mới nhìn ra mình hay sao ý, nhưng vẫn cười cười hiền dịu, vẫn Nguyệt tới thăm tao à, tao vẫn khoẻ, mày đừng lo, lịch sự lắm.

Mình mà là nó, bị chơi một vụ đau như thế chắc giờ không đấm nhau cũng chửi nhau rồi, phục nó thật.

-"Mẹ thầy hôm nay qua đây hai lần, còn nấu cháo nữa, làm em ngại quá."

Gớm, bà lại không hiểu mày? Tất nhiên mình biết, con cáo giảo hoạt dẻo miệng như nó, một vụ của thằng Tùng làm sao dễ dàng hạ được nó, chẳng qua là trêu đùa chút cho vui thôi. Nó bây giờ đang muốn nói cho mình biết quan hệ giữa nó và bên gia đình nhà anh đã ổn rồi, còn tốt đẹp hơn xưa, rõ là muốn chọc tức mình mà.

-"Anh thật, mẹ anh còn sang hai lần, anh thì bây giờ mới chịu tới, nằm ngủ cả ngày trời. Nói cho anh biết, Mai là bạn thân nhất của em đó, anh liệu hồn mà đối xử cẩn thận với nó, nó cứu anh chẳng qua vì thương em, vì biết em yêu anh đó..."

Mày biết cười chả nhẽ tao không biết? Chỉ khổ thân anh chưa biết chuyện gì, có lẽ anh nghĩ đơn giản là mình và Mai vẫn thân như trước nên tưởng mình trách thật.

-"Thực sự xin lỗi, tiền viện phí mình xin phép được trả, có khó khăn gì bạn cứ bảo mình, về phía Viện Toán mình cũng sẽ đứng ra lo thủ tục nghỉ ốm cho bạn."

-"Thầy làm thế em ngại lắm, em không sao mà..."

-"Ngoài quan hệ thầy trò, Mai còn là bạn thân của Nguyệt, thì cũng xem như là bạn thân của mình, đừng khách sáo."

Ngồi chơi được một lát thì có khách đến thăm nó nên mình và anh về. Trên đường đi, mình hỏi dò ý tứ anh một chút.

-"Anh nghĩ Mai là người như nào?"

-"Là một học trò xuất sắc, tuy nhiên trong cuộc sống thì hiền, ít nói, ít khi bày tỏ quan điểm của mình, luôn nghĩ cho người khác trước."

Biết mà, biết ngay ông giáo sư này nghĩ thế mà. Cũng chẳng trách được, mình thân với Mai bao nhiêu năm còn không phát hiện ra huống chi họ chỉ đơn thuần là thầy trò, thỉnh thoảng có gặp nhau chút ít, mà lần nào muốn tiếp cận anh mình cũng ra mặt hộ nó hết.

-"Anh thấy Mai với em thì có mạnh dạn hơn với người khác, nhưng chắc là do thân nhau nên thế."

Nói chung người yêu cũng biết quan sát đấy, chỉ trách con cáo nó diễn quá giỏi thôi. Mình tất nhiên cũng chẳng dại mà kể gì với anh rồi. Thử nghĩ xem, nó ở trước mặt anh luôn nói tốt về mình, mình ở trước mặt anh lại nói xấu nó, chưa chiến đã thua xừ nó mất còn gì?

Xem cung đấu ngày xưa thì biết, cái con thâm nhất thường là con lúc nào cũng mở miệng ra là khen người ta, nhu mì hiền dịu, không bao giờ so đo tính toán với ai cả.

Tóm lại là anh ở ngoài vụ này, Mai thấy bọn mình yêu nhau rồi, nếu bỏ cuộc thì thôi cho qua, còn không thì mình sẵn sàng nghênh chiến.

Đang nghĩ vẩn vơ thì mình nhận được điện thoại của mẹ, mẹ gửi chị Lan cho mấy con bề bề, anh nói thích ăn bề bề rang muối nên trước khi lên nhà, bọn mình xuống siêu thị dưới tầng hầm mua thêm phồng tôm và một vài loại đậu nữa để xay cùng muối rang cho ngon.

-"Eo, sầu riêng nhìn thích ghê anh ạ!"

-"Người yêu nhìn nè, xoài cũng căng mọng, thích hết cả mắt..."

Không ngờ có nhiều hoa quả tươi như vậy, mình tham chọn một đống rồi bắt anh ra xếp hàng chờ cân. Kể cả không bắt anh cũng làm mà, có người yêu rồi nó sướng như thế đấy.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net