Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Nhiên chạy nhanh đi con, nhanh lên.

Người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi vừa khóc vừa nói với đứa bé bên cạnh mình, bàn chân chị ta nhuốm đầy bùn bẩn, gai đâm rách toạc cả gấu quần. Bầu trời đêm lạnh buốt, trên trời không có nổi một ngôi sao chỉ có những ánh đèn le lói phía bên kia con đường. Có tiếng bước chân dồn dập phía sau, người phụ nữ không còn giữ được bình tĩnh kéo đứa bé chạy thẳng vào cánh rừng nhưng dù có chạy thế nào chị ta cũng biết mình sẽ không thắng nổi mấy gã đàn ông liền kéo con bé vào một tảng đá. Gió thốc từng cơn vào mặt, mấy giọt nước mắt chưa kịp khô đã tiếp tục lăn xuống trên gò má trắng hồng. Chị ta nhắm nghiền mắt quỳ xuống cạnh đứa bé rồi nói:
I
-Nhiên, con chạy sâu vào trong rừng, cứ thẳng đường này chạy sẽ thấy một ngôi nhà. Ở đó có hai người chờ con sẽ đưa con đến nơi an toàn, chạy nhanh lên

Đứa bé mặc bộ váy trắng, chân đi đôi giày búp bê khuôn mặt tựa như một cô công chúa thút thít khóc giọng như lạc đi:

-Mẹ, con không muốn xa mẹ, mẹ đi cùng con đi mẹ. Còn ba nữa, mẹ bảo ba sẽ đón mẹ con mình mà.

Người phụ nữ không kìm được bật khóc nức nở:

-Ba con....ba con bị....chúng nó...ba con không còn nữa rồi

Chị ta cố giữ chút bình tĩnh cuối cùng, đẩy đứa bé rồi nói tiếp

-Nhanh đi, con phải sống, con phải sống để trả thù cho ba. Chạy thẳng vào con đường này, nghe lời mẹ đi con. Con hãy nhớ những kẻ đã hại ba và mẹ, mẹ cầu xin con hãy nghe lời mẹ đi, con phải tiếp tục sống cho bằng được,

Đứa bé níu tay người phụ nữ, những giọt nước mắt mặn chát chảy xuống, "Ba con không còn nữa rồi" đủ khiến một đứa bé mười ba tuổi đau đớn tột cùng

-Tại sao vậy mẹ? Tại sao lại hại chúng ta vậy mẹ? Chẳng phải mấy ngày trước chúng ta còn sống hạnh phúc sao mẹ? Tại sao họ lại làm vậy với chúng ta?

Chị ta kéo tay đứa bé khỏi tay mình, đưa cho nó một cặp da rồi nói:

-Không còn thời gian nữa đâu Nhiên, con chạy đi, nhanh lên, có người sẽ giúp con. Nhanh lên Nhiên chạy đi. Mẹ cầu xin con đấy, vì ba vì mẹ chạy đi con. Mẹ biết con gái của mẹ mạnh mẽ lắm mà. Chạy đi con!

Nói rồi chị ta đẩy đứa bé rồi chạy thẳng về phía những ánh đèn đang tới gần, đứa bé không dám nhìn lại, ôm chiếc cặp da chạy thẳng về phía trước.

"Đoàng, đoàng.."
Tiếng nổ phía sau khiến nó giật mình ngoảnh lại, bóng dáng quen thuộc đột nhiên ngã quỵ. Có tiếng hét lớn

-Còn đứa bé, phải bắt bằng được nó

Nó nhìn về phía sau, đau đớn nấc lên bàn chân nhỏ bé muốn quay lại ôm chặt người mẹ đáng thương vừa nằm xuống, nhưng rồi có tiếng hét lên trong tuyệt vọng:

-Chạy đi Nhiên, nhất định phải trả thù cho ba mẹ

Đứa bé bấu chặt hai tay vào nhau, xoay người chạy rất nhanh, không còn tiếng dồn dập phía sau nhưng nó biết những kẻ áo đen vẫn đang lùng sục tìm nó, những giọt nước mắt vẫn mặt đắng trên gương mặt xinh xắn. Nó không còn nghĩ được gì chỉ cắm chạy mắt đã nhoà đi vì nước mắt, trong lòng vẫn đang không ngừng gọi tên người mẹ đáng thương. Đột nhiên có ánh đèn chiếu rọi thẳng vào mặt, đứa bé sợ hãi giật mình tim đập thình thịch, tiếng thở phát ra rất mạnh không còn giữ được bình tĩnh liền hét llên:

-Cút đi!!

Ánh đèn pin hơi khựng lại, bất chợt tiến lại gần hơn bịt miệng nó rồi kéo ra một góc. Đứa bé không còn giữ được chút bình tĩnh cuối cùng, có lẽ chính bản thân nó cũng cho rằng cái sự sống mỏng manh này chẳng còn giữ được trong chốc lát, liền ra sức cắn chặt vào bàn tay đang giữ miệng mình. Chăng biết nó đã dùng sức lực thế nào chỉ biết đến khi có mùi tanh ngập trong miệng nó mới buông ra, có thứ gì đó ướt át đang chảy trên khoé môi. Là máu! Từng giọt máu chảy xuống ướt cả chiếc váy trắng qua ánh đèn pin trở nên kinh hãi đến đáng sợ, nhưng tuyệt nhiên không hề có tiếng kêu chỉ là sự sững lại của kẻ đang bịt miệng nó.
Nó chưa kịp định thần lại tiếp tục bị lôi đi,

-Lên xe đi, nhanh lên

Giọng nói ồm ồm phía sau khiến nó giật mình, lúc này nó mới để ý kỹ người vừa bị nó cắn là một chàng trai khoảng mười tám hai mươi tuổi, gương mặt tuấn tú và đặc biệt có đôi mắt vô cùng tinh anh. Nó thở hồng hộc, vẫn chưa hết bàng hoàng hỏi lại:

-Anh là ai? Không phải là do mấy tên kia sai đến sao?

-Không, tôi đến giúp em, mau trèo lên xe tôi đưa em đi. Bọn đó sắp đến rồi, nhanh lên

Nó nhìn lên, chiếc xe đạp địa hình đang được chàng trai dựng lên trên tay vẫn còn vết máu vừa bị cắn máu đang rỉ ra. Nó nhắm nghiền mắt vội vã trèo lên phía sau xe đạp, lúc này đây là sự lựa chọn duy nhất. Chiếc xe lao vun vút theo chân đạp của chàng trai, nó một tay ôm chặt chiếc cặp da, một tay bám chặt vào yên xe phó mặc số phận cho một người xa lạ. Phía sau không yên tĩnh đến lạ thường, chiếc xe cứ thế tiến về phía trước.
"Rầm" một tiếng động lớn phát ra, chiếc xe đạp vừa lao thẳng vào một tảng đá lăn tròn mấy vòng, đứa con gái vẫn ôm chiếc cặp chưa kịp định thần điều gì đang xảy ra chỉ thấy cánh tay đau nhức, nó mở to đôi mắt nhìn, chiếc đèn pin văng ra xa phía dưới thân nó ấm áp lạ kỳ. Một cánh tay to lớn đang ôm chặt phía bụng nó, cánh tay còn lại che phía trên đầu. Lúc này nó mới phát hiện ra chàng trai vừa nãy lại thêm một lần nữa cứu nó, bất chợt nó thấy một dòng đỏ chảy từ rất nhiều ở chỗ bàn tay vừa bị cắn, ngay tại vết cắn một hòn đá cắm thẳng vào sâu hoắm, vết máu cũ chưa khô vết máu mới lại chảy. Trời đã bắt đầu tờ mờ sáng, nó giương mắt nhìn bàn tay cậu ta hốt hoảng không biết phải làm gì lúc này, gương mặt cúi gằm xuống hỏi một cau thật vô nghĩa

-Anh có sao không?

Cậu ta nhăn mặt ngồi dậy khó khăn trả lời:

-Anh không sao, mất máu tý thôi, em có băng gạc không?

Nó ngước đôi mắt to tròn, vẫn ướt long lanh lắc đầu. Cậu ta thở dài nhìn đứa con gái trước mặt hỏi lại

-Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi

Nó bất chợt cúi gằm mặt trả lời

-Em 13 tuổi,

Cậu ta ôm chặt bàn tay rồi nói:

-Em cứ đi thẳng về phía trước một đoạn nữa là ra khỏi cánh rừng, chắc bọn đó tạm thời chưa đuổi theo em được nữa vì đường này rất khó tìm. Em đi trước đi,

Nó nhìn tay cậu, bất chợt oà lên khóc, lúc này khi bình tĩnh lại nó mới thấy nỗi đau đớn đang gào xé tâm can mình. Cậu ta nhìn nó rồi hỏi:

-Sao em lại khóc?

Nó cắn chặt môi, khuôn mặt đầy đau thương:

-Em không còn ai bên cạnh mình nữa rồi, mẹ em bị bắn chết rồi, bắn chết ngay trước mặt em. Em không còn biết phải làm gì lúc này nữa rồi

Cậu ta nhìn đứa bé trước mặt, chiếc váy trắng đã nhuốm đầy bùn bẩn, khuôn mặt lấm lem mấy sợi tóc lơ thơ dính lên cả bờ môi nhỏ bé lòng chợt dấy lên nỗi xót xa vô hạ. Phải rồi một đứa trẻ mới mười mấy tuổi vài ngày trước còn đang hạnh phúc bất chợt phải chứng kiến cảnh cả nhà bị truy sát, mẹ bị bắn ngay trước mặt thì làm sao có thể bình tình được? Dột nhiên đứa bé dừng lại, nó lấy miếng băng đô trên đầu rồi nói:

-Anh đưa tay đây,

Cậu ta hơi ngạc nhiên nhưng cũng đưa cánh tay ra, nó đặt tấm băng đô lên tay cậu cuộn mấy vòng rồi buộc trên, còn vết máu trên bàn tay đã ngừng chảy, băng bó xong cho cậu, nó liền đứng dậy quệt nước mắt ôm chiếc cặp, xoay người nhìn cậu rồi hỏi:

-Bây giờ anh đi đâu?

Cậu ta không trả lời mà hỏi lại:

-Em định đi đâu?

Đứa bé chỉ tay về một góc rồi nói:

-Mẹ em bảo em đến ngôi nhà kia, sẽ có người đón em, anh đi cùng em chứ?

Cậu ta lắc đầu đáp

-Anh không đi được, nhưng đến đây là khá an toàn rồi. Em đi về đó đi, mau lên đi,

Đứa bé cắn chặt môi, cúi gằm mặt hỏi lại

-Anh là ai? Tại sao anh lại giúp em vậy?

Cậu ta đưa cánh tay chảy máu ra phía trước ngực, cánh tay còn lại vuốt mấy sợi tóc trên mặt nó rồi nói

-Anh chỉ là người qua đường, thấy em gặp chuyện thì giúp thôi, em đi mau đi, không lại không kịp. Nhanh lên, bay giờ chỉ tạm an toàn thôi bọn nó có thể đến bất cứ lúc nào.

-Nhưng sao anh lại giúp em bất chấp cả nguy hiểm? Bọn chúng cũng có thể giết anh mà

-Không sao đâu, chúng không dám giết anh đâu. Em đừng hỏi nhiều nữa, mau đi đi, đi mau đi, tìm người em cần có thể giúp em đi, anh chỉ giúp em được thế này thôi.

Đứa bé nhìn cậu ta, xoay người bước đi từng giọt nước mắt đau đớn bắt đầu lăn xuống. Có lẽ khi càng bình tĩnh lại, nỗi đau bị giết cả nhà lại càng lớn hơn trong lòng.

-Em hãy mạnh mẽ lên nhé,

Tiếng nói phía sau của cậu làm nó sững lại, nó ngoảnh mặt lại, đôi mắt đỏ hoe mím chặt môi gật đầu:

-Cảm ơn anh, nhất định anh sẽ gặp mọi điều tốt lành nhất, em cảm ơn anh rất nhiều

-Em có thể cho anh biết tên em không?

Nó lấy tay quệt mấy giọt nước mắt rồi trả lời:

-Lưu Diệp An Nhiên

Nói rồi nó xoay người lại chạy về phía trước, không kịp nghe câu nói phía sau

-Còn anh tên là Văn, Châu Kiến Văn

*****

Hà Nội tháng 8 năm 2016,

Trời Hà Nội vào dịp cuối hè chẳng những dịu đi cái nóng mà còn oi bức đến ngột ngạt. Tám giờ sáng trời đã nắng lên đỉnh đầu, cô cầm tập hồ sơ ngán ngẩm đến tột cùng. Mấy người ngồi xung quanh đang đọc tài liệu chuẩn bị phỏng vấn còn cô lấy bút vẽ vẽ lên tờ giấy trước mặt. Cô nhìn cô bé mặc chiếc áo trắng bên cạnh mình, có lẽ cô bé này ít hơn cô một hai tuổi, vẻ mặt non nớt nhưng đầy háo hức. Hơn một năm trước cô cũng từng có nhiều ước mơ, nhiều hoài bão như những người này nhưng đến giờ có lẽ đã quá rã rời mệt mỏi. Không biết cô đã chụp bao nhiêu cái ảnh, làm bao nhiêu hồ sơ đến bao nhiêu công ty để phỏng vấn nhưng cuối cùng nếu không phải người ta không nhận thì cũng bị đuổi việc. Việc làm lâu dài nhất của cô là gần một tháng ở công ty nhỏ gần nhà. Không biết do năng lực hay do kém may mắn nhưng cô thấy rõ bản thân đến giờ phút này chẳng còn chút hứng thú nào với những lần xin việc thế này. Cô cười nhạt một chút, nếu không phải Quân giục cô đi phỏng vấn ở đây có lẽ cô cũng không thèm đi dẫu biết rằng công ty này là mục tiêu mà bản thân cô đặt ra từ năm ấy. Cô vào nhà vệ sinh, chỉnh lại chút quần áo rồi tô son, nhìn bản thân trong gương bất chợt bật cười. Vừa xinh đẹp, vóc dáng lại cao ráo ấy thế mà trời không cho cô cái lợi thế là may mắn. Người ta bảo thời này hồng nhan bạc tỷ vậy mà cô tự ngẫm bản thân cũng là loại hồng nhan nhưng số phận lại trớ trêu vô cùng.
Cô thở dài, vuốt mấy sợi tóc rồi bước ra

-Này, nghe nói hôm nay giám đóc đích thân phỏng vấn đấy, anh ta mà phỏng vấn thì..

Cô nhìn ra ngoài, hai người phụ nữ trạc tuổi cô đang nói chuyện. Người phụ nữ mặc váy đỏ ôm trọn thân hình thanh mảnh tô son bình thản đáp lại

-Thì sao? Đàn ông suy cho cùng cũng là đàn ông, gặp người phụ nữ xinh đẹp thì cũng mềm lòng, huống hồ chúng ta có kinh nghiệm kiểu gì chẳng được vào.

Người phụ nữ còn lại mặc bộ đồ công sở, chiếc váy ngắn khoe trọn đôi chân nõn nà lắc đầu đáp

-Thế thì cậu nhầm rồi, tôi được biết giám đốc này cực kỳ khó tính chưa bao giờ vì đối phương là phụ nữ kể cả có đẹp thế nào mà thiên vị đâu. Anh ta cực kỳ khó tính, lạnh lùng và đôi khi còn rất tàn nhẫn thế nên đến nay đã gần ba mươi tuổi còn chưa có vợ

Người phụ nữ mặc váy đỏ nhíu mày

-Sao cậu biết?

-Tôi có bạn làm ở công ty này, cậu ta thường than vãn với tôi mức lương ở đây rất hấp dẫn nhưng công việc rất áp lực vì giám đốc khó tính. Nhưng thật sự tôi rất muốn làm ở môi trường này nên mới rủ cậu đi phỏng vấn vì tôi được biết làm ở đây chỉ cần có năng lực thì đảm bảo sẽ không bị bạc đãi, ở đây rất công bằng không có chuyện cậu là cháu ông này, con ông kia mà sẽ được nhận đâu,

Điện thoại của cô bất chợt rung lên tắt ngang cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ. Cô không dám ngẩng cao mặt cúi xuống ấn nút nghe, là Quân. Cô thở dài bắt máy

-Alo em đây

Đầu dây bên kia nhẹ nhàng hỏi

-Em sắp phỏng vấn chưa? Mấy giờ em về anh chờ cơm?

Cô nhìn đồng hồ, ngao ngán trả lời

-Sắp đến lượt em rồi, chắc em về sớm thôi,

-Ừm, vậy anh chờ cơm em nhé. Cố lên nhé, anh tin em sẽ làm được, anh yêu em.

Cô không dám thở dài, đoạn hội thoại cô vừa nghe lại càng khiến tâm trạng cô tệ hơn bao giờ nhưng lại không dám nói ra vì sợ Quân thất vọng. Anh đã cùng cô tìm việc suốt hơn một năm nay nhưng cuối cùng cũng chỉ là con số 0 tròn trĩnh, cô nuốt nước bọt tỏ ra bình thản nói

-Vâng, em sẽ cố gắng. Em yêu anh,

Nói rồi cô tắt máy ra ngoài phòng chờ,

-Số 68 An Nhiên

Tiếng gọi vọng ra khiến cô có chút giật mình, đi phỏng vấn xin việc mà cô cảm giác như mình đang một cuộc thi sắc đẹp bởi trước cô đã quá nhiều người vào chứng tỏ công ty này có sức hút vô cùng lớn. Cô kéo tập tài liệu đi vào bên trong

-Tôi không chấp nhận cô, công ty tôi cần người có năng lực tốt hơn cô.

Tiếng nói lớn, điệu bộ rõ ràng bình tĩnh nhưng cô cảm nhận rõ sát khí đằng đằng. Cô ghé mắt nhìn vào trong, một người đàn ông vô cùng đẹp trai đang ngồi giữa căn phòng, khuôn mặt anh ta lãnh đạm đến kinh ngạc. Phía dưới một người phụ nữ rất xinh đẹp đang cúi gằm mặt nhặt tập tài liệu bước ra ngoài. Cô hơi cúi mặt, nhẹ nhàng mở cửa rón rén bước vào

-Đến lượt cô chưa?

Giọng nói vừa rồi lại cất lên, cô ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng bặm môi đáp lại

-Dạ, tôi số 68 vừa được gọi,

Nói rồi cô nhìn thẳng vào người vừa quát mình, dẫu sao cô cũng chẳng được vào công ty, dù tiên đoán thế nào cô cũng nắm chắc thất bại nên có lẽ giờ đành liều. Đột nhiên cô cảm thấy gương mặt người đàn ông đầy vẻ kinh ngạc, anh ta nhìn cô sững người mất mấy giây. Cô hơi run rẩy, cố nở nụ cười gượng gạo lắp bắp nói

-Tôi...tôi đến phỏng vấn..

Anh ta nhắm nghiền mắt một chút sau đó mở ra gật đầu nói

-Cô ngồi đi,

Người đàn ông bên cạnh anh ta hỏi

-Chào cô, xin giới thiệu với cô đây là Giám đốc công ty Châu Kiến Văn, bên cạnh là Phó Giám đốc Bùi Minh Luân, tôi là thư ký Phạm Thanh Trà. Cô hãy giới thiệu chút về mình,

Cô gật đầu thở mạnh một hơi rồi đáp

-Tôi tên là Lưu Diệp An Nhiên, hai mươi tư tuổi đã tốt nghiệp trường đại học thương mại

"choang" tiếng rơi vỡ của thuỷ tinh xuống nên nhà, cô giật mình nhìn lên, chiếc cốc trên tay nguòi được giới thiệu là giám đốc rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net