Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
gian ngắn im lặng, thanh âm trong veo mềm mại vang lên trong không khí tĩnh lặng: "Sư phụ, sư phụ mãi mãi là sư phụ của đệ tử có phải hay không!?" cuối cùng Dạ Nguyệt run run hỏi, trong đôi mắt trong suốt ngoại trừ tia bất lực còn có một chút khổ sở nhìn Lăng Chi Hiên.

Nhìn vẻ mặt như đang muốn khóc của cô gái nhỏ Lăng Chi Hiên chợt hiểu ra. Tại sao Dạ Nguyệt lại luôn không thừa nhận anh? Sau khi nghe được câu chuyện đó anh hiểu cô gái nhỏ nhưng bây giờ anh lại càng hiểu rõ hơn. Không phải Dạ Nguyệt muốn trốn tránh mới không dám thừa nhận, không phải vì cô ấy hoàn toàn không có tình cảm với anh. Mà tất cả là vì cô ấy sợ sẽ mất anh nếu cô ấy thừa nhận tình cảm của bản thân mình. Với cô ấy quan hệ sư đồ hay người thân sẽ bền chặt hơn những mối quan hệ khác, nhất là mối quan hệ đó. Giống như với Dương Ngọc Linh, cô gái nhỏ của anh cũng bị mất niềm tin một cách sâu sắc. Có lẽ cách thức là không giống nhau nhưng kết quả lại chỉ có một.

Lăng Chi Hiên thả lỏng tay ra, hôn lên trán cô gái nhỏ: "Tôi chưa từng nói tôi không phải là sư phụ của em. Xin lỗi vì đã nổi giận với em. Tôi đã bị mất tự chủ vì nóng giận" vừa nói anh vừa ngồi dậy. Nếu đã hiểu rõ thì anh phải thay đổi kế hoạch thôi, anh sẽ dùng thời gian và hành động để chứng minh cho cô gái nhỏ của anh thấy. Anh nhất định không bao giờ bỏ rơi cô ấy dù là với bất kỳ lý do gì, để cô ấy từ từ cảm nhận được tận sâu bên trong anh. Bởi vì lựa chọn của anh từ khi gặp cô ấy cho đến về sau vẫn nhất định không thay đổi, chỉ có duy nhất một mình cô ấy.

"Tha lỗi cho tôi, được không?" Lăng Chi Hiên vuốt tóc Dạ Nguyệt rồi nhẹ nhàng nở nụ cười vô cùng dịu dàng. Nếu mà có Dương Lãnh Thiên hay Trình Ân ở đây thì chắc hai người đã sợ tới bất tỉnh nhân sự rồi a.

Dạ Nguyệt nhìn thấy nụ cười này, nhất thời tức giận hay sợ hãi cũng đều bay biến đi mất. Dạ Nguyệt thở dài gật đầu, đối với người trước mặt này cô không còn biện pháp nữa rồi. Cô biết bản thân mình chỉ là đang vùng vẫy vô ích mà thôi. Nhưng có thể kéo dài được lúc nào thì hay lúc đó vậy. Nếu như mọi chuyện lại kết thúc giống như trước đây thì cô sẽ làm như thế nào đây? Dạ Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa. Và cô quyết định sẽ không tiếp tục nghĩ đến nữa, cô sẽ để mọi chuyện theo tự nhiên vậy, chuyện gì phải xảy ra thì nó sẽ xảy ra, tất cả đều có lý do của nó.

Có thể chuyện của người khác Dạ Nguyệt sẽ rất sáng suốt nhưng đến chuyện của mình, cô lại chỉ là một con rùa chui rụt đầu vào trong cái mai cứng rắn mà trốn thôi. Dạ Nguyệt có thể mạnh mẽ một mình mà bước tiếp trên con đường của mình nhưng chuyện tiếp nhận một người khác lại là một chuyện khó khăn hơn rất nhiều.

Và như thế một đêm biến động trôi qua. Ngày mai chính là ngày Dạ Nguyệt đi học lại và chính thức bắt đầu bước vào đợt huấn luyện nghiêm khắc của sư phụ nhà mình.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net