Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Tại sao ba không tự đi mà phải là con? Thật phiền phức!" Lăng Trí Thanh bộ dạng lười biếng ngồi trên ghế salon nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trước bàn làm việc kia.

"Nếu ta đi thì không phải đã cho họ quá nhiều mặt mũi rồi hay sao?" Lăng Thành vẻ mặt đăm chiêu ngẩn đầu nhìn đứa con trai thứ không biết suy nghĩ của mình.

"Vậy thì ba cho người nào trong công ty đi cũng được, đâu nhất thiết phải là con" Lăng Trí Thanh bĩu môi đứng dậy từ chối rồi định chuồn đi thật lẹ.

"Nếu mày muốn bị khoá thẻ thì cứ việc bước thêm một bước nữa" Lăng Thành dời tầm mắt tiếp tục cúi đầu vào công việc, lạnh giọng nói. Người xưa thường có câu rừng càng già càng cay, quả không sai a.

Lăng Trí Thanh khựng lại ngay trước cửa, qua một thời gian tưởng chừng là rất lâu rốt cuộc mới cất tiếng: "Con đi là được chứ gì" xong đóng cửa thật mạnh rời đi.

Nếu nó cứ tiếp tục có thái độ như vậy thì ông làm sao giao lại sản nghiệp của Lăng gia cho nó đây? Lăng Thành tháo kính xuống, vừa bóp trán vừa nhắm mắt dưỡng thần cho đỡ nhức đầu. Còn thằng kia nữa, vạn nhất mà nó không chết thì ông phải tìm một con đường khác mà đối phó với nó, phải đảm bảo diệt cỏ tận gốc. Lăng Thành ánh mắt xoẹt qua tia sát ý rồi ông đeo kính vào, tiếp tục xử lý công việc còn đang dang dở.

********** Ò Ó O Lằn ranh giới nhiều chuyện oOo

"Lại đây" Lăng Chi Hiên ánh mắt chăm chú nhìn cô gái nhỏ đang đứng sững người trước cửa phòng tắm.

"Đây.... đây là....?" Dạ Nguyệt sững sờ nhìn cái đệm ngủ dành cho hai người.

"Tôi biết em thích kiểu Nhật nên mua loại này" Lăng Chi Hiên cong khoé môi lên. "Còn đứng đó làm gì, đến đây" ai đó vừa nói vừa dang tay ra.

Dạ Nguyệt nhìn một màn mỹ nam khoe ngực trước mắt mà muốn xịt máu mũi, chuyện gì đang xảy ra vậy trời!?? Vậy thì chúng ta phải trở lại mấy chục phút trước để biết chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi quyết định cho hai người kia tạm tá túc vài ngày thì tối đó Dạ Nguyệt định đi mua chăn đệm thêm cho hai người. Nhưng Lăng Chi Hiên nói anh đã gọi điện thoại đặt hàng rồi nên chút nữa họ sẽ đem đến. Dạ Nguyệt cảm thán công suất sắp xếp việc của sư phụ nhà mình thật nhanh và cũng không lo lắng đến nữa. Đến khi trải đệm ngủ cho Lý Vân Nhi với Dương Hoàng Trí ở ngoài phòng khách xong thì cuối cùng cũng có người đến giao hàng. Dạ Nguyệt không ngờ trễ vậy rồi mà họ còn giao hàng nữa, thật là làm việc có trách nhiệm nha. Cô vốn định sẽ ngủ dưới sàn chiếu Tatami rồi.

"Chúng tôi giao hàng đây, phiền cô ký tên" người đàn ông trẻ tuổi toét miệng cười thân thiện.

"Vâng" Dạ Nguyệt gật đầu ký tên nhưng khi ngẩn đầu lên nhìn người giao hàng thì cô lại có cảm giác người đàn ông trước mắt này hình như cô đã gặp ở đâu rồi.

"Cám ơn vì đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi" người đàn ông trẻ tuổi cho người khiên thùng hàng lớn vào trong phòng ngủ rồi cúi đầu chào ra về.

Dạ Nguyệt cũng gật đầu chào lại rồi đóng cửa nhà: "Kì lạ" Dạ Nguyệt cố nhớ xem đã từng gặp người đó ở đâu chưa hay chỉ là người giống người?

Dương Lãnh Thiên xuống dưới lầu thì nhận được tin nhắn, mở lên xem thì anh cười bất đắc dĩ. Bây giờ anh lại trở thành nhân viên giao hàng rồi a =.=!!! Chủ tịch, tôi muốn đình côngggggggg......

Trên này Lý Vân Nhi ngồi xuống đệm đã được Dạ Nguyệt trải, buồn rầu nói: "Em thật sự muốn ngủ chung phòng với chị a"

"Nam nữ làm sao mà ngủ chung phòng được" ai đó đứng trước cửa phòng ngủ lạnh mặt nói, vẻ mặt không chút cảm xúc làm Lý Vân Nhi và Dương Hoàng Trí rùng mình, rồi anh xoay người vào phòng ngủ.

Vốn dĩ lúc đầu Lý Vân Nhi muốn ngủ trong phòng chung với Dạ Nguyệt nhưng Lăng Chi Hiên với Dương Hoàng Trí cứ kiên quyết phản đối. Lăng Chi Hiên làm sao để cô gái nhỏ của mình ngủ chung với người đàn ông khác, mặc dù đó chỉ là cơ thể bên ngoài cũng không được. Dương Hoàng Trí cũng nghĩ y chang như vậy, dù cho bây giờ anh đang trong cơ thể Vân Nhi nhưng cuối cùng đây vẫn là Vân Nhi nên không thể nào ngủ kế bên người kia được.

"Vậy chứ anh là cái gì? Không phải đàn ông à?" Lý Vân Nhi lầm bầm nói rồi rút vào trong đệm, chùm kín cả đầu trông cứ như con sâu trong cái kén.

Dạ Nguyệt bất đắc dĩ nhìn cái kén của Vân Nhi mà muốn bật cười. Nhưng cô đúng là không thể ngủ chung với Vân Nhi được, vì bây giờ cơ thể bên ngoài của Vân Nhi là của Hoàng Trí a.

"Nha đầu lóc chóc, đừng có phá hư chuyện tốt của người khác chứ" giọng nói mờ ám rùng rợn vang lên trong không trung nhưng chẳng thấy cái người đang nói ở đâu.

"Được rồi chú à, tôi sợ ma lắm nên phiền chú đừng có lên tiếng bất ngờ như vậy có được hay không!?" Dạ Nguyệt đen mặt nói 囧, có khi nào đến giữa đêm ông ấy sẽ xuất hiện để nhát ma cô không đây?

"Ha ha yên tâm, bây giờ ta sẽ không hù doạ nha đầu lanh chanh như cô đâu" ông chú cười ha hả thoả mãn, phải vậy chứ, sợ ông như vậy mới là đúng với lẽ thường nha, ông là ma cơ mà.

"Được rồi Dạ Nguyệt, chị đi ngủ đi. Để em tắt đèn cho" Dương Hoàng Trí cũng đen mặt nói.

"Ừm, ba người ngủ ngon nha" Dạ Nguyệt mĩm cười xoay người dọt lẹ vào phòng ngủ, chạy trước để bảo toàn mạng sống a.

"Ta không phải người" giọng nói rùng rợn lại vang lên.

"Chú có thể nói chuyện bình thường được rồi, không cần phải giả giọng rùng rợn như trong phim đâu" Dương Hoàng Trí lắc đầu bó tay rồi đứng dậy đi tắt đèn.

"Này, sao cậu không xuống tay vào đêm nay luôn đi, còn chờ gì nữa hả? Ở sát bên cạnh thế này còn gì" giọng nói lành lạnh sát bên lỗ tai của Dương Hoàng Trí.

"Đồ nhiều chuyện, chú đi chỗ khác mà nhiều chuyện đi" Dương Hoàng Trí đỏ mặt tắt đèn thật nhanh rồi cũng nhanh chóng chui vào trong chăn. Tốt nhất là đi ngủ không thôi chắc sẽ bị làm phiền tới sáng a.

Ông chú bĩu môi, xuất hiện trong bóng đên tĩnh mịch là một cái bóng trắng trong suốt. Được rồi, đêm chỉ mới bắt đầu thôi, ông cũng nên vui chơi một lần cho đã nha. Ông chú cười gian rồi bay ra khỏi căn hộ của Dạ Nguyệt. Đêm nay là một đêm vô cùng đáng sợ với những người trong khu chung cư này. Ngày hôm sau, khắp chung cư đều nổi lên tin đồn kì quái về một con ma vô cùng phiền phức và nhiều chuyện y như bà tám a.

Còn Dạ Nguyệt, vừa bước vào phòng ngủ đã thấy Lăng Chi Hiên mới vừa bước ra từ phòng tắm, cũng đã thay xong quần áo ngủ.

"Tôi sẽ trải đệm, em đi thay đồ ngủ đi" Lăng Chi Hiên nhếch khoé môi bước đến thùng hàng lớn đang nằm cạnh cửa.

"Vâng" Dạ Nguyệt gật đầu đi vào phòng tắm.

Và như vậy mọi chuyện chính là như thế. Dạ Nguyệt thật không ngờ sư phụ lại đặt đệm đôi? Có khi nào vì như vậy nên mới giao trễ không? Đừng có nói với cô là sư phụ đã tính toán thời gian hết rồi nhá 囧. Chắc là do cô nghĩ nhiều quá thôi, có phải hay không!? =.=!!!

"Sao vậy?" thấy cô gái nhỏ vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt thay đổi liên tục vô cùng phong phú làm Lăng Chi Hiên buồn cười. "Em định đứng đó suốt đêm?"

"Em đi ra ngoài ngủ với Vân Nhi đây" Dạ Nguyệt lập tức muốn bỏ chạy nên kím cớ chuồn lẹ.

Lăng Chi Hiên vừa nghe Dạ Nguyệt nói xong liền đen mặt đứng lên tóm lấy ai đó đang định chuồn đi kia: "Không cho phép, em định hồng hạnh vượt tường hả?"

Cái gì mà hồng hạnh vượt tường? Hai người còn chưa có kết hôn nha 囧. Nhưng chưa kịp trả lời đã bị Lăng Chi Hiên bế lên rồi đem để xuống đệm.

"Tôi chỉ muốn ôm em ngủ thôi" Lăng Chi Hiên ánh mắt kiên định không cho phép từ chối. Sau đó anh cũng nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho hai người rồi ôm Dạ Nguyệt vào lòng.

Dạ Nguyệt căng thẳng nằm yên không dám động đậy. Lăng Chi Hiên thấy cô gái nhỏ nghe lời, cười cười nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng Dạ Nguyệt cho Dạ Nguyệt thả lỏng cơ thể.

Dạ Nguyệt nằm một chút thấy sư phụ nhà mình không có động tĩnh gì, chỉ đơn giản là vừa ôm vừa vỗ nhẹ vào lưng cô nên cũng bớt căng thẳng. Có lẽ sư phụ thật sự không định làm gì, nghĩ vậy càng thấy yên tâm.

Thấy cô gái nhỏ thả lỏng cơ thể, Lăng Chi Hiên cúi đầu xuống nhìn cô gái nhỏ vẫn còn mở to mắt trong ngực mình, mềm giọng nói: "Ngoan, ngủ đi" nói rồi hôn lên trán Dạ Nguyệt.

Dạ Nguyệt mĩm cười, vùi đầu vào trong ngực sư phụ nhà mình. Cảm nhận thân nhiệt ấm áp cùng với mùi hương quen thuộc bao quanh, Dạ Nguyệt cảm thấy thật dễ chịu từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nghe tiếng hít thở đều đều của người trong lòng, Lăng Chi Hiên nâng mặt Dạ Nguyệt lên rồi hôn vào đôi môi đỏ đang hơi vểnh lên kia: "Bảo bối, ngủ ngon" rồi anh cũng chìm vào giấc ngủ, mỗi lần ôm cô gái nhỏ ngủ anh đều có thể ngủ thật thoải mái thật sâu không chút mộng mị.

Sáng hôm sau, tiếng chim hót ríu rít ngoài cửa sổ lôi kéo Dạ Nguyệt thức dậy. Mở mắt ra chính là lồng ngực rắn chắc và cánh tay mạnh mẽ đang đặt trên eo, Dạ Nguyệt giật mình mở to mắt, ngẩn đầu lên nhìn là vẻ mặt an nhiên ngủ của sư phụ được phóng đại ở sát mặt cô. Lần đầu tiên Dạ Nguyệt thấy vẻ mặt đang ngủ của sư phụ ở khoảng cách gần như thế này, với bình thường Dạ Nguyệt thức dậy là sư phụ đã thức trước chuẩn bị bữa sáng rồi.

Dạ Nguyệt ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của sư phụ đến ngơ ngẩn. Aizz thật là giết người lúc sáng sớm mà, cô sắp mất máu đến chết rồi đây aaaaa.... Dạ Nguyệt gào thét trong lòng. Cô tình nguyện là người thức dậy sau để bảo toàn mạng sống bé nhỏ của mình nha.

Đột nhiên Dạ Nguyệt cảm giác cánh tay kia đang ôm siết lấy eo mình, lại ngẩn đầu lên nhìn thì thấy ánh mắt trong suốt như hồ sâu không đáy của sư phụ đang nhìn mình đầy ý cười.

"Chào buổi sáng" Lăng Chi Hiên cong khoé môi, đưa tay nhéo vào gò má hồng hồng của cô gái nhỏ nhà mình.

Dạ Nguyệt kéo móng vuốt của sư phụ xuống, thật là mới sáng sớm đã chơi xấu rồi a: "Chào buổi sáng"

Sau đó là một phút im lặng, Dạ Nguyệt cũng không biết nói gì. Với cô đây là lần đầu tiên thức dậy mà có sư phụ bên cạnh như thế này, dù sao trước đây cũng là nằm cách nhau một khoảng với sư phụ luôn thức trước. Còn bây giờ..... thật không biết phải diễn tả cảm giác như thế nào. Có một chút gì đó kì lạ, lâng lâng rồi ấm áp, giống như sư phụ là một người vô cùng gắn bó thân thiết với cô từ rất lâu trước đây rồi, cảm giác thân thiết này thật sự không có lời lẽ nào có thể diễn tả hết được.

Đây không phải là lần đầu tiên Lăng Chi Hiên ôm Dạ Nguyệt ngủ. Nếu là trước đây anh sẽ thức dậy trước để Dạ Nguyệt không hay biết, còn bây giờ anh không cần phải làm vậy, anh có thể từ từ mà quan sát phản ứng ngốc lăng của cô gái nhỏ nhà anh.

Không khí đang vô cùng ấm áp thì cửa phòng bật mở, Lý Vân Nhi vui vẻ bước vào: "Dạ Nguyệt, chị thức chưa vậy? Tụi mình đi ăn sáng rồi đi......" chưa nói hết câu thì Lý Vân Nhi đứng sựng lại trước cửa phòng.

Dạ Nguyệt với Lý Vân Nhi bốn mắt nhìn nhau im lặng trong chốc lát rồi đột nhiên Lý Vân Nhi toét miệng cười gian tà: "Hí hí hí hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục, cứ tiếp tục......" vừa nói cô nàng vừa nhẹ nhàng lui dần ra ngoài và đóng cửa lại.

Dạ Nguyệt mặt đỏ như tôm luộc, bây giờ cô thật sự muốn nhảy xuống hố mà trốn, có cái hố nào để cho cô nhảy không aaaaa?..... Còn bên này Lý Vân Nhi hí hửng ra ngoài kể cho Dương Hoàng Trí nghe, tất nhiên cả con ma nhiều chuyện nào đó cũng hóng chuyện ké. Vì vậy mà chuyện này nhất thời cả nhà đều biết, Dạ Nguyệt câm nín không còn biết nói gì. Vân Nhi với ông chú ma đúng là kẻ tám lạng người nữa cân mà.

Còn Lăng Chi Hiên cũng không giải thích gì, chỉ cười cười thản nhiên khi ông chú ma chọc ghẹo. Thật giống như là thừa nhận giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó đó vậy. Dạ Nguyệt phải đau đầu chập hai, ở chung với mấy con người này lâu hơn chắc cô phải đi xuống dưới sớm quá, tội nghiệp cho cái mạng nhỏ của cô quá đi mà TwT.

********** Ó O Ò Lằn ranh giới bắt đầu oOo

Vài ngày sau đó, Dương Hoàng Trí cho người đi điều tra về người con gái của ông chú ma. Đã qua 30 năm, cô bé này chắc bây giờ cũng đã 40 tuổi. Dương Hoàng Trí dựa theo họ tên, số tuổi và địa chỉ lúc đó em gái ông gửi về để tìm kím lại cô bé năm xưa. Chuyện này cũng còn cần phải mất một thời gian nhất định. Cho nên trong khi đó mọi người chuẩn bị tham gia buổi dạ tiệc trên tàu của Nguyễn Lâm Lan.

Buổi sáng thứ bảy mùa hạ, mặc dù trời trong xanh không một gợn mây nhưng cái nóng đặc trưng của mùa hè vẫn làm tinh thần con người ta xuống dốc trầm trọng. Lúc bấy giờ thật thích hợp để lên tàu ra biển, cảm nhận cảm giác mát lạnh của gió biển ngoài khơi xa.

Bốn người từ bãi gửi xe đi thẳng ra cảng, nơi bắt đầu cho chuyến hành trình du ngoạn trên tàu. Vừa ra đến cảng đã thấy một con tàu lớn sang trọng và hoa mỹ. Kiến trúc của con tàu này được thiết kế theo biến tấu của tàu Titanic trong truyền thuyết. Nhưng dĩ nhiên nó chỉ là biến tấu, nếu đem so với nguyên gốc thì chắc chắn là thua xa rồi, mặc dù vậy so với những con tàu hiện đại thì nó quả thật không thua kém gì.

Hành khách được mời tham gia buổi tiệc cũng đang đi đến cùng một hướng từ bãi giữ xe theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ, mọi người đều vận trang phục hằng ngày chứ chưa có khoác lên mình những bộ dạ phục hoa lệ. Ba mẹ của Lý Vân Nhi cũng có nhận thiệp, kể cả bên nhà họ Dương của Hoàng Trí cũng vậy, nhưng bên họ Dương của Hoàng Trí là do Hoàng Trí thay mặt đi. Còn ở phía cầu thang lên tàu là ba mẹ của Nguyễn Lâm Lan đã đứng đó đợi sẵn để trực tiếp chào đón vị khách mời đặc biệt.

"Vân Nhi" mẹ của Lý Vân Nhi thấy con gái mình từ xa đã hào hứng vẫy tay. Còn bên cạnh là ông xã của bà ấy, tất nhiên cũng là ba của Lý Vân Nhi rồi.

"Mẹ em luôn nói không biết em giống ai nhưng em có thể chắc chắn với chị là em giống bà ấy chứ không phải ai khác" Lý Vân Nhi lắc lắc đầu ra vẻ vô cùng khổ tâm quay qua nói với Dạ Nguyệt. Dạ Nguyệt gật đầu không phản bác, vì cô cũng cho là vậy.

"Mẹ, ba" khi mọi người gặp nhau ở trên đường thì Lý Vân Nhi cũng gọi đáp lời. Nhưng ngay sau đó cô bịt miệng lại tức thì.

"Ai là ba cậu?" lý do chính là đây, ba Lý Vân Nhi nhíu mày, lạnh mặt nói. Ông còn chưa có gả con gái bé bỏng của ông cho cậu ta nha, làm gì mà gọi lộ liễu thế, cái tên nhóc cướp con gái của ông này?

Dương Hoàng Trí đổ mồ hôi hột, mặc dù đang trong cơ thể Vân Nhi nhưng anh có thể cảm nhận sát khí của ba chồng tương lai a. Dạ Nguyệt vỗ vai Dương Hoàng Trí rồi nhìn anh bằng ánh mắt đầy cảm thông, âm thầm mặc niệm cho cậu ta.

"Được rồi ba nó, ông đừng có hù doạ con rể tương lai của tôi" mẹ Lý Vân Nhi nghiêm mặt quay qua nhìn ông xã nhà mình. Mặc dù bà ấy đã qua hàng bốn nhưng vẻ đẹp sắc sảo vẫn không bị thời gian vùi dập bao nhiêu, có thể nói Lý Vân Nhi giống bà ấy đến bảy tám phần.

"Tôi không thừa nhận" ba Lý Vân Nhi đen mặt nói rồi quắc mắt nhìn qua Lý Vân Nhi. Ông ấy thời còn trẻ cũng có thể nói là anh tuấn, chỉ có điều do thời gian và áp lực công việc nên không còn giữ được vẻ ngoài anh tuấn của mình. Nhưng khí độ cao ngạo cùng áp lực của một người điều hành cả một tập đoàn thì không cần phải nói, hiển nhiên là có rồi.

Bây giờ thì Vân Nhi cô đã hiểu cảm giác của Hoàng Trí khi đứng trước mặt ba mẹ cô a, vậy mà hồi đó cô còn ôm bụng cười ha hả khi thấy Hoàng Trí bị ba cô xử đẹp. Chỉ có thể dùng một câu quá thê thảm, quá bi ai mà hình dung cho Dương Hoàng Trí mỗi lần gặp ba của Vân Nhi. Nói đến đây thì chắc mọi người đã hiểu, thật ra Vân Nhi đã thật sự ngầm thừa nhận vị trí đặc biệt của Hoàng Trí trong lòng mình từ lâu rồi. Chỉ là cô đang đợi cho người nào đó dũng cảm mà nói ra hết với cô thôi a, nhưng tên ngốc nào đó cứ tự cho mình là thông minh mà luôn nói là do cô chưa nhận ra tình cảm của tên ngốc đó nha.

"Ông xã, tối nay ông có muốn ngủ trên sàn tàu mát mẻ rộng rãi hay không?" mẹ Lý Vân Nhi mĩm cười thật tươi nói. Vừa nghe thấy bà xã yêu dấu nói vậy thì ba Lý Vân Nhi im bật, thu liễm rồi cười thật dịu dàng với bà xã yêu dấu nhà mình, không còn dám ý kiến gì nữa.

Cả Dạ Nguyệt và Dương Hoàng Trí đều đổ mồ hôi hột, bây giờ thì cả hai đã hiểu tại sao một người đàn ông điều hành cả một tập đoàn lại sợ nhất là bà xã yêu dấu của mình rồi. Cùng với sự cưng chiều lên đến tận trời chính là một tính cách bá đạo ẩn sâu bên trong có cơ hội được phát huy đến mức tối đa thì không còn gì mà khó hiểu nữa. Dạ Nguyệt và Dương Hoàng Trí cảm thán không ngớt, Lý Vân Nhi thì đã quen với chuyện này lúc ở nhà rồi nên cũng không có cảm xúc đặc biệt gì.

Nhưng Dương Hoàng Trí lại quên nghĩ đến, đây cũng chính là hình tượng của một Lý Vân Nhi tương lai nha, bởi vì Dương Hoàng Trí anh cũng thuộc dạng thê nô đó a.

Lăng Chi Hiên nãy giờ vẫn im lặng đứng đằng sau Dạ Nguyệt, anh chỉ đang nghĩ không biết ba mẹ của Dạ Nguyệt như thế nào đây.

"Cậu này là...?" mẹ Lý Vân Nhi đã quá quen với Dạ Nguyệt và Dương Hoàng Trí rồi nên không hỏi nữa. Nhưng khi nhìn đến Lăng Chi Hiên thì bà tò mò hỏi. Cậu thanh niên này thật sự không phải là người của tầng lớp bình thường trong xã hội, mẹ Lý Vân Nhi âm thầm đánh giá, con mắt nhìn người của bà là không sai bao giờ.

Lý Vân Nhi âm thầm đẩy Dương Hoàng Trí để Dương Hoàng Trí lên tiếng, dù sao bây giờ người là Lý Vân Nhi ở trước mặt người khác chính là cậu ấy.

Dương Hoàng Trí lập tức hiểu ý, mĩm cười nói: "Đây là anh Chi Hiên, bạn trai của chị Dạ Nguyệt đó mẹ"

"Tốt tốt tốt" mẹ Lý Vân Nhi mĩm cười gật đầu đưa ngón tay cái lên với Dạ Nguyệt ý bảo làm tốt lắm con gái!!

Dạ Nguyệt chỉ còn biết mĩm cười đáp lại, lúc này cô cũng không biết phải nói cái gì. Lúc nghe anh nói câu tôi đi với thân phận bạn trai em thì cô cũng chuẩn bị tâm lý rồi nhưng sao bây giờ cô vẫn thấy tim đập chân run thế này =.=!!

"Được rồi, chúng ta cũng lên tàu thôi" mẹ Lý Vân Nhi ra hiệu cho mọi người đi tiếp, có chuyện gì thì lên tàu nói tiếp cũng được.

Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng để tay lên hai bên vai Dạ Nguyệt, vừa đi vừa cưng chiều vui vẻ nhìn cô gái nhỏ nhà mình, cuối cùng thân phận của anh cũng được công nhận trước mặt mọi người. Nhưng khi anh ngẩn đầu lên nhìn về phía cầu thang lên tàu thì anh thấy một bóng dáng quen thuộc, nhất thời nhiệt độ không khí giảm đột ngột.

Lăng Trí Thanh mặc áo sơ mi để hở hai nút trên cùng với quần tây đen, tay bỏ vào trong túi quần, bộ dạng pha chút gì đó phóng khoáng cùng với lười biếng đứng đó tiếp chuyện với ba mẹ của Nguyễn Lâm Lan. Dĩ nhiên hôm nay anh ta chính là khách mời đặc biệt nhất, thay mặt cho Lăng gia đến tham dự buổi tiệc của đối tác mới.

Dạ Nguyệt cảm giác có gì đó bất thường ở sư phụ mình, cô ngước mặt lên nhìn người cao hơn mình rất nhiều kia: "Hiên?"

Lăng Chi Hiên nghe tiếng Dạ Nguyệt, anh cúi xuống nhìn vẻ mặt lo lắng của cô gái nhỏ rồi anh thu lại khí lạnh cùng sát khí, cong khoé môi lên kề sát vào tai cô gái nhỏ nhẹ giọng nói: "Mỗi lần em gọi tên tôi là tôi lại muốn hôn em"

"Hả?" Dạ Nguyệt ngớ ra.

"Tôi cho em nợ đó, chút nữa về phòng em phải trả tôi cả vốn lẫn lời" Lăng Chi Hiên cắn nhẹ vào tai Dạ Nguyệt rồi mới ngẩn đầu lên, biểu hiện thật giống như chưa từng làm chuyện xấu gì a.

Dạ Nguyệt: "..." 囧

Trong lúc Dạ Nguyệt còn đang "..." thì Lăng Chi Hiên đã nắm chặt lấy tay cô gái nhỏ nhà mình. Bàn tay mềm mại nhỏ bé truyền hơi ấm qua bàn tay to lớn lạnh giá của anh, làm cho tâm tình anh ổn định hơn rất nhiều.

"Thật tốt vì có em bên cạnh, bảo bối!" Lăng Chi Hiên nhắm mắt nghĩ rồi cong khoé môi lên cười, giống như là cô luôn phát hiện ra những lúc anh bị bao phủ bởi giá lạnh mà kịp thời ôm lấy anh bằng trái tim ấm áp để xoa dịu cho anh.

Có lẽ cả Trình Ân và Dương Lãnh Thiên đều thừa nhận, khi có Dạ Nguyệt bên cạnh thì không khí giá rét xung quanh chủ tịch đã không còn nữa mà thay vào đó là một bầu không khí vô cùng ấm áp dịu dàng. Cho nên cả hai người đều không có bất kì ý kiến phản đối gì, mà ngược lại còn mong muốn cho Dạ Nguyệt mau mau làm tan hết khối băng ngàn năm mang tên chủ tịch đó đi, để cho cái mạng nhỏ của mọi người được kéo dài ra thêm một chút a.

Đi gần tới cầu thang thì Lý Vân Nhi đột nhiên quay qua nói nhỏ vào tai Dương Hoàng Trí, Dương Hoàng Trí cũng chuyển sang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói nhỏ với Dạ Nguyệt. Dạ Nguyệt nghe xong thì tái mặt lại.

Lăng Chi Hiên thấy tay cô gái nhỏ tự nhiên lạnh đi, cúi xuống hỏi: "Chuyện gì vậy!?"

Dạ Nguyệt lo lắng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net