Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trên con đường nhỏ của đại lộ trung tâm, cửa sau của quán café trung tâm, người đàn ông trung niên trạc bảy mươi mấy tuổi tắt đèn rồi khóa cửa lại.

"Hôm nay mọi người đã vất vả rồi" người đàn ông trung niên quay đầu, mỉm cười với bốn người đang đứng đợi ở phía sau lưng.

Năm người, ba nam hai nữ vừa cười vừa nói bước đi trên con đường nhỏ, hưởng thụ không khí yên tĩnh của buổi đêm thanh vắng, chốc chốc bên phía ngoài đại lộ lại có một hai chiếc xe chạy xoẹt ngang.

Uông Tuấn Kiệt đang cười nói với mọi người thì điện thoại anh reo, anh xin lỗi rồi bước đi chậm lại để nghe máy: "Con nghe đây"

"Thuộc hạ của anh ta đã gọi điện cho con" Uông Tuấn Kiệt lơ đãng nhìn phía trước. "Đã cứu được cô nhóc an toàn.... đúng vậy.... không có bị thương nghiêm trọng...."

Đang nói thì anh ngẩn đầu lên, đột nhiên anh nhìn thấy một chiếc xe màu đen lớn đậu ở phía trước ngay cua quẹo.

Tiếp đó chỉ trong chớp mắt xuất hiện rất nhiều người mặt đồ đen đội mũ trùm đầu đen xông về phía bốn người đang đi phía trước, chỉ trong nháy mắt bọn họ chưa kịp la lên thì đã bị đánh bất tỉnh rồi kéo lên xe.

Uông Tuấn Kiệt chưa kịp làm gì thì phía sau gáy anh một trận đau đớn kéo tới, phía trước mắt đột nhiên tối đen như mực, anh bất tỉnh ngã xuống nền đất.

Trong cơn mơ màng, Uông Tuấn Kiệt nghe được giọng khàn khàn của một người đàn ông: "Thay đoạn CCTV đã chuẩn bị trước đó"

Rồi anh lại chìm vào bóng đêm bất tận.

********** Ò Ó O Lằn ranh giới.... oOo

Lăng Chi Hiên nhìn khắp một lượt quanh căn phòng lớn hoa lệ, thiết kế cũng giống như căn phòng bên kia, xác định không có bất kì động tĩnh khác lạ nào trong căn phòng anh mới tiến về phía giường lớn ở giữa phòng.

Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng đặt Dạ Nguyệt lên giường, cởi quần áo của cô ra, kiểm tra từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, khắp cơ thể cô một lần nữa để chắn chắn cô không còn bị thương chỗ nào.

Nhìn thấy vết bầm trên cổ cô, mày anh bất giác nhíu lại, vẻ mặt lộ vẻ khổ sở đau lòng, rồi anh vươn tay vuốt ve vào vết bầm thật nhẹ nhàng.

Tất cả là do lỗi của anh, anh đã biết chắc Lăng Tĩnh sẽ không dễ dàng mà buông tha cho hai người, hai tuần qua anh luôn cho vệ sĩ ẩn theo bảo vệ vợ yêu khi vợ yêu ra ngoài, vậy mà cuối cùng anh lại mắc sai lầm nghiêm trọng như vậy.

Đang lúc anh tự trách thì Dạ Nguyệt bất ngờ mở mắt ra, nhất thời cả hai người đối mắt nhìn nhau chăm chú. Mà ánh mắt của Dạ Nguyệt lúc này lại như có một tầng sương mỏng bao phủ.

Lăng Chi Hiên không khỏi giật mình, lần đầu tiên cô gái nhỏ nhìn anh bằng ánh mắt nóng rực muốn chiếm hữu anh "lộ liễu" như thế này, làm cho trái tim anh không khỏi run lên đập thật nhanh, như muốn bị ánh mắt đó thiêu đốt.

Dạ Nguyệt bất ngờ mỉm cười, cô ôm lấy anh, dựa thế lật người lại lên phía trên anh, vươn tay luồn vào tóc anh rồi chủ động chầm chậm hôn lên trán, lên mũi, lên hai bên gò má anh, giống như vừa hôn vừa nhấp nháp thưởng thức một món ăn ngon nào đó.

Lăng Chi Hiên cũng không cản cô, chỉ vươn tay ôm lấy eo cô, mắt dường như không thể rời khỏi nhất cử nhất động của cô: "Bảo bối....."

Dạ Nguyệt để ngón tay lên miệng anh, cô nhẹ nhàng kề môi lại gần ngón tay đang chắn miệng anh "Suỵt" một tiếng, rồi cô cong khóe môi mỉm cười như anh vẫn thường làm, đôi mắt trong suốt long lanh tà mị nhìn anh thật quyến rũ, vừa nhìn vào mắt anh, tay cô vừa trượt dọc xuống cổ rồi xuống lồng ngực anh, do áo anh thường không cài ba nút nên cô dễ dàng luồn tay vuốt ve vào da thịt rắn chắt của anh.

Đôi mắt cong cong mị hoặc vẫn chăm chú nhìn anh như đốt lửa, Lăng Chi Hiên lập tức cảm giác như có luồng điện đang chạy dọc cơ thể, nhất thời nơi nào đó liền có phản ứng.

Dạ Nguyệt cảm nhận được chỗ nào đó cứng rắn, cô đặt nhẹ môi lên môi anh cười khúc khích như tiếng suối chảy, hai tay nhỏ vuốt ve lồng ngực anh, cơ thể mềm mại không xương uốn éo trượt xuống dưới, hai chân quắp vào hai bên hông anh, cọ qua cọ lại ở nơi đang nóng rực căng cứng của anh như trêu chọc, giọng điệu mềm mại như nước: "Anh thật là hư nha, chồng yêu"

Lăng Chi Hiên hít sâu vào một hơi như nín thở, luồng nhiệt nóng rực như chạy rần rần khắp cơ thể anh, cổ họng anh khô nóng, anh cứng người như muốn phóng thích bản thân, cảm tưởng như người vừa uống thuốc thúc tình là anh chứ không phải là cô.

Nếu như đây là cách vợ yêu quyến rũ anh thì vợ yêu thật sự đã thành công rồi.

Không đợi cô có bước tiếp theo, anh vẫn còn nhớ những lời Trình Ân nói, nếu anh mà để cô tự do thì anh sợ bản thân sẽ chìm đắm vào vuốt ve mềm mại của cô mà quên mất thời gian cấp bách.

Lăng Chi Hiên lập tức kéo khóa quần, nắm lấy eo cô giữ chặt rồi đẩy vật đang sưng phồng lên vào trong cơ thể cô, thật ra một phần cũng là do anh không đợi được nữa, anh muốn cô ngay lập tức, ngay cả quần áo anh vẫn chưa kịp cởi.

Dạ Nguyệt đang ôm cổ, nhấm nháp môi anh như trêu đùa thì bất ngờ bị vật nóng rực trượt sâu vào bên trong, cô không nhịn được cắn mạnh vào môi anh đến chảy máu.

Mùi máu cùng với vị máu tanh càng làm anh hưng phấn, anh giữ lấy đầu cô, chiếc lưỡi mềm mại tiến công thần tốc vào miệng cô, cuồng dại mút chặt lấy môi cô, bên dưới hông anh tự động di chuyển trong vô thức, tìm kiếm khoái cảm nguyên thủy đã hai tuần qua anh không được nếm trãi.


"Cởi áo cho anh" Lăng Chi Hiên phun khí nóng trên môi cô, cong khóe môi mờ ám nói.

Dạ Nguyệt như mèo con cực kì ngoan ngoãn vâng lời, cơ thể phập phồng nhấp nhô theo động tác của anh, vừa trượt tay xuống tháo những chiếc cúc áo sơ mi, anh ngồi dậy để cô dễ dàng cởi áo cho mình, đáy mắt nồng đậm ái dục nhìn chăm chú vào mắt cô, hai người vừa thở dốc vừa nhìn nhau trong im lặng, cứ như muốn thu giữ hình ảnh đối phương vào tận sâu trong đáy mắt mình.

"Em tỉnh chưa?" Lăng Chi Hiên ôm lấy vòng eo đang lay động của cô, vuốt ve vào lưng cô, thật khó có cơ hội cô ngoan ngoãn nghe lời anh như vậy.

Dạ Nguyệt không trả lời, chỉ vươn tay ôm cổ anh, kề môi lại hôn môi anh, chủ động trượt lưỡi vào trong miệng anh, mô tả khắp khoang miệng anh, rồi cuốn lấy chiếc lưỡi ướt át của anh, dây dưa triền miên không muốn buông ra.

Lăng Chi Hiên cuốn lại lưỡi cô, mút lấy môi cô trong mê đắm, anh vừa di chuyển vừa nằm đè cô xuống giường, luồn tay vào tay cô, mạnh mẽ kết hợp với cô, mồ hôi vì luật động mà tuôn ra không ngừng, chảy dọc khắp cơ thể nóng bỏng của hai người, căn phòng lớn lại như có luồng nhiệt nóng rực, khắp nơi đều là hơi thở của ái dục hoan lạc, âm thanh trên giường kích tình như trêu chọc người tò mò đỏ mặt.

Lần này, Dạ Nguyệt không chỉ nương theo mà còn phối hợp động tác hết sức ăn khớp với anh, chủ động cùng anh luật động di chuyển, chủ động đón nhận to lớn nóng bỏng bên dưới của anh mạnh mẽ kịch liệt đánh vào bên trong cô, càng làm anh như bị nhấn chìm vào khoái cảm mãnh liệt tê dại nhất từ trước đến giờ, muốn kìm chế để không làm đau cô cũng không kìm chế được.

Chỉ có thể hết lần này đến lần khác cuồng dã chiếm hữu cô, đi sâu vào trong nơi tư mật nhất của cô mà công thành đoạt đất, hết lần này đến lần khác phóng thích tất cả mầm mống của anh vào bên trong nơi sâu thẳm nhất của cô.

... ...... ...... ...... ......

Dạ Nguyệt vừa hưởng thụ khoái cảm vừa cúi đầu hôn dọc xuống cổ anh, cả cơ thể cô vì hoan ái mà đỏ lên quyến rũ, lúc này anh cũng để cô tự do làm loạn vuốt ve trên cơ thể mình, hôn hôn liếm liếm cắn cắn khắp người anh, trêu đùa gặm gặm mút mút vào hai vật nhỏ nhô lên trên ngực anh, Dạ Nguyệt vừa ậm ừ trong miệng vừa liếm môi ngẩn đầu mỉm cười với anh: "Ông xã em thật ngon miệng"

Vì cô nói quá đột ngột làm người nào đó đang hưởng thụ nên không kịp phòng bị, vừa nghe vậy liền không nhịn được lập tức căng cứng người giải phóng vào bên trong cô lần nữa, lần đầu tiên anh chỉ mới vừa luật động chưa đến mười phút đã như thế này, cảm giác giống như bản thân bị mắc bệnh yếu sinh lý.....

Anh cau mày nhưng cũng cảm thấy buồn cười luồn tay vào tóc cô, ấn đầu cô xuống cắn vào môi cô: "Trừng phạt em vì cái miệng gây họa", anh quyết định sau này có làm chuyện này thì nhất định sẽ chỉ để cô rên rỉ chứ không để cô nói được tiếng nào nữa, anh không ngờ người bình thường ít nói lời kích tình như vợ yêu mà một khi chủ động nói lại có tầm sát thương lớn đối với anh như thế này.

Dạ Nguyệt không biết vì một lần mình không biết gì mà đã để lại mối hiểm họa về sau, đúng là cô chỉ có thể khóc ngất lên ngất xuống chứ không thể nói được chữ nào nữa a.

... ...... ...... ...... ...... ........

Khi Dạ Nguyệt mở mắt ra lần nữa cũng là lúc cô đã tỉnh táo hoàn toàn, cô nhíu mày xoa xoa thái dương, đầu cô nhức như búa bổ, cứ như vừa tỉnh dậy sau khi làm một con sâu nát rượu a.

Đột nhiên như nhớ ra gì đó, cô giật mình ngồi dậy kéo chăn lên nhìn vào trong chăn, thấy mình không mặc quần áo, cảm giác rõ ràng nơi đó có dấu hiệu đã....., những vết bầm mập mờ trên da thịt trắng noãn, cô liền cứng đờ người chết lặng tại chỗ.... đáy mắt trống rỗng.... đầu óc cũng trống rỗng....tim cô như ngừng đập, muốn vỡ nát ra thành ngàn mảnh vụn....

Lăng Chi Hiên bước ra từ trong phòng tắm, chỉ quắn mỗi khăn tắm ngang hông, để lộ ra cơ thể cường tráng rắn chắc mê luyến nhân sinh, thấy vợ yêu đang ngồi trên giường đôi mắt trống rỗng, anh nhíu mày bước nhanh về phía cô: "Em sao vậy, bảo bối?"

Dạ Nguyệt nhìn thấy anh bước ra, cô nhất thời ngây ngốc nhìn anh, ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, ký ức cuối cùng của cô chính là cô tự lấy dao đâm vào tay mình, dùng cơn đau để ép buộc bản thân tỉnh táo....

"Em..... chuyện gì đã xảy ra vậy anh?" Dạ Nguyệt nhíu mày cố gắng nhớ lại những chuyện tiếp theo sau đó, nhưng hoàn toàn không nhớ ra chút gì.

Lăng Chi Hiên mắt xoẹt qua tia sáng rồi nhanh chóng giấu đi, chuyển qua vẻ mặt đáng thương nhìn cô, hệt như rất uất ức vì bị cô ăn hiếp: "Em không nhớ sao? Hôm qua em đã tấn công anh, rồi em còn hết lần này đến lần khác.... ăn anh..."

Dạ Nguyệt lập tức trợn mắt nhìn anh, khóe miệng co rút không thể tưởng tượng được cái người luôn ép buộc cô đến khi cô không còn sức để mà khóc lóc la hét, lại đang ra vẻ uất ức đáng thương vì bị cô tấn công: "Không thể nào, anh không được xạo em"

"Vợ yêu, em còn nghi ngờ anh? Em ăn xong rồi muốn phủi bỏ trách nhiệm có phải hay không? Anh có bằng chứng rõ ràng đây" anh lập tức chỉ vào dấu hôn trên khắp cơ thể mình, chỉ vào vết thương bị cắn trên môi, lại ra vẻ tổn thương vì vợ yêu không tin mình.

Đúng là có những vết bầm trên người anh nha, mặt Dạ Nguyệt đột nhiên bạo hồng nóng bừng lên, cô thật sự đã không kìm chế được bản thân mà tấn công anh sao?

A!! Thật là mất mặt quá đi, có cái hố nào cho cô chui xuống không?

Lăng Chi Hiên thấy cô gái nhỏ ôm mặt ngượng ngùng, anh âm thầm cong khóe môi cười trộm, nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của cô, anh làm sao không biết cô đang có cảm giác gì, chỉ có thể âm thầm đau lòng vì phản ứng ngốc nghếch của cô.

Anh ngồi xuống giường, vươn tay bế cô lên đặt vào trong lòng mình, bao bọc siết chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cô, mềm giọng nói như an ủi: "Không sao đâu bảo bối, anh cho phép em ăn anh, chỉ cần em muốn, anh sẵn sàng làm thức ăn cho em no bụng bất cứ lúc nào"

Dạ Nguyệt nghe xong muốn sặc nước miếng, co rút khóe miệng càng dữ dội, người này đã được lợi còn ra vẻ an ủi cô nữa a.... anh càng ngày càng vô sỉ a.... người đàn ông trầm tĩnh lạnh nhạt của cô đâu mất rồi? Ông trời mau chóng trả lại người đó cho cô đi a ~~~

Đang đen mặt thì cô nghe anh nói tiếp: "Em mãi mãi chỉ thuộc về mình anh, bảo bối" nói vậy cũng như âm thầm nói với cô anh đã đến kịp lúc, cô không có thất thân với người đàn ông khác ngoài anh.

Anh biết cô cũng có xu hướng giống như anh, nếu đã chọn một người thì sẽ nhất mực giữ trọn thủy chung với người đó, điều này vốn dĩ đã trở thành một nguyên tắc ngầm ăn sâu vào trong tâm trí của cả hai người.

(Lời tác giả: Anh còn phải bổ sung bản thân bị mắc bệnh khiết phích khó tính hệt như mấy lão già nữa a :v =)) )

Nhớ đến đoạn video anh xem vào hôm qua, anh đau lòng nắm lấy tay cô, âu yếm hôn vào lòng bàn tay đang quắn băng của cô, tất cả đều là lỗi của anh.

Dạ Nguyệt nhắm mắt hưởng thụ cảm giác bình yên trong lòng anh, cô không biết nếu cô tỉnh dậy mà nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang nằm bên cạnh mình thì cô sẽ phát điên lên như thế nào đây.

Dù cho anh có chấp nhận cô thì cô cũng không thể nào chấp nhận được bản thân mình.

Đang suy nghĩ thì cô đột nhiên nghe anh nói: "Anh sẽ nhanh chóng giải quyết dứt khoát bên Lăng gia" để không ai có thể làm thương tổn đến em được nữa.

Trước đây, anh trở về nơi đó chỉ là muốn kéo Lăng Thành xuống khỏi chiếc ghế chủ tịch mà ông ta đã dùng đủ mọi thủ đoạn từ hãm hại cho đến giết hại người khác để có được, cùng với những người một lòng theo anh từ trước đến giờ bên Lăng gia.

Còn bây giờ, Lăng Tĩnh và Lăng Trí Thanh...

"Sao anh tìm được em vậy?" Dạ Nguyệt thấy ánh mắt của người nào đó lạnh lẽo, cô lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, tay nhỏ vuốt vuốt vào lồng ngực của anh như an ủi.

Lăng Chi Hiên để tay lên tay cô, bao lấy bàn tay nhỏ của cô, cong khóe môi: "Nhờ biển số xe và tra CCTV hai bên đường, anh biết Lăng Trí Thanh làm việc luôn để lộ rất nhiều sơ hở, quả nhiên biển số xe hoàn toàn là thật nên rất dễ truy tìm được tung tích của nó, chỉ phải tốn một chút thời gian để giải quyết đám người cản đường của bên Lăng gia thôi"

Đó chính là sai lầm của Lăng Tĩnh, lợi dụng một tên kém cỏi như Lăng Trí Thanh.

********** Ó O Ò Lằn ranh giới... đã trở lại oOo

Trong bóng đêm tĩnh mịch, hai đạo bóng đen xoẹt qua xoẹt lại ẩn núp trong bóng tối, thoát ẩn thoát hiện như bóng ma, hòa vào làm một với đêm tối sâu thẳm.

"Hắc Miêu, ta đã đột nhập thành công hệ thống camera CCTV rồi, cả hai người có 10p để thực hiện nhiệm vụ" giọng nói đàn ông vang lên từ chiếc tai nghe màu đen đang gắn vào bên tai của một trong hai bóng đen.

"Rất tốt" thiếu nữ trong trang phục đen tuyền cong khóe môi bên trong chiếc mặt nạ, quay sang một thiếu nữ khác cũng trong trang phục đen gật đầu ra hiệu. "Đến lúc hành động"

Hai đạo bóng đen lại một lần nữa hòa vào bóng tối.

...................

Lão quản gia từ trong thư phòng bước ra, nhẹ nhàng khóa chặt cửa phòng rồi xoay người rời đi. Đột nhiên một cơn gió thoảng xoẹt qua người ông ta, quần áo bị hất tung lên một chút rồi lại trở về vị trí cũ.

Lão quản gia cảm nhận được cái lạnh rét thấu xương của sương đêm, xoa xoa tay nhanh chóng di chuyển trở về phòng ngủ của mình.

Đợi người đàn ông trung niên đi khỏi, hai bóng dáng mềm mại với đường cong quyến rũ lại xuất hiện lần nữa bên cạnh góc cây cạnh thư phòng.

"Đã lấy được?" Hắc Miêu khịt nhẹ mũi.

"Tất nhiên" Linh Miêu quơ quơ chùm chìa khóa trước mặt Hắc Miêu. "Chỉ là trò trẻ con"

"Hai đại tiểu thư, chúng ta không có nhiều thời gian" giọng nói đàn ông lại vang lên trong tai nghe của hai người, hối thúc.

"Vĩ, anh thật không có kiên nhẫn, như vậy làm sao có thể đoạt được chị của tôi" Hắc Miêu cười hắc hắc, trêu chọc.

"Hắc Miêu, em bớt nói đi" Linh Miêu trợn mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình. "Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra bảo vật"

Hắc Miêu le lưỡi, rồi nhanh chóng cùng Linh Miêu vào thư phòng. Bên trong thư phòng, ở giữa và bên trái cánh cửa đều là giá sách, bên phải là một thư án. Nhìn sơ qua có thể nói thư phòng này hoàn toàn giống như thư phòng thời cổ đại, vẫn còn giữ được toàn vẹn tính cổ đại của nó, thiết bị điện tử ở đây đều được trang bị một cách khóe léo nhất để không làm mất đi phong thái cổ xưa.

"Tôi nói cho hai người biết a, "bảo vật" chỉ là một mật khẩu thôi, nếu hai người mà biết bên trong nó là cái gì, chỉ e là....." Tề Vĩ nhẹ giọng nói.

"Anh nói nó là mấy cái đĩa có đúng không?" Linh Miêu nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy" Tề Vĩ khẳng định. "Chúng được giấu bên trong một cái két sắt"

Hắc Miêu và Linh Miêu chia ra tìm kím khắp xung quanh phòng, nhưng không tìm thấy cái két sắt nào.

"Không tìm thấy" Hắc Miêu dậm chân tức giận.

Linh Miêu đảo mắt rồi đột nhiên như nhận ra gì đó: "Đây chỉ là thư phòng nổi"

"Ý của chị là?" Hắc Miêu ngạc nhiên.

Linh Miêu dậm mạnh chân lần nữa, không ngoài khả năng phát hiện nền bên dưới rỗng: "Vì vậy mà chúng ta không thấy cơ quan an ninh nào ở đây, hóa ra là vì vậy"

Đang lúc hai người tìm kím cơ quan ngầm thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, xen lẫn tiếng bước chân còn có tiếng gậy gõ xuống nền.

Lăng Tĩnh mở cửa thư phòng, cùng với một người đàn ông vận vest đen bước vào thư phòng. Người đàn ông nhanh chóng kiểm tra một lượt quanh thư phòng, không thấy có dấu hiệu lạ nào mới bước trở về bên cạnh Lăng Tĩnh chờ chỉ thị.

"Canh bên ngoài" Lăng Tĩnh lạnh nhạt dặn dò, chờ cho người đàn ông ra khỏi phòng, ông ta mới bước đến thư án, ngay chỗ giá để bút, ông ta lật ngược lên để lộ ra một nút bấm màu đỏ.

CẠCH! Lăng Tĩnh cùng chiếc ghế từ từ chìm sâu xuống lòng đất, sau đó chiếc ghế lại trở về vị trí cũ, nhưng đã không thấy người đâu.

Cả hai chị em ngụy trang ở nơi nào đó trong bóng tối bên trong thư phòng, lúc này mới nhỏ giọng lên tiếng.

"Thời gian sắp hết mười phút rồi a" Hắc Miêu nhíu mày nói.

"Thực hiện kế hoạch B" Linh Miêu lạnh lẽo nhìn vào nơi Lăng Tĩnh biến mất.

Hai tiếng trôi qua, lúc này Lăng Tĩnh lại lần nữa xuất hiện, rồi cùng với người đàn ông vận vest đen rời đi.

"Hành động" Linh Miêu ra hiệu.

Hai người làm theo động tác vừa nãy của Lăng Tĩnh, cuối cùng cũng xuống được phía mật thất bên dưới lòng đất, cảnh tượng dần dần hiện rõ ra trước mắt, hai chị em không khỏi đứng sựng người.

"Vốn dĩ định nói hai người đừng nhìn, nhưng đã quá muộn" Tề Vĩ thở dài, thông qua chiếc camera nhỏ trên tai nghe, anh có thể thấy được cảnh tượng mà hai người vừa thấy.

Chỉ thấy bên dưới cái mật thất đó, hai người phụ nữ khỏa thân trên thân máu thịt be bét, cả hai người đều bị treo thành hình chữ đại trên hai ván gỗ đặt kế bên nhau, khỏi phải nói trong căn phòng này hoàn toàn là những dụng cụ SM hiện đại và những dụng cụ dành cho việc hành hình thời cổ đại.

"Hắc Miêu, Linh Miêu, chúng tôi đã chuẩn bị theo yêu cầu của các cô" giọng nói của Dương Lãnh Thiên đột nhiên vang lên, kéo hai người trở lại hiện thực.

"Tôi muốn cứu hai cô ấy" Linh Miêu lạnh lẽo nói, khí lạnh tản ra quanh thân.

Tề Vĩ bật cười trong tai nghe: "Được, tôi cũng đã chuẩn bị tới phương án này rồi"

"Hắc hắc Tề Vĩ, anh thật là hiểu chị tôi" Hắc Miêu lại cười trêu chọc.

"Tất nhiên, tôi là hôn phu của chị cô mà" Tề Vĩ giọng điệu lười biếng mang theo vài phần đùa bỡn nói.

"Bớt giỡn đi" Linh Miêu hừ nhẹ rồi cô bước nhanh về phía hai người phụ nữ, tháo dây trói cho hai người rồi lay lay để gọi hai người tỉnh, Hắc Miêu thấy vậy cũng đến giúp một tay.

Khi hai người phụ nữ tỉnh dậy, không khỏi hoảng sợ kinh hoàng liên tục van xin Lăng Tĩnh tha mạng, trong đáy mắt là khiếp sợ đến tột cùng. Sau khi được Linh Miêu và Hắc Miêu giúp cho tỉnh táo lại mới khóc như nước lũ kéo về.

"Các cô có biết ở đây có một cái két sắt nào không?" Hắc Miêu nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói là thương cảm không hề che giấu.

Một người yếu ớt nâng tay chỉ về phía dàn roi da đối diện: "Tôi đã từng thấy ông ta mở cửa từ đó"

"Vậy ra còn một mật thất ngầm nữa?" Linh Miêu nhướng mày.

Cả hai đều gật đầu.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net