Chương 90
"Một phần ba?" Lăng Chi Hiên nhướng mày.
Dương Lãnh Thiên gật đầu rồi anh nói tiếp: "Khi dịch bệnh bùng phát, Trung Tâm mua sắm đã trở thành những ổ dịch lớn, dịch bệnh lây lan rất nhanh, lan đến cả Trung Tâm bên dưới lòng đất, may mắn một điều là mọi người đã có thể chặn đứng được dịch bệnh trước khi nó đến tình trạng mất kiểm soát"
"Vậy... theo ý cậu vừa nói thì chúng ta không thể nào tổn thất đến một phần ba" Lăng Chi Hiên nhíu mày trầm ngâm, anh đã có một phán đoán.
"Không chỉ bên Trung Tâm chính mà ngay cả những Trung Tâm chi nhánh ở khắp nơi trên Trung Quốc và Mỹ đều đồng thời bị tấn công bất ngờ" Dương Lãnh Thiên khó khăn nói, siết chặt tay thành nắm đấm.
Trung Tâm nghiên cứu chính hay nói đúng hơn là Trụ sở chính của Lăng Chi Hiên là đặt tại Trung Quốc, cụ thể là tại một vùng thôn quê hẻo lánh bên cạnh đường cao tốc ra ngoại ô của thành phố A.
Còn những Trung Tâm chi nhánh của anh thì được đặt rải rác ở khắp mọi nơi ở Trung Quốc và Mỹ, đa số chỉ cần có Trung Tâm mua sắm của anh thì nơi đó sẽ được đặt một Trung Tâm nghiên cứu chi nhánh nhỏ dưới lòng đất.
Vì vậy, khi bùng phát dịch, mỗi nơi đều chịu một tổn thất nhất định nên nếu gộp lại thì đã lên đến một phần ba quy mô của tổ chức.
"Dịch bệnh đã lan ra toàn thế giới?" Da Nguyệt nghe đến Mỹ thì không khỏi kinh ngạc, cô không biết anh có bao nhiêu cái Trung Tâm nữa a...
Nhưng nếu nghĩ lại thì đúng là không có gì phải kinh ngạc, anh có một thân phận khác là một doanh nhân lớn người Mỹ - Chris Stephen... và người đàn ông đó mới chính là người đã đăng ký kết hôn với cô.
"Đúng vậy, thưa Phu Nhân" Tề Vĩ ngồi im lặng nãy giờ cũng lên tiếng. "Theo thông tin và hình ảnh mà chúng ta nhận được thì tất cả mọi nơi trên thế giới đều đang trong tình trạng hỗn loạn, và nó đã trở thành tình trạng báo động khẩn cấp trên toàn cầu"
"Có điều tra được nguyên nhân hay không?" Dạ Nguyệt trợn mắt, nghe cứ như phim WWZ vậy a.
"Vẫn chưa nhưng có thể chắc chắn một điều là những vụ mất tích xảy ra từ hai mươi hai năm trước có liên quan đến đại dịch lần này" Linh Miêu từ tốn nói.
"Được rồi, từ giờ chúng ta sẽ điều tra từ đầu lại một lần nữa, bắt đầu từ bệnh viện bỏ hoang gần trường đại học cho tôi" Lăng Chi Hiên lạnh nhạt nói. "Chúng ta sẽ rà soát lại tất cả mọi dữ kiện một lần nữa, tôi không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ quan trọng nào"
"Bệnh viện bỏ hoang gần trường đại học?" Dương Lãnh Thiên khó hiểu. "Chúng ta chưa từng điều tra nơi đó"
Lăng Chi Hiên nhíu mày, thông tin này là do Uông Tuấn Kiệt cung cấp cho anh và vợ yêu khi còn ở thời điểm hai năm trước, giả dụ như lúc đó cả ba người bọn anh bình an thoát ra khỏi hang động thì không lý nào anh lại không cho người điều tra về thông tin quan trọng đó?
"Hai năm trước, khi cứu được Uông Tuấn Kiệt, tôi không có chỉ thị mọi người điều tra nơi đó?" Lăng Chi Hiên ngẩn đầu, liếc nhìn bốn người đang suy tư ngồi phía đối diện.
"Anh là đang nói đến lần cả ba người rơi vào khu rừng đúng không, Chủ Tịch?" Dương Lãnh Thiên hỏi lại cho chắc chắn trước khi trả lời.
Lăng Chi Hiên gật đầu.
"Không có" Dương Lãnh Thiên lắc đầu. "Hơn nữa, ngay khi tìm thấy ba người trong đám người đó, Uông Tuấn Kiệt đã bị hôn mê, rồi khi anh ta tỉnh lại đã không nhớ chuyện gì xảy ra trong mấy tuần vừa qua, anh không nhớ sao, Chủ Tịch?"
"Làm thế nào tìm thấy ba chúng tôi?" Lăng Chi Hiên ngó lơ câu hỏi cuối của Dương Lãnh Thiên, tiếp tục thắc mắc của mình, anh muốn biết nếu cả ba không rơi vào vòng xoáy và đến tương lai thì rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra sau đó, còn nữa không phải lúc đó vợ yêu đã mang thai rồi sao?
"Chúng tôi cho người trà trộn vào đám người đó, trước khi bọn họ khoang núi thì chúng tôi đã tìm thấy ba người trước và chúng ta đã âm thầm rời khỏi đó an toàn. Chủ Tịch, anh thật sự không nhớ gì đến chuyện đó? Phu Nhân, cô có nhớ không?" Dương Lãnh Thiên nhìn sang Dạ Nguyệt vẻ không tin được hỏi, quái lạ, Chủ Tịch xưa nay có trí nhớ rất tốt, thậm chí còn thuộc hàng quái vật biến thái, vậy mà chuyện đó lại không nhớ gì sao a?
Ba người ngồi bên cạnh Dương Lãnh Thiên cũng không che giấu được ngạc nhiên.
Dạ Nguyệt tất nhiên lắc đầu, cô cũng không biết chuyện đó, tại sao sự việc xảy ra lại có một biến đổi khác như thế này?
"Nguyệt Nguyệt lúc đó đã mang thai?" Lăng Chi Hiên đang bâng khuân, nếu như vậy thì hiện tại bọn họ cũng đã có đứa bé rồi mới đúng.
"Không thể nào" đến chuyên môn của anh nên Trình Ân mới lên tiếng. "Tôi có thể khẳng định, Phu Nhân chỉ mới mang thai lần đầu tiên chính là chuyện mới vừa xảy ra..."
Chẳng lẽ mấu chốt vấn đề chính là ở chỗ đó? Lăng Chi Hiên nhướng mày, đột nhiên anh cảm giác bàn tay nhỏ của vợ yêu run nhẹ, trở nên lạnh cóng.
Nghe đến đây Dạ Nguyệt khó tránh khỏi tim nhói lên đau đớn, Lăng Chi Hiên lúc này càng siết lấy bàn tay đã trở nên lạnh cóng của cô, cho cô một ánh mắt dịu dàng trầm lặng như nước hồ thu trong suốt, một hành động vuốt ve vỗ về thầm lặng của anh, có lẽ cũng chỉ có Dạ Nguyệt mới cảm nhận được.
"Lãnh Thiên" Lăng Chi Hiên vừa thâm tình nhìn vợ yêu vừa nói, không chút tiếng động chuyển đề tài cực kỳ ngoạn mục. "Ba mẹ vợ tôi có an toàn hay không?"
Dạ Nguyệt đang chăm chú nhìn anh cũng "A" lên một tiếng, vốn dĩ cô cứ tưởng ba mẹ có thể ở khu trú ẩn của Chính Phủ, đã nhờ bên Ánh Nhật đi dò hỏi nên cô cũng quên mất chuyện này.
"Ba mẹ của Phu Nhân đang ở Trụ Sở chính với Tuyết Lang" Dương Lãnh Thiên mỉm cười với Dạ Nguyệt, anh đã cho trực thăng đón hai người và Tuyết Lang khi vừa giải quyết xong đám zombie tràn vào Trung Tâm.
"Vậy thì tốt quá" Dạ Nguyệt vui mừng, cuối cùng cô đã nghe thấy được một tin tức tốt đẹp trong mấy ngày qua. "Cám ơn anh, Lãnh Thiên!"
"Đó là bổn phận của tôi, thưa Phu Nhân" Dương Lãnh Thiên tỏ vẻ khiêm tốn, còn không quên bổ sung thêm một câu: "Người nhà của Phu Nhân giờ đã là người nhà của Chủ Tịch a"
Không khí trong phòng đang trở nên ấm áp thì có tiếng gõ cửa phòng.
"Ai vậy?" Dương Lãnh Thiên hỏi vọng ra.
"Là tôi" Uông Tuấn Kiệt nói vọng vào.
"Vào đi" lần này là Lăng Chi Hiên lên tiếng.
Uông Tuấn Kiệt mở cửa, thong thả ung dung bước vào ngồi xuống ghế salong rời còn trống bên cạnh chiếc ghế dài đã hết chỗ.
"Chị dâu này, tôi có chuyện muốn hỏi chị?" Uông Tuấn Kiệt hớp một ngụm trà mà Trình Ân mới vừa rót cho anh, nhìn Dạ Nguyệt thư thả nói.
Tuổi của Uông Tuấn Kiệt tất nhiên lớn hơn cô, trước đây tên này chưa từng gọi cô chị dâu, vậy mà từ bữa đó đến giờ hắn đã gọi cô hai lần chị dâu? Rốt cuộc tên này đang có ý đồ gì đây?
Dạ Nguyệt xoẹt qua tia nghi ngờ, nhưng cũng hứng thú gật đầu đồng ý.
"Tiểu Anh có bạn trai chưa?" Uông Tuấn Kiệt tất nhiên không dè chừng ai, mấy người đang ngồi trong căn phòng này đều hiểu rõ nhau, anh cũng không cần phải rào trước đón sau làm gì cho mệt a. "Tôi muốn theo đuổi cô ấy"
Phụt! Không hẹn mà cả đám đều bật cười ha hả như điên, ngoại trừ Lăng Chi Hiên chỉ thoáng nhếch khóe môi thôi a.
Uông Tuấn Kiệt lập tức mặt đen như đáy nồi, anh như muốn nghiến răng nói: "Mấy người cười cái gì? Tôi đang nói chuyện nghiêm túc, cực.. kỳ.. nghiêm.. túc"
"Khụ, Tuấn Kiệt này, có phải cậu đang muốn có người làm ấm giường hay không a?" Trình Ân không nhịn được, khoái chí hỏi ra nghi vấn trong lòng của Dương Lãnh Thiên và Tề Vĩ.
"Nên nói tôi đã xác định được người mà tôi tình nguyện dùng bản thân làm ấm giường cho người đó" Uông Tuấn Kiệt liếc xéo Trình Ân.
Phụt! Cả đám lại có một trận cười sảng khoái.
"Tuấn Kiệt, chuyện Tiểu Anh có bạn trai hay chưa tôi cũng không biết đâu" Dạ Nguyệt vừa cười ha hả vừa nói. "Anh cũng biết vì sao mà, còn về thời gian thì lúc trước chưa có"
Dạ Nguyệt trả lời đầy ẩn ý, cô chỉ biết hai năm trước Lạc Tiểu Anh chưa có bạn trai thôi, còn Lạc Tiểu Anh của hai năm sau thì cô chưa có hỏi nha.
Uông Tuấn Kiệt tất nhiên hiểu ý trong câu nói của Dạ Nguyệt.
"Hơn nữa tôi thấy chuyện này, anh phải tự mình bỏ công sức ra mà điều tra đi nha, tôi còn phải xem thành ý của anh với cô em gái nhỏ của tôi đến đâu nữa a" Dạ Nguyệt chuyển qua cười khúc khích, cô đã thấy nghi nghi từ trước rồi mà.
Nghe vậy, Uông Tuấn Kiệt chuyển sang vẻ mặt ủ rũ, xem ra anh phải mặt dày như tên kia để tự mình theo đuổi người ta rồi a.
Lăng Chi Hiên dịch chuyển cơ thể chuyển qua ngồi lên giường, bên cạnh Dạ Nguyệt trong khi mọi người đang cười ngả nghiêng lúc nãy, giờ anh không tiếng động cúi đầu nhỏ giọng bên tai Dạ Nguyệt, hơi thở nam tính vờn quanh tai cô: "Anh thích giọng cười của em"
Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn anh, tủm tỉm cười: "Anh thật là.. nịnh quá nha"
Lăng Chi Hiên tất nhiên chính là tên mặt dày trong suy nghĩ của Uông Tuấn Kiệt, dù anh không biết suy nghĩ đó nhưng anh chưa bao giờ chối cãi da mặt mình không dày hết a, anh cười cưng chiều đối mắt với vợ yêu.
Anh có mặt dày cũng chỉ dày với người trước mắt này.
Bên này, mọi người lại tiếp tục hùa nhau chọc ghẹo Uông Tuấn Kiệt cho đến khi Lăng Chi Hiên ho nhẹ để kéo cả đám tập trung trở lại.
"Chuyện này để sang một bên, tôi muốn biết thêm một chuyện nữa" Lăng Chi Hiên lúc này đã chuyển qua ôm Dạ Nguyệt ngồi trong lòng anh, dù vậy cũng không ảnh hưởng gì đến thần thái nghiêm túc lạnh nhạt khi thảo luận chuyện trọng đại của anh, nhưng không khí xung quanh anh vẫn là ấm áp nhu tình chứ không băng lãnh như trước đây.
"Chuyện hai năm trước, khi tìm thấy chúng tôi, Trình Ân, cậu có tìm thấy một loại chất lạ trong cơ thể của tên này hay không?" anh vừa nói vừa hất đầu về phía Uông Tuấn Kiệt.
Trình Ân suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không có, lúc đó cậu ta vì bị bỏ đói hai tuần, nên mới mất sức và ngất xỉu. Hơn nữa, trong quá trình trốn chạy, cậu ta bị té đập đầu nên đã quên đi khoảng thời gian bị bắt nhốt của mình"
Lại thêm một mảnh ghép không khớp với bức tranh mà anh biết, Dạ Nguyệt cũng không ngoại lệ nhận ra những điểm khác biệt trong câu chuyện này.
"Trình Ân, giờ anh có thể khám cho anh ta được không?" Dạ Nguyệt nhìn Trình Ân, tay chỉ chỉ về phía Uông Tuấn Kiệt. "Tôi phát hiện trong cơ thể anh ta có gì đó rất lạ"
Trình Ân lúc này cũng như sực nhớ ra gì đó: "Phu Nhân nói tôi mới nhớ, lúc tôi nhìn cậu ta cũng thấy có gì đó không đúng, nhưng vì bận rộn quá nên quên mất phải khám tổng quát và xét nghiệm máu cho cậu ta"
"Được, tôi rất sẵn lòng" Uông Tuấn Kiệt gật đầu. "Tôi cũng muốn biết bọn chúng đã tiêm cái quái qủy gì vào cơ thể tôi"
"Lãnh Thiên" Lăng Chi Hiên cũng lên tiếng. "Bắt đầu kế hoạch điều tra lại từ đầu, nhất là cái bệnh viện bỏ hoang đó, nơi đó là nơi tên này bị giam giữ trong suốt hai tuần vào hai năm trước" tất nhiên lần này anh cũng sẽ đứng ra trực tiếp chỉ đạo, điều tra suốt hai năm trời lại không có nhiều manh mối nào.
Đây có lẽ chính là một phát hiện mới khi mọi thứ đang dần đi vào bế tắc và tuyệt vọng.
... ...... ...... ...... ...... .....
Giờ ăn chiều, trong khi mọi người tập trung ở nhà ăn thì Lăng Chi Hiên cho người mang phần ăn của mình vào ăn chung với Dạ Nguyệt trong phòng bệnh.
Lăng Chi Hiên múc một muỗng súp, đưa lên miệng thổi thổi rồi đưa đến kế bên khóe miệng Dạ Nguyệt đợi đến khi cô há miệng nuốt hết mới rút về, động tác thuần thục lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi cạn chén súp.
"Anh lại không ra ăn chung với mọi người nữa à?" Dạ Nguyệt từ tốn húp từng muỗng súp Lăng Chi Hiên bón cho cô. "Em có thể tự ăn cơm được rồi nha"
Nói rồi cô gắp đồ ăn trong đĩa rồi đưa đến trước miệng Lăng Chi Hiên, anh cong khóe môi há miệng nuốt vào bụng, xong... anh chăm chú nhìn cô, đầu lưỡi nhẹ liếm môi dưới...
"Rất ngon" Lăng Chi Hiên vươn tay bế vợ yêu đặt trên đùi, cúi đầu hôn vào má cô. "Thưởng cho em"
Dạ Nguyệt quyệt miệng, rướn người thơm lại má anh.
"Em ăn cháo không?" Lăng Chi Hiên cười cười lấy tô cháo thịt nóng hổi trên bàn, lại múc lên một muỗng thổi thổi cho nguội bớt, vòng tay vẫn vây xung quanh Dạ Nguyệt.
"Của anh mà, em ăn súp no rồi" Dạ Nguyệt lắc đầu, khẩu phần ăn chiều hôm nay của mọi người là cháo hầm xương và thịt băm cùng rau củ, cơ mà cô vẫn còn phải ăn thanh đạm một chút nên chưa được ăn a.
"Bảo bối, của anh cũng là của em, ngoan, nói a đi nào" Lăng Chi Hiên giọng điệu hài hước, đưa muỗng cháo lên khóe môi vợ yêu.
"Anh trêu em?" Dạ Nguyệt bĩu môi, biết cô ăn không được còn cố tình đưa qua đưa lại trước mặt cô.
Lăng Chi Hiên thu lại nụ cười, kéo cằm cô xuống để miệng cô há ra rồi anh đút cháo vào: "Anh không nói đùa, bảo bối, anh đã hỏi Trình Ân, cậu ta nói em đã ăn được rồi"
"Ô ô ngon quá a" Dạ Nguyệt nhướng nhướng lông mày vui vẻ tán thưởng, cô thích cháo thịt băm cà rốt, cháo thịt băm cà rốt muôn năm.
Dạ Nguyệt lấy muỗng cháo từ tay Lăng Chi Hiên, cô múc một muỗng thổi thổi rồi đưa về phía anh: "Nói a đi ông xã"
Lăng Chi Hiên đột nhiên nắm lấy tay cô, đôi mắt trầm tĩnh chăm chú nhìn cô ngày càng tối thẳm lại, từ từ dấy lên ngọn lửa khác thường, một tiếng "ông xã" từ miệng vợ yêu làm anh thật ngứa ngáy trong lòng.
"Anh... anh mà không ăn thì cháo nguội hết ngon đó a" Dạ Nguyệt thấy anh nhìn cô như vậy, cô liền rụt cổ lại, cô biết ánh mắt đó có nghĩa là gì.
"Có một món ăn không bao giờ là nguội, không bao giờ là hết ngon, em biết món đó là món gì không, bà xã?" Lăng Chi Hiên tất nhiên không cho phép cô trốn tránh, anh buông chén cháo để trên bàn, rồi vòng tay ôm siết lấy eo nhỏ của cô, nâng cằm cô lên nói trên làn môi mềm mại của cô.
Hơi thở nóng rực của anh lan tỏa ra xung quanh cô, hơi nóng ấm áp khiến cô mê đắm...
"Thật muốn một ngụm nuốt em vào bụng" Lăng Chi Hiên thở dài, ảo não rời khỏi đôi môi đầy mời gọi của vợ yêu.
Mặc dù trong tai nạn vừa rồi, ngoại trừ cái thai và vết thương ở đầu thì còn lại cô cũng không có bị gãy xương hay thương tổn chỗ nào, nhưng vì mới mất cái thai nên Trình Ân kiến nghị cô phải ăn thanh đạm trong một tuần hơn nữa còn không được làm loại vận động kịch liệt trong hai tuần đến một tháng, và dĩ nhiên còn tùy vào sức hồi phục của cơ thể cô mà Trình Ân sẽ thông báo hằng ngày cho người nào đó biết.
Dạ Nguyệt rất muốn nói đùa anh có thể tìm ai thay cô trong khi cô không được thích hợp, nhưng lời vừa đến cổ họng thì đã bị nghẹn lại, bản thân cô khi nghĩ tới loại chuyện này còn cảm thấy khó chịu huống chi ai đó bị bệnh sạch sẽ trầm trọng hơn cả cô a.
Cái loại tuyển thiếp hay nha hoàn thông phòng phục vụ trong khi thê tử mang thai của người cổ đại làm cô cảm thấy buồn nôn, muốn nổi da gà, lại còn cho là chuyện hiển nhiên? Là việc mà thê tử phải chấp nhận?
Làm ơn đi, nếu cô đang mang thai mà lại thấy chồng mình lên giường với người khác chắc cô sẽ bị shock tới sảy thai chứ nói gì là hiển nhiên chấp nhận...
Tách! Tiếng búng tay vang lên bên tai Dạ Nguyệt làm cô giật mình cũng thành công kéo cô về thực tại.
"Em mơ màng suy nghĩ gì đó?" Lăng Chi Hiên nhíu mày không vui nhìn cô gái nhỏ, ở bên cạnh anh mà cô gái nhỏ lại thả hồn đi đến tận phương trời nào, có đi cô gái nhỏ cũng phải dẫn anh theo mới đúng, anh muốn cùng cô gái nhỏ thả hồn về phương trời nao.
"Em chỉ nghĩ về tập tục của người cổ đại thôi a" Dạ Nguyệt thành thật đáp.
"Nhớ mọi người ở thế giới kia?" Lăng Chi Hiên ôm Dạ Nguyệt nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp cho cả hai người, cuốn lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô vào sát trong ngực anh, ôm ấp vuốt ve say mê.
"Không phải a, em là nghĩ đến chuyện thê tử có thai, nam nhân có thể tùy ý lên giường với tiểu thiếp hay nha hoàn thông phòng để giải tỏa nhu cầu thôi" Dạ Nguyệt lắc đầu, thuận thế anh ôm cô cô cũng ôm lấy hông của anh.
"Em lại nghĩ đến mấy câu truyện mà em đã đọc à?" Lăng Chi Hiên có thể cảm nhận được hai vật tròn đầy mềm mại đang ép sát vào lồng ngực anh, cảm giác ngứa ngáy như kiến bò lại lần nữa bùng lên.
"Cũng không hẳn, truyện em đọc không có cái thể loại đó, chỉ có mấy nhân vật phụ thấy ghét mới có xảy ra trường hợp như vậy hoặc giả là nam chính bị người khác ép buộc nhưng vẫn quyết giữ thân trong sạch với thê tử của mình" Dạ Nguyệt cười vui vẻ khoái chí, hơn nữa cô thường đọc thểloại nam cường đại băng lãnh nên không bao giờ bị nghẹn chết vì mấy chuyện này.
Lăng Chi Hiên đáy mắt xoẹt qua tia suy nghĩ, rồi anh như chợt nghĩ ra gì đó: "Không phải em đang có ý định bảo anh tìm ai thay thế rồi mới nghĩ đến vấn đề này đó chứ?"
Dạ Nguyệt lập tức ngẩn đầu trợn mắt nhìn anh, sao anh có thể suy ngược chuẩn đến như vậy?
Nhìn thấy biểu tình kinh sợ trên mặt Dạ Nguyệt, Lăng Chi Hiên liền trầm xuống: "Em muốn anh nuốt em vào bụng ngay lúc này có phải không?"
Dạ Nguyệt đột nhiên nhận thấy chỗ nào đó trên cơ thể anh có điểm không đúng, cô liền buông anh ra, lùi cơ thể lại tạo thành một khoảng cách với anh, hoảng hốt nhìn xuống thân dưới của anh thì không khỏi muốn té bật ngửa xuống giường.
Lời anh nói có bao nhiêu là kích thích, đe dọa?
"Đến đây" Lăng Chi Hiên thâm trầm nói, vươn một tay về phía Dạ Nguyệt, hai người mặc dù đang nằm trên giường nhưng Dạ Nguyệt đã lùi đến mép giường, cũng đủ tạo ra khoảng cách nhất định với anh.
Dạ Nguyệt lắc lắc đầu, cô như mèo nhỏ nhìn anh đầy cảnh giác.
"Ngoan, anh sẽ không làm em đau" Lăng Chi Hiên dụ dỗ cô gái nhỏ nào đó.
"Em vẫn chưa thể làm loại vận động kịch liệt này mà..." Dạ Nguyệt nhỏ giọng thì thầm.
"Chúng ta sẽ không làm loại vận động kịch liệt đó" Lăng Chi Hiên vẫn nhẫn nại vươn tay về phía Dạ Nguyệt, ánh mắt đợi chờ lại đen thẳm như đáy vực sâu vạn trượng.
"Thật?" Dạ Nguyệt nghi ngờ.
"Thật" Lăng Chi Hiên không nhịn được nữa, lăn qua túm lấy cơ thể của Dạ Nguyệt xoay một vòng xuống dưới thân mình, anh chống chân xuống giường hai bên đùi Dạ Nguyệt, tay cũng chống xuống giường hai bên ngực cô, để dời đi trọng lượng cơ thể của anh trên người cô.
Dạ Nguyệt nhìn tư thế mờ ám của hai người, cô mới không tin anh không muốn làm loại vận động kịch liệt đó: "Anh xạo em"
"Bảo bối, anh xạo em bao giờ?" Lăng Chi Hiên hạ môi xuống bao phủ lấy môi cô, luồn lưỡi vào bên trong khuấy đảo miệng cô, tay chuyển qua áp vào hai bên má cô để giữ chặt lấy đầu nhỏ của cô, điên cuồng quấn quít lưỡi cùng với lưỡi cô, dù cô luôn né tránh nhưng cũng không thể thoát được chiếc lưỡi nóng bỏng gắt gao truy đuổi cô đến cùng.
Ôi thần linh ơi, trí óc cô đang dần rơi vào hỗn loạn, tay cô bấu chặt áo sơ mi đen của anh, ý thức bắt đầu rơi vào trạng thái ý loạn tình mê, cô phải đẩy anh ra... cô phải đẩy anh ra...
Điên cuồng hôn cô cũng không thể giúp Lăng Chi Hiên cảm thấy tốt hơn, anh luồn tay vào áo vuốt ngược từ bụng lên đến ngực cô, hai bàn tay túm lấy hai bên ngọn đồi mềm mại của cô bắt đầu vuốt ve xoa nắn, môi lưỡi vẫn quyện chặt lấy môi lưỡi của cô, chiếm đoạt khuôn miệng thơm tho của cô.
Rơi môi ra, Lăng Chi Hiên đẩy áo thun của Dạ Nguyệt lên tới cổ, rồi không đợi cô kịp bình ổn hơi thở, anh cúi xuống mút lấy điểm màu hồng đã cứng lên thấy rõ, như trêu đùa trước mắt anh.
Mút mút rồi lại cắn cắn, giày vò cả hai bên đỉnh tuyết lê hồng nhuận mê người của Dạ Nguyệt, Lăng Chi Hiên rời tay khỏi bầu ngực cô, anh chuyển hướng xuống phía dưới, trượt dọc từ bụng cô xuống hai bên bắp đùi cô vuốt ve làn da mềm mại mát mẻ của cô.
Dạ Nguyệt đang đặt tay trên tóc anh, chìm đắm run rẩy trong khoái cảm mà anh mang đến, lúc này vì bị nhột bất ngờ nên cô giật mình đẩy anh ra.
"Anh nói không làm loại chuyện vận động kịch liệt mà" Dạ Nguyệt thở hỗn hển trợn mắt lên với anh.
"Anh không định đi tới bước cuối cùng" Lăng Chi Hiên cũng loạn nhịp thở, ngẩn đầu nhìn vợ yêu từ hai bầu ngực tròn đầy của cô, đáy mắt anh không thể che giấu nồng đậm ái dục đang cuộn trào bên trong.
"Như vậy... có được không?" Dạ Nguyệt ngập ngừng hỏi.
"Được" Lăng Chi Hiên gật đầu.
"Nhưng... nó..." Dạ Nguyệt nóng bừng mặt chỉ xuống phía dưới.
Cô có thể thấy được chỗ đáy quần âu của anh đang bị vật
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net