C36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
núi nhỏ.

Khi tiếp cận hang núi nhỏ, Cố Kỳ Châu ra lệnh cho Triệu Đông Nam với một vị đội viên khác đi trước vào hang núi lớn phía sau, chờ thời cơ hành động. Nếu Tần Thiên Hữu sống chết không đầu hàng thì nhân lúc hắn mất cảnh giác ném bom khói thông qua khe hở, cưỡng chế bắt giữ.

Cố Kỳ Châu ngồi xổm, nhanh chóng rút dao găm tùy thân ra cởi dây thừng đang trói tay chân ông cụ họ Tần, lại sơ cứu đơn giản vết thương trên cánh tay cho ông ấy một chút rồi hỏi thăm: “Ông còn bị thương chỗ nào nữa không? Có nơi nào trên người thấy khó chịu không?”

Chân đau do ban nãy vừa bị đạp, nhưng Tần Thụ Lý là một người quật cường, kiên quyết không nói chân mình đau: “Không có, tôi đã ổn rồi!” Hơn nữa ông chỉ muốn quan tâm một chuyện duy nhất: “Làm sao các cậu tìm ra tôi? Các cậu có thấy được không? Thấy mấy cái manh mối tôi để lại cho các cậu ấy.”

Cố Kỳ Châu vô cùng buồn cười, cuối cùng anh cũng biết cái kiểu ra vẻ của cô giáo Trần là di truyền từ ai rồi. Anh cố nén cười, nghiêm túc trịnh trọng gật đầu: “Bọn cháu đã thấy rồi, nhờ lần theo manh mối ông lưu lại nên mới tìm tới được đấy ạ.” Anh còn giơ ngón tay cái cổ vũ ông, “Ông vô cùng lợi hại, gặp nguy nan cũng không loạn!”

Ông cụ cũng vui vẻ, tâm tình vốn buồn bực cả đêm lại trở nên vui sướng: “Ầy, chuyện nhỏ, khi còn trẻ tôi còn lợi hại hơn!” Nhưng ông cũng không quên khen ngợi cậu thanh niên trước mắt này: “Cháu cũng rất lợi hại đấy, không để mất một người nào đã làm hắn ta buông súng đầu hàng, tuổi trẻ tài cao!”

*** 36 ***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net