Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa tiếp đất, Felicity liền phát hiện bệ đỡ bên dưới viên đá phát sáng, hiện ra một vòng tròn ma pháp.

Ma pháp báo động à?

Felicity nhìn nó một lúc rồi chạy đến bên dưới cửa hầm, chầm chậm lật cửa hầm lên rồi leo lên phía trên cây đại thụ.

Rầm rầm rầm rầm rầm.

Một đội quân tinh nhuệ dưới trướng thân vương Larue đến trước cửa hầm liền nhìn thấy một cái bóng đen quay đầu nhìn về phía họ rồi phóng đi. Ngay lập tức, toàn bộ đội quân nhắm thẳng mục tiêu mà tấn công. Một vài mũi tên đã thành công bắn trúng bóng đen, nhưng cuối cùng vẫn để hắn chạy thoát. Từ trên người bóng đen đó bỗng rơi ra một thứ, lăn long lóc từ nóc dinh thự xuống nơi họ đang đứng.

- Đây là...

Đội trưởng của đội quân đó bắt lấy thứ đó rồi kinh ngạc nhận ra biểu tượng được khắc trên mặt.

Sau khi điều động binh lính điều tra và canh giữ nghiêm ngặt nơi đó, ông ta liền mang thứ đó đến thư phòng của thân vương Larue.

- Thưa ngài.

- Bắt được người chưa?

Nghe tới đây, đội trưởng liền quỳ xuống cúi mặt nói sự thật cho thân vương Larue.

- Thưa...đã để hắn thoát rồi ạ.

- Phế vật!!!!!!

Thân vương Larue tức giận quăng mạnh cây viết trong tay sượt qua má đội trưởng rồi chuẩn xác cắm thẳng xuống sàn.

Mặc cho đã bị thương ở một bên mặt, đội trưởng vẫn cung kính dâng lên vật mình vừa tìm thấy.

- Thưa ngài, tôi tìm thấy được vật này từ trên người hắn ta rơi ra.

- Hửm?

Thân vương Larue đến trước mặt đội trưởng rồi cầm lấy vật đó.

- Đây là...Ngươi có chắc là nhặt được từ trên người hắn ta chứ?

- Vâng thưa ngài.

- ...Hừm, lão già đó cuối cùng cũng không nhịn nổi rồi.

Trong bóng đêm, ánh mắt thân vương Larue lóe lên một tia sáng nguy hiểm rồi biến mất vào khoảng không...

"Bóng đen" vừa nãy trở về căn nhà của mình, cởi bỏ bộ áo choàng đen ra rồi nhìn hình ảnh tàn tạ trong gương.

Nhìn mày thật thảm hại.

Tự giễu một câu, Felicity lê cái thân bê bết máu vào nhà vệ sinh, tắm rửa qua rồi tự sơ cứu cho bản thân.

Đám quân tinh nhuệ này, đúng là không biết thủ hạ lưu tình.

Cô vừa nghĩ vừa dùng bông băng sơ cứu qua từng viết thương do mũi tên để lại, chịu đựng từng cơn đau thấu xương. Dọn dẹp xong xuôi, cô lại nhìn đến chiến lợi phẩm của mình.

Ngay trong đêm, Felicity thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo nhắm vào viên đá Vera - biểu tượng của niềm tin đang ở dinh thự Đại công tước Renaud.

Tất cả mới chỉ bắt đầu thôi.

Sáng hôm sau, ở một tiệm hoa nọ.

"Leng keng, leng keng"

- Xin lỗi quý khách, chưa tới giờ mở cửa của chúng tôi ạ.

- Xin chào. Cho hỏi có phải ở đây đang tuyển nhân viên phải không?

- Hửm?

Vừa ngước lên, đập vào mắt Edna là hình ảnh một cô gái với mái tóc nâu sẫm xõa dài, khuôn mặt đoan trang thuần khiết, khí chất nhẹ nhàng, thanh thoát đang mỉm cười nhìn mình. Nghĩ đến tờ rơi tuyển người làm việc ở tiệm hoa được dán ngoài quảng trường, cô liền trả lời.

- À...đúng vậy.

- Thật tốt quá, tôi có thể ứng tuyển vào vị trí đó được không?

Cô gái đó giương đôi mắt long lanh lên nhìn Edna với vẻ mặt tràn ngập sự mong chờ, khiến cho cô không thể từ chối. Với không chút sự nghi ngờ, cô liền nói.

- Được, cô được nhận.

- Thật sao? Tốt quá rồi, thật cảm ơn cô!

Cô gái đó sau khi nghe Edna nói liền vui vẻ ra mặt, cúi gập người cảm ơn cô.

- Vậy làm quen trước nhé. Tôi là Edna Bassett, chủ của tiệm hoa Ermintrude này. Cứ gọi tôi là Edna.

- Tôi là Esperanza Archambeau, cứ gọi tôi là Ranza. Mong được giúp đỡ thêm.

- Vậy hôm nay tôi sẽ hướng dẫn những công việc mà cô sẽ đảm nhận nhé.

- Được.

- Đi theo tôi.

Edna vừa đi ra phía trước quầy tiếp tân thì nhìn thấy dưới chân Esperanza có một chiếc túi cỡ vừa ở đó.

- Es...Ranza này, đây là túi của cô à?

- À phải, tôi chỉ vừa mới chuyển tới đây nên chưa tìm được ngôi nhà nào thích hợp để thuê cả.

Ngừng một chút, Esperanza lại nói.

- Không biết là...cô có biết nơi nào tốt ở gần đây không?

Edna nghe Esperanza nói xong liền suy nghĩ, vì vốn dĩ ở đây cũng có một căn phòng bỏ không trên tầng 2 - nơi mà cô đang ở có thể cải tạo thành phòng ngủ. Tuy đang lưỡng lự, nhưng khi Edna nhìn vào mắt của Esperanza liền không ngần ngại mà nói.

- Ở ngay tiệm hoa này cũng có đấy. Trên tầng 2 có một căn phòng bỏ không, rất thích hợp để ở. Tôi cũng ở trên đó, nên nếu có việc gì thì cứ đến tìm tôi.

- Thật sao?! Nếu vậy thì cảm ơn cô nhiều lắm, cô đã giúp tôi rất nhiều đó.

Esperanza nghe vậy thì liền vui vẻ ra mặt, sung sướng nhảy cẫng lên. Cả ngày hôm đó, tiệm hoa không mở cửa để cho Edna hướng dẫn công việc và giới thiệu chỗ ở cho Esperanza. Cả hai mải mê nói về những loài hoa đến khi tiếng chuông ở nhà thờ gần đó vang lên, họ mới ý thức được giờ đã là giữa trưa.

- Đã trễ thế này rồi sao? Cô có kế hoạch gì trong chiều nay không?

- Hừm...tôi không có.

- Vậy cô nghĩ thế nào về đề nghị đi dạo phố cùng tôi?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net