Chương 47: Tình ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh nhật Ninh Trăn là vào đầu tháng mười hai.

Nhiệt độ thành phố A đột ngột giảm sâu, Tam Trung không còn bắt buộc học sinh hàng ngày đến trường phải mặc đồng phục nữa, dù sao thì quần áo mùa đông trùm thêm bên ngoài đồng phục sẽ hết sức cồng kềnh.

Hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm lạnh nhất trong năm, cởi bỏ bộ đồng phục gò bó khô khan ra, sức sống thanh xuân dạt dào không gì sánh được, dường như khi không phải nhốt mình trong chiếc áo đồng phục cứng nhắc, tất cả mọi người đều xinh đẹp rạng rỡ hẳn lên.

Đồng Giai kéo tay Ninh Trăn sưởi ấm.

Cơ thể cô bạn nhỏ thuộc thể hàn, tay chân rất dễ bị lạnh, cứ đến mùa này là lại muốn đóng băng thành nước đá. Ninh Trăn thì lúc nào cũng mềm mại ấm áp chẳng khác gì lò sưởi nhỏ. Cô nàng dễ chịu thở ra một hơi khoan khoái: “Tớ hy vọng mùa đông năm nay sẽ có tuyết.”

Năm ngoái trời đổ xuống một đợt tuyết hiếm hoi.

Rào rào đập vào ban công cửa sổ, mở mắt ra cả đất trời phủ một màu trắng bàng bạc, ai nấy đều háo hức không để đâu cho hết.

Vì vị trí địa lý nên thành phố A rất hiếm khi xuất hiện tuyết rơi, nhưng trái lại thường có băng giá và sương muối.

Chỉ tiếc một điều, năm nay đến nghỉ đông cũng không có.

Con số biểu thị thời gian thi đại học trên quyển lịch đếm ngược đang giảm theo từng ngày, nhưng dù sao vẫn còn đủ ba chữ số nên mọi người cũng không quá mức khẩn trương căng thẳng.

Ninh Trăn đưa mắt nhìn sắc trời xám xịt bên ngoài, cảm thấy thời tiết hôm nay không tốt lắm.

“Tối nay chúng ta định đi chơi thật sao?”

“Đương nhiên rồi.” Đồng Giai lật đật bổ sung: “Cậu đã bằng lòng rồi, không được đổi ý đâu đấy, tớ cũng đã hẹn với Hạ Tiểu Thi, còn cả nhóm Trần Đông Thụ nữa, mọi người đều đang chờ chúc mừng sinh nhật cậu đó, cậu là nhân vật chính không được rút lui.”

“Tớ chỉ sợ trời mưa, tới lúc đó muộn quá mọi người đi về sẽ gặp nguy hiểm.”

“Không mưa, không mưa, tớ đã xem dự báo thời tiết rồi, chẳng qua nhiệt độ hạ xuống thôi chứ không có mưa, cậu yên tâm đi.”

Đã nói đến vậy rồi, Ninh Trăn khó mà phản bác.

Cô mười bảy tuổi.

Nếu như kiếp trước, chính là sinh nhật cô tròn hai mươi. Tiếc rằng bạc mệnh.

Thật ra đây là lần đầu tiên cô mừng sinh nhật ở bên ngoài với bạn bè, trước kia đều là ở nhà ăn cơm cùng mọi người. Khi còn nhỏ mẹ thường tổ chức tiệc sinh nhật rồi mời bạn bè cô đến nhà, sau này lớn lên thì không còn làm nữa.

Sau khi trải qua sự kiện cuộc thi nhảy kia, dường như Ninh Hải Viễn bỗng trở nên thấu suốt hơn rất nhiều, lúc Đồng Giai xin phép, ông chỉ nhìn thoáng qua Ninh Trăn: “Đi đi, đừng về muộn quá, chú ý an toàn. Nếu lúc về không đi cùng với các bạn thì gọi điện cho ba, ba đến đón con.”

Sinh nhật cô rơi vào thứ ba, vì vậy sau khi học xong tám tiết buổi sáng buổi chiều, bọn họ còn phải đợi hết giờ tự học buổi tối mới có thể đi chơi.

Đến tiết tự học thứ ba, mới vào lớp được vài phút.

Trần Đông Thụ đã gõ lộc cộc lên kính cửa sổ, Ninh Trăn nhìn ra ngoài.

Không ngờ cả nhóm bọn họ đều trốn học.

Lục Chấp đứng chếch xéo ngoài hành lang, giống như cô ngày đó, nhìn cô mỉm cười.

Một lát sau, điện thoại của Đồng Giai rung lên.

“Trăn Trăn, canh chừng thầy giúp tớ.”

Thầy dạy lý đang coi lớp tự học, Đồng Giai sợ thầy ấy mà nhìn thấy thì em điện thoại sẽ bị tịch thu.

Đồng Giai lén lén lút lút nhìn lướt qua màn hình rồi hạ thấp giọng nói với Ninh Trăn: “Bọn họ hỏi hay là chúng ta trốn tiết này, có thể chơi được nhiều hơn một chút.”

Chưa kịp đợi Ninh Trăn phản đối, Đồng Giai đã tự mình bác bỏ: “Chắc chắn không được rồi, lý sư phụ đang quét đôi mắt đại bàng săn mồi nhìn chằm chằm kìa. Chẳng như A7 bọn họ trốn học dễ như thế, để tớ bảo bọn họ đợi một lát đi, dù sao cũng chỉ còn nửa tiếng nữa.”

Bên ngoài nhận được hồi âm, Trần Đông Thụ hừ một tiếng: “Các cậu ấy bảo chờ tan học.”

Lâm Tử Xuyên đề nghị: “Vậy thì vào trong xe đợi đi.” Trời tối mù đứng bên ngoài, gió không ngừng thổi vù vù, lạnh đến tê cóng.

Mấy thiếu niên, không ai phản bác.

Lúc gọi Lục Chấp, anh đứng yên không nhúc nhích: “Các cậu đi đi.”

“Được rồi được rồi, trong lòng Chấp ca hỏa diệm sơn đang cháy phừng phực sẽ không bị lạnh. Bọn mình lạnh sắp thành cún hết rồi, đi đi nào.” Trần Đông Thụ đá mắt ra hiệu.

Lục Chấp thuận theo nhoẻn miệng cười, lần đầu tiên hiếm hoi không mắng hắn.

Đêm mùa đông, đôi đồng tử trong mắt anh đen láy, anh đứng trong bóng tối lẳng lặng ngắm nhìn cô.

Ninh Trăn không biết anh vẫn đứng đó, cô gái nhỏ cúi đầu nhìn vào sách vô cùng nghiêm túc.

Cô đang làm bài tập toán, thỉnh thoảng Đồng Giai không nhịn được rục ra rục rịch kiếm chuyện làm phiền cô, cô cũng chẳng hề tức giận, nhỏ nhẹ đáp lại cô ấy. Hết mực điềm đạm dịu dàng.

Anh nhìn một hồi trong lòng bỗng nảy sinh hâm mộ.

Cảm thấy lẽ ra khi đó mình quả thật nên gian lận xem thế nào, lỡ như vận số tốt, nói không chừng có thể vào cùng một lớp với cô.

Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, anh chỉ còn cách nỗ lực nhiều hơn, cố gắng thi vào trường đại học cô thích.

Thiếu niên cụp mắt, kỳ thật cho dù anh có đậu đại học, cũng chưa chắc có thể đến trường. Thời gian ông cụ Lục cho anh không nhiều, nửa năm đã là kỳ hạn cuối cùng.

Trước khi Ninh Trăn tan học, Lục Chấp đã vào trong xe ngồi trước.

Bọn họ đi hai xe, Ninh Trăn cùng Đồng Giai vừa đi đến cổng trường đã thấy Hạ Tiểu Thi hướng về phía hai người vẫy tay điên cuồng: “Trăn Trăn, Đồng Giai, mau lại đây nè ~”

Kết quả thi của cô bạn nhỏ không đủ điểm vào A1, bị chia đến A3, bình thường mọi người rất hiếm có cơ hội gặp nhau, lúc này ba cô gái nhỏ vui mừng tíu tít.

Hạ Tiểu Thi nhảy độp xuống xe, ôm lấy thắt lưng Ninh Trăn: “A a a chúc mừng sinh nhật cậu Trăn Trăn!”

“Cảm ơn Tiểu Thi.”

Cả bọn có tổng cộng bảy người, ngồi hai xe vẫn còn dư dả.

Nhưng Hạ Tiểu Thi và Đồng Giai không cần ra hiệu trước cũng cực kỳ ăn ý, nhanh nhảu chui tọt vào xe của Lâm Tử Xuyên, không dám ngồi chiếc siêu xe kia của Lục Chấp.

Ninh Trăn muốn kháo chuyện với hai bạn, giương mắt nhìn, chân cũng nối gót bước theo.

Nhưng trên xe chỉ có một chục con mắt đa tư lự dòm cô.

Trần Đông Thụ nhanh nhảu thông báo: “Vừa đủ năm người rồi.”

Lâm Tử Xuyên nói một cách lưu loát dứt khoát: “Tớ không có bằng lái, A Chấp có.”

Đồng Giai thiếu điều nhảy dựng lên: “Cậu không có bằng lái!” Có điều rống thì rống nhưng cái mông y hệt như đổ keo dính chặt vào ghế, không hề có một mảy ý tứ đổi xe.

Ninh Trăn đứng lơ ngơ một mình bên ngoài, nom khá đáng thương.

Chiếc Maybach kia chạy đến bên cạnh cô, Lục Chấp hạ cửa kính xuống, như cười như không nhìn Ninh Trăn: “Em lên đây đi.”

Em không có lựa chọn khác đâu.

Cô bị mọi người bỏ rơi, quả thật không có lựa chọn nào khác.

Những ánh đèn neon của thành phố chiếu sáng rực rỡ như ban ngày, cô ngồi bên cạnh ghế lái, tay kéo dây an toàn thật chặt.

Toàn thân nhũn ra như con chi chi.

Cô đặc biệt sợ Lục Chấp lái xe.

Chiếc xe này có thiết kế đặc biệt, tính năng cao cấp. Anh chạy khá nhanh, nhưng lái rất ổn định vững vàng.

Thiếu niên bên cạnh đột nhiên thấp giọng nói: “Lần trước sinh nhật anh… anh đợi em suốt một ngày.”

Ninh Trăn không biết anh nhắc lại chuyện cũ là có dụng ý gì, ấp úng xin lỗi: “Em xin lỗi.”

Lục Chấp cong khóe mắt: “Ừm, em nhớ đó, em nợ anh chuyện này. Nếu có một ngày, anh không thể kịp thời đến bên em, em hãy nhớ đợi anh chốc lát, cho dù khó khăn trắc trở thế nào anh nhất định cũng sẽ đến gặp em.”

Cô luôn cảm thấy trong lời nói của anh có chứa đựng ý tứ sâu xa.

Nhưng chưa kịp nghĩ ngợi nhiều hơn, điểm đến đã hiện ra trước mắt.

Mọi người đều cảm thấy đến nhà hàng ăn uống rất vô vị, cả đám bèn kéo nhau đi thẳng tới tiệm karaoke chơi. Nơi này chẳng có gì mới nhưng được cái náo nhiệt tưng bừng, hơn nữa hầu như cả bọn đều thích ca hát.

Tiếu Phong quen biết với ông chủ KTV này, nên khi mọi người đến nơi bên trong đã chuẩn bị sẵn rất nhiều thức ăn vặt cùng với bánh sinh nhật và bia, những thứ này dư sức cho mọi người no bụng.

“Tình tinh tinh tinh!” Trần Đông Thụ bật sáng đèn, những sắc màu lam tím chớp tắt lập lòe: “Chúc mừng chủ nhân bữa tiệc sinh nhật hôm nay của chúng ta, bạn học Ninh Trăn! Mọi người vỗ tay nào!”

Song không có ai làm theo lời bạn học Trần Đông Thụ, Lâm Tử Xuyên còn hào phóng tương cho một câu: “Đần độn.”

Ninh Trăn ‘phụt’ một cái phì cười.

Kỳ thực cách bọn họ cư xử với nhau rất thú vị.

Cả đám giục cô thổi nến.

Hạ Tiểu Thi nhắc nhở: “Cậu đừng quên ước nguyện, có thể ước được ba điều đó.”

Ninh Trăn nghĩ ngợi phút chốc, chắp tay trước ngực:

‘Ước cho đời này Lục Chấp sẽ sống thật vui vẻ hạnh phúc.’

‘Hy vọng con có thể thay đổi được vận mệnh kiếp trước của chúng con, ước cho tất cả những người thân yêu bên cạnh con đều sẽ được bình an khỏe mạnh.’

Ước nguyện thứ ba ——

‘Con hy vọng, kiếp trước Lục chấp có thể quên con. Sống thật hạnh phúc.’

Trong sắc vàng ấm áp của ánh nến, giây phút nghĩ đến ước nguyện thứ ba, những giọt nước mắt ẩm ướt chực trào rơi khỏi khóe mi.

Hóa ra đến tột cùng, điều cô luôn đau đáu mong mỏi là sau khi cô chết, Lục Chấp có thể quên cô.

Khoảnh khắc những ngọn nến được thổi tắt, ánh đèn trong phòng sáng rực lên.

Ninh Trăn che giấu thật kỹ những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, bầu không khí trong phòng loáng cái vô cùng náo nhiệt.

Trần Đông Thụ tí tởn: “Tối nay ai sẽ hát bài đầu tiên đây? Bằng không thì Mạch bá Trần thiếu gia sẽ mở màn dâng hiến giọng ca tài sắc vẹn toàn.”

(*Mạch bá có hai nghĩa: 1.Người hát karaoke hay xuất sắc, hát được rất nhiều bài với đủ thể loại. 2.Nghĩa là người hay chiếm micro khi đi hát, nhưng không rành về nhạc, hát không hay, cái gì cũng dám hát, không biết thì chế.

– Ở đây bạn Thụ nói nghĩa thứ nhất)

Đồng Giai cười ha ha: “Bảnh chọe!”

“Làm ơn, cái giọng vịt đực đó của cậu khiến tớ ác mộng tưởng nhà ai để vịt xổng ra đường, chủ nhân bữa tiệc hôm nay hát bài mở màn đi.” Tiếu Phong phản bác.

Ánh mắt mọi người mang theo vẻ mong đợi đổ dồn về phía Ninh Trăn.

Cô thoáng ngượng ngùng, nhưng mọi người đã vì cô tổ chức bữa tiệc này, thoái thác sẽ không hay chút nào, cô gật đầu: “Được rồi, các bạn muốn nghe bài gì?”

“Wow, quá đỉnh, thì ra còn có thể chỉ định bài nha!”

“Sao tớ ngửi thấy mùi vị của sự tự tin không giới hạn.”

Đồng Giai chu môi: “Đương nhiên rồi, nói cho các cậu biết Trăn Trăn hát siêu hay!”

“Tùy ý chọn một ca khúc đi, chọn bài nào cậu thích ấy.”

Lục Chấp đột nhiên cười: “Em hát ‘Lương Sơn Bá và Juliet’ đi.”

Đây là hành động gì thế này? Chấp ca đúng là không khách khí mà, nói chỉ định là chỉ định thật.

Ninh Trăn ngẩn ra một giây, bài hát này cô biết, chỉ có điều không nhớ rõ lời. Khi ca từ xuất hiện trên màn hình lớn, cô thấy hơi thở của mình suýt chút nữa nghẹn ngang trong cổ họng.

—— Trái tim em muốn hát cho anh nghe một khúc ca

Lời ca ngọt ngào là thế

Nhưng em lại ngượng ngùng, em không dám

nói với anh rằng ‘em yêu anh’.

Lục Chấp cười mỉm: “Bắt đầu, em hát đi.”

Dưới ánh mắt sáng quắc như đèn pha của mọi người, cô bấm bụng hát theo ca từ. Đồng Giai quả thật nói không ngoa, khi ông trời sủng ái một người, đúng là chỉ hận không thể trao hết tất cả những gì tốt đẹp nhất cho người đó.

Cô nhảy múa đẹp mắt, ca hát cũng không hề kém cạnh tí nào.

Thanh âm hết sức êm tai.

Nhịp phách cũng vô cùng chính xác.

Bài hát này quá ngọt ngào, cả căn phòng như ngập sốt sô cô la, cô đóng hai vai, càng hát càng thấy xấu hổ không để đâu cho hết.

Rốt cuộc cũng hát xong.

Lục Chấp nhìn cô, khóe miệng nở rộ tia cười, xấu xa vô lại dùng khẩu hình miệng nói với cô: “Thư tình sáu vạn chữ.”

Anh viết sáu vạn chữ thư tình, đến giờ cô còn nợ anh một tiếng ‘thích’.

Hôm nay xem như là đền bù.

“…” Ninh Trăn bị anh làm cho tức phát khóc.

Ninh Trăn hát xong, cặp mắt giảo hoạt của con nhà Trần Đông Thụ lập tức bay vút vèo đáp ngay lên người Lục Chấp: “Khụ, Chấp ca, ngài có muốn tới một bài không. Quan hệ hữu nghị đã hơn một năm, vậy mà bọn em chưa từng nghe thấy đại ca hát bao giờ.”

Lời vừa nói ra, biểu cảm trên mặt Lâm Tử Xuyên thoắt cái cứng đờ.

Hắn nhớ lại Quý Phỉ lúc trước.

Khi đó cũng trong KTV, cả đám ầm ĩ đề nghị Lục Chấp hát một bài, Lục Chấp ngồi trong góc hút thuốc, nghe vậy lạnh lùng gạt phắt đi.

Lâm Tử Xuyên cũng đánh mắt nhìn về phía Lục Chấp.

Thiếu niên im lặng trong giây lát, tiếp nhận micro, hỏi Ninh Trăn: “Em muốn nghe bài gì?”

Con nhà Trần Đông Thụ đang há hốc miệng nhủ thầm trong bụng, ẹc, quả nhiên thành công. Hắn chỉ ôm thái độ thử một lần xem thế nào, không ngờ Lục Chấp lại thật sự đồng ý hát.

Ninh Trăn chớp chớp mắt: “Anh hát ‘Độc thân thật là khổ’ đi.”

(*‘Độc thân thật là khổ’)

Trần Đông Thụ: “Phốc ha ha ha ha!”

Đây là ca khúc hài hước vui nhộn đỉnh của đỉnh, ca từ rất vật vã buồn cười, tóm lại không phù hợp với thần thái cao ngạo lạnh lùng toàn thân toát ra hơi thở mùa đông của Chấp ca.

Lục Chấp nhìn cô nở nụ cười: “Anh chỉ hỏi em tượng trưng thế thôi chứ đâu có tính nghe lời em xúi bậy, bạn học nhỏ à.”

“…” Vậy vừa nãy sao cô lại phải ngoan ngoãn nghe lời như thế?

Anh hát ‘Tình cảm bất đắc dĩ’.

Khoảnh khắc anh cất giọng cơ hồ tất cả mọi người đều ngưng hít thở.

—— Chẳng thể nào quên được lần đầu gặp em

Ánh mắt ấy khiến người ta say đắm

Hình bóng em lúc nào cũng ngự trị trong tâm trí anh

Nắm lấy đôi bàn tay ngập tràn hơi ấm của em

Thật sự cảm thấy hơi thở đã bỏ anh đi mất rồi

Sự ngây thơ của em, anh muốn trân trọng

Anh đau lòng mỗi khi thấy em chịu ấm ức

Chỉ sợ lòng mình sẽ yêu em

Nên không dám để bản thân đến quá gần em

Sợ anh không có gì để trao cho em

Yêu em cũng cần dũng khí rất lớn…

Tiếu Phong líu lưỡi: “Thật không ngờ, thật không ngờ mà…”

Trần Đông Thụ: “Tuyệt đỉnh thần sầu, từ giờ Chấp ca chính là mạch bá.”

Ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Anh hát rất hay, thanh âm trầm lắng êm dịu.

Tiếu Phong và Trần Đông Thụ rủ rỉ: “… Đúng là lỗ tai nghe cũng có thể mang thai.”

“Có phải Chấp ca lén lút tập luyện không nhỉ.”

“Có quỷ biết.”

Ninh Trăn cũng ngẩn ngơ theo giọng hát của anh. Kỳ thật đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp cô nghe thấy Lục Chấp hát.

Thật sự rất hay, ngoài cái đẹp của bản thân âm sắc, anh hát hết đỗi tình cảm.

Là thứ tình cảm chân thật xuất phát từ sâu trong tim, rõ ràng là một bài hát tỏ tình vậy mà không hiểu sao cô lại cảm thấy lẩn khuất trong giọng hát của anh nỗi sợ hãi, tự ti, sợ mất đi…

Sợ hãi? Tự ti? Vì sao Lục Chấp lại có những cảm xúc ngổn ngang phức tạp như vậy?

Lâm Tử Xuyên đang lắng nghe thì di động reo lên, hắn dùng tay ra hiệu với Trần Đông Thụ.

“Ừ, đi đi, đi đi.”

Bên ngoài KTV, ngăn cách hoàn toàn với những giai điệu rộn rã của âm nhạc. Lâm Tử Xuyên cầm điện thoại, hạ thấp giọng: “Quý Phỉ.”

Cô gái ở đầu bên kia điện thoại khóc đến thương tâm.

“Tại sao như vậy, tại sao anh ấy lại đối xử với tớ như vậy…”

“Cậu đừng buồn.”

“Tớ đã làm sai chuyện gì? Tớ thật lòng thích anh ấy mà, anh ấy không cho tớ cơ hội, nhưng vì sao lại đối xử với người khác tốt như thế!” Giọng cô gái trong điện thoại có phần suy sụp, khi thốt lên âm cuối mơ hồ lộ ra vẻ gay gắt bén nhọn.

Lâm Tử Xuyên cau mày: “Cậu không sao chứ?”

Hắn thu âm lại cho cô ta nghe, chỉ muốn khuyên cô ta đừng bướng bỉnh cố chấp nữa, có một số người cô ta không bao giờ chạm đến được, phải biết học cách từ bỏ.

Nhưng có vẻ Quý Phỉ không còn kiểm soát được cảm xúc và hành vi.

“Nói cho tớ biết các cậu đang ở đâu được không?”

“Quý Phỉ…”

“Lâm Tử Xuyên, năn nỉ cậu, lần đầu tiên tớ cầu xin cậu, nói cho tớ biết đi.” Giọng nói của cô ta lẫn trong tiếng khóc run rẩy nghẹn ngào.

Lâm Tử Xuyên trầm mặc thật lâu, sau đó lên tiếng: “Cậu đừng ngốc nghếch nữa.”

“Không. Tớ đã uống rất nhiều rượu, cậu có biết không?” Cô gái đầu bên kia điện thoại nức nở: “Trong lòng tớ rất khó chịu, nhưng uống không say. Cho đến giờ tớ luôn nghĩ chỉ cần nỗ lực kiên trì rồi sẽ được đền đáp, nhưng trên đời này có nhiều thứ lại bất công như thế. Tớ cho đi nhiều hơn, nhưng rốt cuộc người ta vẫn không yêu tớ.”

Lâm Tử Xuyên siết chặt điện thoại.

Chẳng phải hắn cũng như thế sao, lần đầu tiên nhìn thấy Quý Phỉ hắn đã thích cô ta, nhưng trong mắt cô ta vĩnh viễn chỉ có Lục Chấp.

“Tớ giúp cậu một lần cuối cùng.” Hắn ép mình mở miệng: “Nhưng cậu phải hứa với tớ, sau này cậu sẽ buông tay.”

Quý Phỉ đang khóc nấc bỗng bật cười nói: “Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net