Chương 48: Chúng ta không chia tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí trong phòng ồn ào náo nhiệt, cả đám hưng phấn nói cười rôm rả, sau đó Ninh Trăn lại hát thêm hai bài nữa.

Lần này Ninh Trăn đã có được bài học kinh nghiệm, mọi người đều uống bia, riêng cô uống nước khoáng. Hệ miễn dịch của cổ họng cô vốn không khỏe, lúc trước ăn quả trám sẽ bị dị ứng ho khan, bây giờ ca hát cũng phải uống nước liên tục.

“Tớ đi nhà vệ sinh một lúc.” Cô nhẹ giọng nói với Hạ Tiểu Thi.

Hạ Tiểu Thi gật đầu: “Vậy cậu đi nhanh rồi quay lại nha.”

Trong phòng, Tiếu Phong đang ôm micro quằn quại, nhạc một đường hắn phiêu diêu một nẻo, mắt mũi nhắm nghiền đắm chìm trong lâng lâng ngây ngất khiến cả đám ôm bụng cười sặc sụa.

Ninh Trăn đẩy cửa ra, không khí bên ngoài lạnh cóng khiến cô run cầm cập.

Thật lạnh, quả nhiên mùa đông sắp về.

Cô đi vào phòng vệ sinh rửa tay.

Tiệm karaoke này cách âm khá tốt, lúc đi dọc theo hành lang mờ ảo ánh đèn màu tím sậm, cô hoàn toàn không nghe thấy âm thanh từ các phòng vọng ra.

Rửa tay xong, cô quay lại phòng.

Bỗng có một nữ sinh tóc dài mặc áo len màu khaki đứng trong vùng ngược sáng gọi cô lại: “Ninh Trăn?”

“Ừm?”

Ninh Trăn kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Cô không biết cô gái này.

Người kia từ từ tiến lại gần, cô mới nhìn thấy rõ diện mạo của cô ta. Đường nét khuôn mặt rất thanh tú nhưng sắc mặt đỏ bừng, trên mặt còn có vết nước mắt ẩm ướt.

Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.

Ninh Trăn nhíu mày lui về sau hai bước: “Bạn biết tôi ư?”

Quý Phỉ nhếch môi: “Đúng vậy, biết.” Cô ta huơ huơ chai rượu vang trong tay: “Muốn uống với tôi một ly không? Tôi kể cho cô nghe một bí mật.”

Ninh Trăn cảm thấy người đến không có thiện ý liền mím môi từ chối: “Cảm ơn bạn, không cần.”

Ninh Trăn đưa mắt nhìn xung quanh, gay go một nỗi, trong hành lang nhỏ hẹp này chỉ có hai người bọn họ, KTV lại cách âm cho dù cô có hét lên người trong phòng cũng không thể nghe thấy.

Đằng sau là phòng rửa tay.

Ngay cả nước rửa tay cũng là loại gắn trên tường.

Ninh Trăn nghe thấy tim mình bắt đầu đập dồn dập, đó là phản ứng bản năng của con người khi đối mặt với nguy hiểm.

Cô ép mình phải bình tĩnh lại: “Bạn muốn nói gì với tôi?”

“Tôi biết Lục Chấp thích cô.” Quý Phỉ cười ha ha nói, hốc mắt đỏ kè cực kỳ đáng sợ, nước mắt chảy xuống: “Nhưng mà tôi, tôi thích anh ấy hơn một năm nay. Thời điểm anh ấy vừa mới chuyển trường tới năm lớp mười tôi đã thích anh ấy, khi đó tôi không biết hoàn cảnh gia đình anh ấy thế nào nhưng vẫn nghĩ cho dù anh ấy có là một tên côn đồ vô lại, tôi cũng sẽ thích anh ấy.”

“Tôi dành cho anh ấy cả tấm chân tình, thế nhưng đến cả sinh nhật tôi muốn mời anh ấy tới cũng phải hao tâm tổn trí tìm cách tiếp cận anh em tốt của anh ấy.” Quý Phỉ vừa nói vừa tiến lên phía trước.

Ninh Trăn bước nhỏ thụt lùi về sau.

Trong lòng cô cồn dậy một dự cảm không lành, trên người Quý Phỉ nồng nặc hơi rượu, cô sợ cô ta mất lý trí. Ninh Trăn sợ sẽ kích động cô ta nên cố gắng im lặng không nói lời nào.

Quý Phỉ cười lạnh: “Nhưng còn cô, đến một chút tình cảm bố thí tôi cũng không có, cô dựa vào cái thá gì mà vơ hết toàn bộ hả, cô có thích anh ấy như tôi sao?”

Ninh Trăn ngước mắt lên.

Có. Trong lòng cô lập tức bật thốt câu trả lời, tình cảm của cô không biết cách khoa trương biểu đạt. Nhưng kiếp trước, cô đã trao trọn cho Lục Chấp một trái tim nảy đập thật lòng.

Cô có tư cách đó.

Nhưng Quý Phỉ càng lúc càng tiến lại gần, Ninh Trăn lo ngại chai rượu thủy tinh trên tay cô ta, im lặng không nói gì.

Cô thầm nhủ trong đầu, phía sau là nhà vệ sinh, nếu như chạy vào rồi khóa cửa lại không biết liệu có kịp không.

~

Ninh Trăn đi ra ngoài đã mười lăm phút.

Lục Chấp nhíu mày: “Tớ ra ngoài một chuyến.” Cô chưa trở lại anh không thể nào yên tâm. KTV vốn là một nơi lộn xộn xô bồ, cho dù đây có thể xem là địa bàn của Tiếu Phong nhưng anh thấy trong lòng bồn chồn kì lạ.

Luôn cảm giác sắp có chuyện bất trắc xảy ra.

Trần Đông Thụ phụt cười: “Chấp ca, nãy giờ mới mấy phút đồng hồ, người ta đi nhà vệ sinh cậu cũng đi theo, cẩn thận coi chừng bị coi là biến thái.”

Lục Chấp không nói không rằng, đứng dậy đi ra cửa.

Trong hành lang nhỏ tím một màu u ám vắng lặng, anh nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ.

Trái tim thắt lại, có một khoảnh khắc đại não bỗng trở nên trống rỗng.

Thân thể anh không còn nghe theo sự điều khiển, hai chân lao thật nhanh về phía phát ra âm thanh. Anh tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập hỗn loạn như thể đang điên cuồng nảy đập thật nhanh đột nhiên ngưng bặt, máu bỗng chốc ngừng tưới cho cơ thể.

Đến bản thân anh cũng không nhận ra, bàn tay anh đang run rẩy mất kiểm soát.

Đó là thứ cảm giác tột cùng khủng khiếp, như có thứ gì đó muốn cướp đi niềm hy vọng duy nhất của anh.

Sau đó anh nghe thấy một giọng nữ sắc nhọn: “… Cô không làm được nhưng tôi có thể, bây giờ cô đã biết tại sao anh ấy bị đuổi ra khỏi Lục gia rồi chứ! Cho dù anh ấy là một tên tội phạm giết người, tôi vẫn thích anh ấy như thường!”

Cho dù anh ấy là một tên tội phạm giết người…

Ninh Trăn trừng to hai mắt, trên tay Quý Phỉ cầm chai rượu vỡ một nửa, miệng thủy tinh sắc nhọn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Cô không còn thời gian để chạy trốn.

Cái cảm giác bất lực trơ trọi trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh ở kiếp trước tựa hồ lại lần nữa xuất hiện.

Tay chân cô lạnh buốt, trong đầu không ngừng suy nghĩ, chỉ cần  Quý Phỉ lơ là không chú ý, cô có thể thừa dịp chạy ra ngoài.

Nhưng Quý Phỉ đột nhiên xông tới, tay đã vung xuống.

Lạnh thấu xương cùng tuyệt vọng.

Ngay khoảnh khắc đó, một vòng tay dày rộng ấm áp bao bọc lấy cô.

Cô ngửi thấy mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người thiếu niên, mát lạnh thơm ngát.

Anh che chở cô trong lồng ngực mình.

Nhưng theo cùng là mùi tanh nồng của máu, Ninh Trăn chết lặng.

Cô ngước mắt lên, Lục Chấp cúi đầu nhìn cô, chật vật nhướn môi nở nụ cười: “Đừng sợ.”

Quý Phỉ ném chai rượu trong tay xuống: “Em… Lục Chấp… em không cố ý, a a a —— vì sao anh…”

“Quý Phỉ!”

“Lâm… Lâm Tử Xuyên, làm sao bây giờ? Tớ không cố ý…” Quý Phỉ đổ sụp xuống khóc nức nở: “Tớ chỉ là…”

Lâm Tử Xuyên kéo Quý Phỉ dậy, giương mắt nhìn sang.

Dưới chân Lục Chấp, máu chảy loang.

In trên nền gạch trắng lạnh lẽo tột cùng nhức mắt. Sắc mặt Quý Phỉ trắng bệch, cơ thể run rẩy khụy trong lòng Lâm Tử Xuyên.

Hắn theo bản năng bảo vệ cô ta, ngập ngừng gọi Lục Chấp: “A Chấp…”

Lục Chấp không nhìn về phía bọn họ, đôi mắt anh đen kịt như dòng mực đậm không nhòe muốn vẽ ra vực sâu.

“Ninh Trăn.” Bờ môi anh run rẩy, nhìn cô trong lòng mình, nhẹ nhàng nói: “Anh không phải là tên tội phạm giết người, anh không phải, em đừng sợ anh.”

Nước mắt từ trong hốc mắt Ninh Trăn trào ra: “Lục Chấp…” Anh thế nào, có đau lắm không?

Cô nghe thấy, âm thanh vật sắc nhọn xuyên vào cơ thể.

Thiếu niên tựa hồ rơi vào ma chướng, ôm siết cô không chịu buông tay. Hai cánh tay cô run rẩy vòng qua thắt lưng anh, chạm vào một mảng ẩm ướt.

Là máu của anh.

Lúc bọn Trần Đông Thụ phát hiện có điều bất thường chạy tới, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ tê dại da đầu.

“Chết… chết tiệt, chuyện quái gì thế này? Gọi 120 đi!”

~

Đêm nay dường như lạnh hơn rất nhiều.

Cô ôm lấy hai đầu gối, ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện.

“Trăn Trăn.” Đồng Giai ngập ngừng gọi cô: “Cậu đừng lo lắng, bác sĩ vừa mới nói mảnh chai cắt không sâu, Lục Chấp không sao đâu.”

Sắc môi Ninh Trăn tái nhợt, khẽ lắc đầu.

Cơ thể cô bị mồ hôi thấm ướt, giờ ngồi bên ngoài bị gió táp vào, toàn thân lạnh buốt.

Không ai có thể hiểu được cảm giác của cô trong khoảnh khắc đó.

Quá khứ và hiện tại, kiếp trước cùng kiếp này tựa hồ bỗng chốc trùng khớp vào nhau, lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của Lục Chấp khi cô rời bỏ sinh mệnh.

Anh chính là như thế, trơ mắt nhìn cô chết trong ngực mình.

Không có nhịp tim, không có hơi thở.

Chỉ là chuyện trong tíc tắc, lại khiến người ta tuyệt vọng suốt đời.

Lần đầu tiên cô nhớ được rõ ràng đến vậy, kiếp trước, nét mặt của Lục Chấp trong giây khắc đó.

Đôi mắt anh đen kịt, tất cả tia sáng đều vụt tắt. Anh quỳ trên mặt đất, ngón tay run rẩy siết ghì thân thể dần lạnh lẽo của cô. Như con thú bị vây khốn trong nỗi tuyệt vọng cùng cực, không bao giờ còn có thể thoát khỏi lao lung nhìn thấy mặt trời.

Thì ra mấy tiếng đồng hồ trước đó, cô đã ước một điều nực cười như thế.

Kiếp trước Lục Chấp, vĩnh viễn không thể quên cô. Cô đã khắc vào trong xương cốt anh, dẫu cuối cùng mái đầu anh trắng xóa, thì cô gái nhỏ mười chín tuổi năm nào chết trong ngực anh vẫn là ma chướng, là chấp niệm cả đời anh không thể thoát ra được.

Lục Chấp cần được khâu vết thương, thời gian tiến hành phẫu thuật không lâu.

Một lát sau, bác sĩ đi ra tháo khẩu trang xuống: “Bệnh nhân không có việc gì, chỉ là mất máu khá nhiều, chúng tôi đã khâu vết thương lại, hiện giờ tình trạng của bệnh nhân đã ổn định. Ai là Ninh Trăn?”

Ninh Trăn đứng lên, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn một chút sắc hồng.

Vị bác sĩ thở dài trong lòng, những người trẻ tuổi này…, ông ấy muốn cô gái nhỏ thả lỏng bèn nhẹ nhàng nói: “Cô bé đừng căng thẳng, cậu ta không sao, chỉ là muốn gặp cô bé. Cậu ấy không có gì đáng ngại, cô bé vào thăm cậu ấy đi.”

Vị bác sĩ khẽ chậc một tiếng, thế hệ trẻ bây giờ, sao mà nói chuyện yêu đương đều phát rồ phát dại thế này.

Cách một cánh cửa, cô siết chặt nắm tay. Ký ức hỗn độn mơ hồ đánh thẳng vào đại não khiến đầu cô đau âm ỉ.

Nghĩ tới những lời Quý Phỉ đã nói trước đó —— cô biết vì sao Lục Chấp bị đuổi ra khỏi Lục gia không? Thu Linh mang thai con của ba anh ấy, đích thân anh ấy đã giết chết đứa bé đó, khiến Thu Linh sảy thai. Thú vị quá phải không? Nếu như đó không phải chỉ là cái phôi thai, thì Lục Chấp chính là một tên tội phạm giết người, tội phạm giết người ha ha ha, anh ấy là kẻ sát nhân cô còn dám thích không? Cô không dám nhưng tôi dám, tôi mặc xác hết thảy, bất cần quan tâm tới ánh mắt người khác…

Cô đẩy cánh cửa kia ra, thiếu niên đưa mắt nhìn sang.

Đôi mắt anh đen nhánh, sâu không thấy đáy.

“Ninh Trăn.” Thiếu niên cất tiếng gọi.

Giữa hai người nhất thời thinh lặng.

Dưới tấm chăn trắng, bàn tay siết chặt drap giường của anh nổi gồ gân xanh. Anh không xác định được Quý Phỉ đã nói gì với Ninh Trăn, nhưng trực giác đã mãnh liệt mách bảo anh, cô biết rõ lý do anh rời khỏi Lục gia.

Con của Thu Linh không còn, Lục Minh Giang và anh mâu thuẫn gay gắt, thiếu niên mười sáu tuổi bơ vơ một thân một mình đi đến một thành phố xa lạ.

Tha hương.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, đôi đồng tử đen láy phản chiếu hình bóng anh.

Anh cắn chặt răng, toàn bộ suy nghĩ cuộn trào: “Em đừng sợ anh.”

Một lát sau không thấy cô đáp lại, anh thêm vào: “Còn có, không được phép nói chia tay anh.”

Giọng nói đó lạnh lùng mà bá đạo.

Không được nói, thực sự đừng nói. Em đã hứa, sẽ không dễ dàng vứt bỏ anh.

Ninh Trăn thở dài, đi tới đứng bên giường anh.

Lúc này trời đã sắp bước sang ngày mới, bên ngoài gió thổi lộng. Cửa sổ không khép kín, mái tóc đen dày của thiếu niên nhẹ nhàng lay theo gió.

Anh buộc y tá phải mở cửa sổ để anh có thể níu giữ được tỉnh táo.

Ninh Trăn bước qua đóng kín cửa sổ rồi quay lại bên cạnh anh.

Chỉ trong một thoáng chốc mà nét mặt anh đã biến đổi bao lần, nửa phút ngắn ngủi, tâm trí anh ngổn ngang nghĩ ngợi rất nhiều điều.

Nếu cô thật sự nói chia tay, anh sẽ…

Ánh mắt đó như con sói nhỏ hung bạo đang hoảng hốt sợ hãi.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn thẳng vào mắt anh đầy dứt khoát, trong ánh mắt ngây ngẩn của anh, cô cong veo khóe mắt nở nụ cười hiền lành của thiên thần lưu lạc chốn trần gian: “Dạ, Lục Chấp.” Cô cất giọng dịu dàng: “Chúng ta sẽ không chia cách.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net