Chương 50: Một trận tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào hạ tuần tháng mười hai, Tam Trung dậy không khí ồn ào náo nhiệt.

Hai mươi bốn là đêm Giáng sinh, ban ngày trời không có tuyết, đám học trò đều ôm nỗi thất vọng sụt sùi.

Vào thời điểm này năm ngoái, sân trường đã lên đèn, ánh đèn vàng mờ mờ ấm áp hắt vào những bông tuyết bay lả tả trong gió, lãng mạn không gì sánh được.

Năm nay không có tuyết bỗng lộ ra vài phần trống trải.

Nhưng điều này cũng không ngăn được niềm háo hức của các cô cậu học trò.

Các tiệm tạp hóa bên ngoài cổng trường nhộn nhịp bày bán những quả táo nhỏ được gói trong các hộp quà xinh xắn và thiệp chúc mừng, cây thông noel trang trí sặc sỡ với những chuỗi đèn nhấp nháy đủ sắc cầu vồng, nhìn đâu cũng thấy ngập tràn một màu lễ hội.

(*Đêm giáng sinh dịch ra tiếng Trung là đêm bình an có âm đọc gần giống với quả táo, người ta tặng táo cho nhau trong đêm giáng sinh vì chúng có phiên âm gần giống nhau và mang ý nghĩa chúc nhau bình an.)

Đồng Giai rất thích không khí thế này, cô bạn nhỏ lấy tiền tiêu vặt của mình mua một đống táo to ú ụ và các loại giấy kiếng đủ màu sắc.

Cô nàng cười hì hì nói với Ninh Trăn: “Lát nữa tớ sẽ gói một món quà độc nhất vô nhị tặng cho cậu, vốn dĩ tớ định mua hộp quà người ta gói sẵn, nhưng chỉ thêm có cái hộp thôi mà mất tới hai tệ, mấy người làm kinh doanh này quá dã man, dù sao tớ khéo tay tự mình gói cũng đẹp.”

Còn hai tuần nữa mới đến kỳ thi tháng nên không khí của 12A1 khá nhàn nhã thong dong, bọn họ có thể ‘quẩy’ một trận tưng bừng.

Ninh Trăn sợ lạnh nên đã sớm mặc áo lông vào, ngồi xem Đồng Giai gói táo.

Đôi tay của cô bạn nhỏ đích thực khéo léo, sau khi gói xong còn dùng ruy băng thắt hình nơ con bướm, thoạt nhìn hoàn toàn không có gì khác với những hộp quà gói sẵn được bày bán bên ngoài.

Cô nàng tặng cho Ninh Trăn hộp quà đầu tiên: “Nè, Trăn Trăn, chúc cậu bình an nha.”

“Cảm ơn Giai Giai.” Ninh Trăn khẽ mỉm cười, lấy từ bên trong hộc bàn của mình ra một quả táo đã chuẩn bị sẵn trước đó: “Giai Giai cũng bình an hạnh phúc nha.”

Đồng Giai thích chí nhận lấy: “Biết ngay cậu sẽ không quên tớ mà.”

Cô nàng tiếp tục thoăn thoắt gói hộp quà thứ hai, Ninh Ninh không kìm được hỏi: “Cậu tặng cho ai vậy?”

Sắc mặt cô bạn nhỏ ửng lên, ấp úng: “Đến lúc đó xem thế nào.”

Ninh Trăn không hỏi nhiều, gật đầu, cầm quả bình an của mình lên ngắm nghía, bên trên là chiếc nơ con bướm màu hồng phấn điệu đà, đáng yêu phải biết. Cô vừa xem Giai Giai làm vừa nghĩ đến Lục Chấp.

Vết thương của anh vẫn chưa khỏi, đến giờ vẫn luôn ở trong bệnh viện.

Quỹ thời gian của lớp mười hai đặc biệt eo hẹp, một năm loáng cái qua đi chẳng mấy chốc mùa xuân đã đến, thời điểm tháng sáu năm sau các thí sinh sẽ tiến vào trường thi. Đời này và kiếp trước đã phát sinh rất nhiều sai lệch, Lục Chấp cơ hồ không có thời gian để tập trung cho việc học.

Ninh Trăn có phần lo lắng, không biết liệu anh có thể đậu vào đại học tương tự kiếp trước hay không?

Tiếng cười đùa kéo cô ra khỏi những suy nghĩ, các bạn học rúc ra rúc rích từ sáng sớm đến tận bây giờ mà vẫn còn đầy ắp năng lượng, không khí trong lớp lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, các giáo viên đều cảm nhận được niềm vui của bọn họ. Trước giờ 12A1 là lớp nghiêm túc nhất của trường, nhưng hôm nay tâm trạng của thầy chủ nhiệm vô cùng thoải mái: “Kỳ thi tháng vừa rồi các em đã thể hiện rất tốt, đêm nay thư giãn một chút, mọi người ngồi trong phòng học có thể tự do làm bất cứ việc gì, chỉ cần đừng gây ồn ào làm ảnh hưởng tới lớp A2 bên cạnh là được.”  

Mấy lời này vừa nói ra, lớp học lập tức tràn ngập tiếng hoan hô.

Có người không kìm được hét to: “Thầy Triệu vạn tuế!” Không ngờ người thầy vốn đạo mạo nghiêm khắc như thế cũng có lúc sáng suốt.

Triệu Hiên mỉm cười, đẩy gọng kính trên sống mũi.

Đồng Giai đánh mắt một vòng: “Nè! Trăn Trăn, lát nữa chắc chắn thế nào bọn họ cũng quậy điên đảo cho coi, hai đứa mình lén trốn học chuồn ra ngoài nha.”

Ninh Trăn kinh ngạc nhìn cô ấy: “Sao, sao lại trốn học?”

Hai cái đồng tử đen láy trong mắt Đồng Giai đảo tít một vòng: “Cậu nghĩ xem, cậu không đem theo điện thoại đúng không, bọn họ ầm ĩ như vậy cậu cũng không thể nào tập trung học được, chi bằng cậu đến bệnh viện thăm Lục Chấp đi. Hôm nay cũng coi như nghỉ lễ, một mình cậu ấy ở trong bệnh viện hẳn là rất buồn chán.”

“Tớ có thể đợi tan học rồi đi cũng được.”

“Hầy, thiệt là cổ hủ. Ở đây siêu nhàm chán, đi mà đi mà ~”

Ninh Trăn không thắng nổi năng lực mè nheo của cô nàng, đến tiết đầu tiên giờ tự học buổi tối khi cả lớp đang nhốn nháo như cái chợ vịt, Đồng Giai chọc chọc lưng cô bạn ngồi trước: “Lát nữa nếu thầy Triệu có đột xuất điểm danh, cậu nói tớ và Trăn Trăn đi vào nhà vệ sinh nha.”

Cô bạn phía trước đang nói cười tít mắt, nghe vậy giơ tay ra dấu OK.

Đồng Giai cầm quả táo của mình, liếc nhìn hộc bàn Ninh Trăn.

Trời đất, khủng địa…

“Trăn Trăn, cậu mua tổng cộng bao nhiêu cái vậy?”

Ninh Trăn ngơ ngác trả lời: “Mười ba cái.”

“Mua nhiều như thế làm gì?”

“Cậu, ba người nhóm Lục Chấp, Tiểu Thi. Còn có tám vệ sĩ ở bên ngoài phòng bệnh của Lục Chấp.” Cô nghiêm túc giải thích: “Bọn họ cũng rất vất vả.”

Lục thiếu gia sáng nắng chiều mưa khó chịu khó chiều, mấy người đàn ông cao to thô kệch ngày ngày ở bên ngoài bị bắt nạt.

Hai cô gái nhỏ ôm một đống táo chuẩn bị đi đến bệnh viện.

Giờ này trời đã nhá nhem tối nhưng đường phố vẫn sáng rỡ như ban ngày, bầu trời phủ một màu mực lam đậm.

Bọn họ còn chưa kịp bước ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy một thiếu niên mặc áo khoác màu đen đứng bên ngoài.

Ninh Trăn sửng sốt, ôm đống táo ngơ ngác nhìn.

Thiếu niên anh tuấn nhướn chân mày: “Bạn học nhỏ, bán táo à?”

Ninh Trăn còn chưa kịp trả lời, Đồng Giai bên cạnh tươi hơn hớn: “Ha ha ha, Lục Chấp cậu cũng cảm thấy buồn cười đúng không, Trăn Trăn thật ngốc quá cỡ mà!”

Ninh Trăn: “…”

Tha thứ cho cô không đạt đến được ngưỡng cười của bọn họ.

Lục Chấp đi tới, không kìm được giương cao khóe môi: “Em thông minh nhất, không ngốc chút nào.”

Ninh Trăn căn bản không hề cảm thấy được an ủi, bọn họ quá giả tạo.

Lục Chấp đỡ lấy đống táo trên tay cô: “Mấy cái này cho ai thế?”

Ninh Trăn liệt kê một lượt.

Anh uể oải ôm đống táo: “Ừm, anh đưa giúp em.” Vừa nói xong anh liền gọi Đồng Giai: “Cậu đến bệnh viện tiện thể đem cái mớ này qua đó luôn.”

“…?” Đồng Giai ôm đống táo, khóe miệng giật giật, không lẽ kiếp trước mình đã làm tội đồ bán nước?

Lục Chấp còn thân tình giúp Đồng Giai gọi taxi.

Ninh Trăn bị anh dắt tay, không kìm được nhỏ giọng nói: “Trong đó…”

“Ừ?”

“Có một cái của anh.”

Lục Chấp thiếu điều chết vì cười: “Chậc chậc, cảm ơn bạn học nhỏ nha, còn có lời chúc chính thức nào muốn nói với anh không?”

Cô không ngốc, đương nhiên nhìn ra anh đang bông phèn trêu chọc, ngậm chặt miệng không nói không rằng.

Bỗng nhiên nghe thấy ấm áp nơi cổ, anh đã cởi khăn quàng của mình ra quấn vòng quanh cổ cô: “Này.”

Cô ngước lên, đôi mắt trong suốt phản chiếu ánh đèn, đẹp hơn cả pha lê.

“Mùa đông năm ngoái, em có ngắm tuyết rơi dưới ánh đèn vàng ở Tam Trung không?”

Ninh Trăn lắc đầu, khi đó cô còn chưa chuyển trường về đây. Nhẩm tính thời gian, thời điểm đó cô còn đang miệt mài vùi đầu học ở Nhất Trung, cô sợ lạnh nên mặc dù cảm thấy tuyết rất đẹp nhưng cũng chỉ ở trong lớp nhìn thoáng qua vậy thôi chứ không có ra ngoài chơi cùng các bạn.

Hơn nữa chuyện này đối với cô mà nói đã quá xa xôi, suy cho cùng cô sống lại cùng ký ức mơ hồ của tuổi mười chín, những chi tiết của đời này cô không nhớ rõ được.

Thiếu niên đút một tay trong túi quần, tay kia nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình: “Anh sẽ làm ảo thuật cho em xem được không?”

Chiếc cằm xinh xắn của cô bị khăn quàng che kín, lộ ra đôi mắt đen lúng liếng: “Ảo thuật ạ?”

“Ừ, dẫn em đi ngắm cảnh tuyết rơi năm ngoái.”

Gì cơ? Ngắm gì cơ?

Lục Chấp đưa cô về ngôi nhà trên đường Chính Hưng anh ở ngày trước.

“Em đứng đây đợi anh một lát.” Anh nói xong liền đi lên lầu.

Trong vườn rất yên tĩnh, bầu trời đen màu dương thẫm, không nhìn thấy các vì sao, cách một bức tường ngoài kia là nơi sầm uất nhất con đường này, quán bar, tiệm bi da…

Cô đan hai tay lại, hà hơi vào lòng bàn tay.

Những cơn gió mùa đông mang theo hơi lạnh thổi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng nhuốm lạnh.

Chiếc đèn vàng ấm áp trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng xuống mặt đất, kéo dài cái bóng của cô.

Xung quanh là bóng tối, cô như đang đứng ở nơi ấm áp nhất trên thế gian, Ninh Trăn ngẩng đầu lên.

Trong thế giới màu vàng ấm áp, tuyết bắt đầu rơi.

Bông tuyết đầy trời rào rào rơi xuống, cô đứng giữa thế giới riêng nhỏ bé này. Tuyết trắng biến thành màu vàng ấm áp, không ngừng rơi xuống bên cô.

Đẹp như trong những giấc mơ…

Cô không kìm được giơ tay ra hứng, những bông tuyết màu trắng kia rơi trên tay không mang đến cảm giác lạnh, cô quan sát kỹ mới phát hiện hóa ra chúng được làm từ bọt.

Bọt tuyết trắng trời rơi trên đỉnh đầu cô, bám vào mi mắt cô.

Lục Chấp không biết đã đi xuống từ khi nào, anh cong môi: “Đẹp không?”

Ninh Trăn gật đầu.

Anh cười: “Năm ngoái cũng tương tự thế này, đèn đường bên ngoài cổng trường màu cam, tuyết rơi xuống trông rất đẹp.”

Anh còn nhớ khi đó, anh lười biếng đứng dựa bệ cửa sổ, nhìn nữ sinh Tam Trung hét chói tai chạy xuống lầu, reo hò đùa giỡn trong ánh sáng màu vàng ấm áp.

Lục Chấp không rõ lắm.

Nhưng nói chung anh biết, con gái các cô thích ngắm cái này.

Những gì đẹp đẽ cô bỏ lỡ, anh muốn mang lại cho cô tất cả.

Bọt tuyết không ngừng rơi trên đầu, giọng anh trầm thấp: “Ninh Trăn.”

“Dạ?”

“Em xem chúng ta thế này, có giống đã già rồi không?”

Trên đầu phủ một lớp tuyết trắng, mái tóc đen chớp mắt biến sương thu tựa hai mái đầu pha sương.

Cô nghe thấy giọng thiếu niên thật trầm: “Chúng ta có thể ở bên nhau đến già phải không?”

Ninh Trăn cúi thấp đầu, trong khoảnh khắc nước mắt không cách nào khống chế được ào ạt rơi xuống.

Lục Chấp ngây người một thoáng, hoảng hốt: “Này, sao em lại khóc?” Anh vội vàng luống cuống duỗi tay lau nước mắt cho cô, đầu ngón tay lạnh cóng vừa chạm vào gương mặt ấm áp của cô lập tức co rụt lại, sợ làm cô lạnh.

Thường ngày nhanh mồm nhanh miệng bắt bẻ anh, giờ chỉ muốn năn nỉ cô đừng khóc thế này.

Lục Chấp dùng tay áo của mình lau nước mắt cho cô.

Ninh Trăn hít mũi: “Em không sao.”

Cô chỉ là không thể dằn lòng, không đè nén được nỗi chua xót bất chợt dâng trào.

Kiếp trước sau khi cô chết, liệu có phải dáng vẻ anh già đi chính là như thế, hai hàng tóc mai hoa râm cô độc một mình ngắm tuyết?

Cô đưa tay quệt nước mắt: “Lục Chấp, khi về anh nhớ ăn táo nha, người ta nói ăn táo đêm giáng sinh có thể sống bình an đến già.”

Anh cảm thấy mấy lời này của cô ngốc không để đâu cho hết, nhưng vẫn cong tít mặt mũi đồng ý với cô: “Được.”

Lục Chấp nhẹ nhàng ôm Ninh Trăn vào lòng, cô cao còn chưa tới bờ vai anh.

Anh cười trêu: “Chú lùn, thấy anh tốt với em chưa hả?”

“…” Bầu không khí gì đi nữa cũng đã hoàn toàn bị câu nói này tiêu diệt sạch sẽ, cô cắn môi, véo hông anh một cái: “Em cao một mét sáu mươi ba.” Nữ sinh cao một mét sáu mươi ba, lùn gì chứ.

Anh xuýt xoa: “Ngắt anh đau quá.”

Nói hươu nói vượn, cô rõ ràng không có dùng sức.

Anh giở giọng lưu manh: “Em thấy sảng khoái là được, có muốn tới lần nữa không?”

Cô không hó hé, im thin thít vùi đầu trong ngực anh.

Thiếu niên cũng im lặng, hồi lâu sau anh mới cất lời: “Em phải nhớ kỹ, trên thế gian này anh tốt với em nhất.”

Mặt mũi đâu? Lục Chấp mặt mũi anh đâu rồi?

Không biết xấu hổ Lục Chấp vẫn đang hiu hiu tự đắc: “Lúc nào anh cũng muốn trao cho em tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời, tất cả những gì anh có. Anh tốt với em như thế, em cũng chỉ có thể yêu anh.”

Cô lặng lẽ cong môi, ậm ờ.

Giọng anh thấp xuống, không còn bông đùa như trước đó: “Nếu như, anh nói nếu như anh phải rời khỏi thành phố A một thời gian, em có thể đừng quên anh được không?”

Anh dốc hết tâm tư vì em làm tuyết rơi, vắt cạn kiệt tâm sức để mong em nhớ đến có một người là anh. Chỉ sợ sẽ dễ dàng bị em lãng quên.

Ngón tay cô khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh phải về sao?”

Không ngờ lại nhanh như vậy, sớm hơn cả một năm.

Bờ môi thiếu niên nở nụ cười khổ: “Ừ, ông ấy không chống đỡ nổi nữa, suy thận.” ‘Ông ấy’ trong miệng anh chính là Lục Minh Giang, ba anh.

Thời gian trước, khi Lục Chấp đánh Hà Minh nhập viện, Lục Minh Giang không ra mặt mà để cho Thu Linh tới. Đã gần hai năm nay Lục Chấp và Lục Minh Giang không có liên lạc với nhau, lần nữa nghe thấy tin tức, lại là tin xấu này.

Lục Minh Giang cũng xảy ra chuyện.

Người duy nhất buộc phải đứng ra gánh vác Lục gia chỉ còn Lục Chấp.

Ninh Trăn ngẩn người, rốt cuộc cô cũng đã biết được lý do vì sao kiếp trước Lục Chấp hối hả quay về Lục gia, lúc gặp lại anh vô cùng tiều tụy.

Thì ra Lục Minh Giang gặp chuyện không may.

Cô không nhớ được… chi tiết quan trọng thế này vậy mà cô không cách nào nhớ được… Hoàn toàn không thể nhớ rốt cuộc Lục Minh Giang mất khi nào, cũng không biết những thay đổi bên trong nội bộ Lục gia.

Cô siết chặt ngón tay, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Mọi thứ đang diễn ra sớm hơn sao?

Vậy Lục Chấp còn có thể thi đại học không? Lục Minh Giang sẽ chết ư? Lục Chấp anh… vẫn sẽ gặp chuyện không may như kiếp trước sao?

Đối với tương lai mù mịt không thể xác định, cô nghe thấy cảm giác sợ hãi đang xâm chiếm toàn bộ tâm trí mình.

Nhưng cô lại không thể ngăn Lục Chấp trở về thăm ba anh đang thập tử nhất sinh.

Từ khi sống lại cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hoảng hốt lo sợ đến vậy.

Cô có thể làm gì đây?

Cô gái nhỏ cất giọng run run: “Lục Chấp, anh cúi đầu xuống đi.”

Anh cười: “Làm gì…”

Phiến môi lành lạnh của cô ấn lên khóe môi anh.

Trong nháy mắt đất trời bỗng tĩnh lặng, anh sững sờ không dám tin nhìn người trong ngực mình.

Giọng cô trong veo chất chứa sự kiên định: “Anh hứa với em, phải sống thật tốt thật khỏe mạnh, nhiều nhất là nửa năm, trong vòng nửa năm anh nhất định phải trở lại.”

Cô cắn môi, học theo bộ dạng dọa dẫm uy hiếp người của anh: “Nếu anh không trở lại, em sẽ không đợi anh nữa.”

Thiếu niên nhướn mày, khẽ cười thành tiếng: “Cần tới nửa năm sao? Em ở nơi này, anh nhất định sẽ trở về.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net