16. Chân tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào đại sảnh thân nam trang tương tất, lần đầu tam công chúa Thiên nữ quốc chiêm ngưỡng gần phò mã danh tiếng trong lòng oán khí nổi lên không ít, chỉ thẳng vào mặt phò mã

- Chi vì hắn mà ngươi bỏ sao lại Ta ở nơi đó sao? Cùng chỉ vì hắn thôi sao

Phùng Như đen mặt không nói gì, nhưng Cao Kỳ Nhân lại hướng tam công chúa cười cười, tay nhẹ nhàng thưởng thức trà

- Như nhi có chuyện gì ở gia sao?

Yêu nghiệt nghe vậy liền hướng Cao Kỳ Nhân ân sủng lã lơi ngồi lên đùi, tay ôm cổ nói lời mật ngọt

- Nhân ca, hôm nay có tam công chúa ghé phủ nếu như Như nhi không cùng tỷ tỷ và muội muội tiếp đãi chu đáo chắc hẳn là khiến bị Nhân ca ê chề vời thiên hạ rồi

- Như nhi cũng nên biết, không muốn bị cắn thì phải đánh chết, không muốn bị giết thì hạ sát kẻ đó trước, nếu muốn thắng ván cờ liền phải lường trước nước đi của đối thủ, nếu muốn lấy gì từ người khác phải xem đối thủ là ai

- Nhân ca nói chí phải a, lần này Như nhi sai rồi, thỉnh Nhân ca trách phạt

- Như nhi sai thì đêm nay hầu hạ Ta đi, liền đêm nay trụ lại phòng Như nhi, nhưng nhớ đem chó nhốt lại nhé, không nên sủng thú cưng như vậy

- A đã biết, vậy đêm nay trụ lại phòng Như nhi vậy còn tỷ tỷ và muội muội thì sao hôm qua đã ở lại một đêm dài, chỗ đó Như nhi còn đau lắm!

- Liền như ý nàng, đêm nay ở phòng Liễu nhi đi, nàng cứ thoải mái cùng chó dạo chơi

Hai người kẻ xứng người hô đem tam công chúa kia thành sủng cưng gâu gâu nhớ chủ tìm đến, ánh mắt người kia như hận giết cả hai người, tay nắm thành quyền hướng hai người mà tấn công

Bình Y An đang xem kịch bổng dưng thấy hạ quyền liền hướng can ngăn đẩy tam công chúa ngược lại ý định.

Cao Kỳ Nhân tâm khẽ liếc nhìn thở phào nhẹ nhõm, đem Phùng Như đặt lên ghế hướng Bình Y An ôm từ phía sau, cầm đặt lên vai nàng

- Công chúa, tứ phu nhân của Ta là nhân sĩ giang hồ không biết lễ phép đã mạo, công chúa là thiên tử chắc không tính toán gì với một phu nhân nhỏ của Ta chứ

Lần đầu thấy hành động thân mật của Cao Kỳ Nhân khiến Bình Y An đột nhiên tăng nhiệt độ, tim cũng đập rộn ràng không ngưng được, đưa tay ra sau hương thắt lưng phát lực, người phái trước đâu thể thấy.

Đôi mắt ngạc nhiên của Công chúa Thiên nữ quốc rồi dần dần chuyển thành bốc hỏa, chỉ thẳng mặt Cao Kỳ Nhân

- Ngươi ... Ngươi ... Ngươi, hôm nay Ta không đem Phùng Như ra khỏi phủ Ta không quay về

- Vậy sao?

Hướng một quyền đến, Cao Kỳ Nhân đem Bình Y An ra sau, mặt tiếp nhận một quyền, máu miệng người thường dễ vỡ hơn, quay mặt lại trừng mắt thị uy

- Công chúa quyền này Ta thay TAM PHU NHÂN nhận, cắt đứt duyên tình hai người giờ nàng là người của Cao gia, tứ phu nhân của Ta đang mang thai dù ngươi là công chúa dám tổn thương đến nàng Ta mặc kệ tất cả đem ngươi dùng hình ác độc nhất. Người đâu, tiễn khách

Gia nhân theo lệnh tiễn khách, tam công chúa choáng rồi hậm hực đi về, nước mắt nàng tuôn rơi quay lưng rời khỏi phủ

Cao Kỳ Nhân xoa đầu Binh Y An, cười hài lòng

- An nhi đừng như vậy nữa, bảo vệ nàng là trách nhiệm của Ta, lần sau không có lệnh không cho dùng quyền cước, Ta muốn Nghịch nhi ra đời mẫu tử khỏe mạnh

Bình Y An gật đầu đi về phòng đại tỷ Công chúa, khuôn mặt nàng bây giờ đỏ hơn bất cứ màu đỏ nào, tim đập mạnh và rất nhanh, nàng muốn hỏi đại tỷ đây là cảm giác gì

Cao Kỳ Nhân bước đến trước mặt Dinh Liễu kéo nhẹ hai má rồi xoa xoa

- Được rồi không ai có vấn đề gì cả, tất cả đều bình an, hôm nay Ta có mang quà về cho hài nhi, nàng thay Ta nhé

- Ân

Dinh Liễu cùng mấy hài nhi đến Thư phòng, trên mặt một tầng hồng nhạt nổi lên, hài tử của nàng rất lo lắng nhưng phụ thân hứa hôm nay trụ lại nên nghĩ đã có phụ thân an bài rồi.

Còn mỗi Phùng Như đang mất thần kia, Cao Kỳ Nhân cho gia binh lui xuống, ôm lấy nàng

- Ta không biết nàng vì lí do gì lại gây nên cớ sự này nhưng đừng lo có Ta đây, nếu Thiên nữ quốc đem nàng tống đi Ta liền xem nàng như bảo bối ngày ngày chiếu cố nàng, cho nàng thoải mái dở yêu nghiệt, cho nàng mượn vai để  giải sầu. Đừng nhịn trong lòng, thế giới của nàng không đơn độc nữa nàng có Ta, có tỷ tỷ có muội muội có Liên nhi

Phùng Như mấy năm qua yêu nghiệt dở trò, lần đầu nàng khóc lần đầu nàng cảm thấy được che chở, nàng được quan tâm chăm sóc và nàng được khóc băng chính tâm của mình, nàng nhớ gia đình của nàng, nàng nhớ đến bạn tri ki những kỉ niệm lúc xưa với nàng. Bất chợt nàng nhớ luôn cú đánh trời giáng, nàng kéo người kia ra, đưa tay xoa nhẹ má bị xưng kia

- Đau không?

- Đau không bằng tâm của nàng đâu, cuối cùng chân tâm cũng lộ rồi, nàng giờ là người của Cao gia là người của Ta nên kẻ nào làm đau nàng tức làm đau Ta, kẻ nàng chửi mắng nàng liền là chửi mắng Ta, kiếp này Ta bảo hộ nàng, bảo bộ Cao gia

- Kỳ Nhân, ngọt thật

- Sao bằng yêu nghiệt của Ta được!

- Hihi

- Như nhi cười thật tâm vẫn là đẹp nhất

---------

P/s: đọc không like Ta giết ⊙﹏⊙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net