Chương 219

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi mặn của biển cả tràn bờ theo con sóng dập dìu vỗ bờ, khi va vào tảng đá, hương biển vỡ tan trong không gian. Tiếng sóng vỗ rì rào văng vẳng bên tai, mặt nước lấp lánh tựa như tấm kim sa vô tận và màu xanh biếc đặc trưng, tất cả những thứ ấy gợi cho Chu Viễn Đông về cái ngày cậu gặp nạn trên biển, cái ngày mà mùi mặn mà ấy đeo bám cậu cả trong giấc mơ. Vẫn như khi ấy, cậu chẳng hề thích nó.

Và giờ, Chu Viễn Đông đã trở lại. Cậu đạp lên bãi cát vàng, kéo theo sau chiếc vali xám. Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, da Chu Viễn Đông trắng phát sáng. Chào đón cậu là những mỏm đá đen ngòm chạy dọc theo bờ biển heo hút, nước xô cát, cát đổ ra biển. Làn gió se lạnh thổi qua mái tóc cậu, lọn tóc xoăn chẳng khác nào những sợi chỉ vàng ánh lên lộng lẫy, nửa người Chu Viễn Đông chìm trong nắng bình minh.

Cậu đã thề rằng trước khi mở công ty, cậu sẽ trở lại nơi này. Cái chiều cậu gặp bão, người ta tưởng như Chu Viễn Đông đã chết một lần mà đâu ai hay, những người ngư dân bình dị chung quanh họ đã bỏ cả trăm ngàn mạng trong suốt cuộc đời lênh đênh giữa đại dương. Bỗng, trong lòng cậu thấy thật hổ thẹn, cái ám ảnh của cậu quá tầm thường và rồi, cậu thấy cảm thông cho họ, muốn hiểu họ, muốn biết họ đã sống sót thế nào trước cơn thịnh nộ ẩm ương của thần biển. Bởi vậy, dù có ghét biển tới đâu, Chu Viễn Đông vẫn trở lại.

Camera hướng về bình minh, Chu Viễn Đông vừa đi vừa nói vào trong máy ảnh, tạo thành lời dẫn chuyện cho cả hành trình.

"Có xe rồi Đông! Ở trên này!"

"Em đến ngay đây ạ!"

Chu Viễn Đông đáp lại anh quản lý, kéo vali lên dốc.

Chiếc xe du lịch trở cậu lên đồi cách đó không xa, cậu đi cùng quản lý hiện tại của mình. Trong 1 tuần này, Chu Viễn Đông sẽ ở nhờ nhà dân, cũng là căn nhà thường được thuê nhiều nhất trong làng. Xuyên qua hàng cây rợp bóng mát, Chu Viễn Đông tới một ngôi nhà rộng thênh thang, cao chừng 3 tầng. Trước đây, nơi này từng được dùng như một nhà nghỉ nhưng vì không đủ kinh phí duy trì, nhà nghỉ đã phá sản, chỉ còn ai quen biết mới tìm đến nơi này xin dừng chân.

Bọn họ thuê một phòng đôi, trong phòng là 2 chiếc giường đơn đối diện chiếc tivi cũ kĩ, nhà vệ sinh nhỏ hẹp nằm cạnh lối vào, mặt đối mặt với tủ quần áo đã rơi mất một ảnh gỗ trên thân xuống sàn nhà. Cửa kính dẫn ra ngoài ban công phản chiếu lại bờ biển phía xa, chỉ cần khẽ quay đầu, đại dương mênh mông đã thu gọn trong tầm mắt.

Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên có 2 đứa con đang học tiểu học, chồng là ngư dân. Cậu đã nói chuyện điện thoại với bà khoảng nửa tháng trước khi khởi hành đến làng, lúc thì hỏi về những lưu ý khi sống tại đây, lúc thì hỏi cậu có thể cùng đi đánh cá không, có khi lại chỉ nói những chuyện tầm phào khiến người ta thấy gần gũi. Bởi vậy, vừa gặp Chu Viễn Đông, bà đã vội mừng rỡ ra đón.

"Em vừa xếp đồ xong, anh gọi đúng lúc quá."

["Mọi thứ đều ổn chứ?"]

"Ổn lắm ạ. Ầy, anh lo lắng cho em quá rồi, có phải em là hoàng tử chân không chạm đất bao giờ đâu, em chịu được mà."

["Ở đó có nhà ăn chứ?"]

"Không có ạ nhưng mà có bếp nấu, em đã nói chuyện với bác gái rồi, bọn em có thể sử dụng nó bất cứ lúc nào."

Người ở đầu dây bên kia, khỏi cần hỏi cũng biết là Đỗ Thái Sơn. Chu Viễn Đông rời khỏi phòng ngủ, vừa đi dọc hành lang cũ kĩ vừa nghe điện thoại. Cuối dãy hành lang là cửa kính lớn dẫn ra ngoài ban công phơi quần áo, Chu Viễn Đông vừa mở, gió biển lập tức phả vào cậu.

["Em còn khó chịu với sóng không? Anh nghĩ đây không phải một trải nghiệm dễ dàng gì cho cam."]

"Có hơi hơi, em nghĩ là do em không thích mùi mặn lắm, nó làm em hơi váng đầu." Chu Viễn Đông xoa xoa gáy, cười: "Nhưng mà anh có chuẩn bị thuốc cho em rồi mà, còn có cả xịt họng, thuốc hạ sốt, kháng sinh, lại còn thuốc dị ứng nữa, em có dị ứng cái gì đâu?"

["Ăn hải sản dễ gây dị ứng, anh phải phòng trừ trường hợp xấu nhất."]

Chu Viễn Đông bật cười lanh lảnh.

Mặt trời cuối cùng cũng leo tới đỉnh núi, nó tròn vành như cái đĩa vàng lung linh, được tổ điểm bởi hàng triệu viên kim cương lấp lánh trôi nổi giữa đại dương. Ánh vàng lặn trong đôi mắt nâu, phủ lên những ngôi nhà thấp bé nằm ven sườn đồi.

"Tầm 3 ngày nữa em sẽ ra biển."

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, có lẽ là đang tìm từ thích hợp. Cuối cùng, Đỗ Thái Sơn chỉ biết cười bất đắc dĩ, đáp:

"Em phải thật cẩn thận, anh đã liên lạc với người quen ở khu vực ấy, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đừng hoảng loạn."

"Ừm." Chu Viễn Đông nhẹ nhàng đáp.

Dù Đỗ Thái Sơn sợ cậu gặp tai nạn như cái ngày cano gặp bão 2 năm trước, anh vẫn không cản cậu. Đó là điểm Chu Viễn Đông yêu ở anh, không cấm đoán, không to tiếng mà âm thầm tìm mọi cách để bảo vệ người mình yêu từ sau lưng, anh để cậu được tự do. Chu Viễn Đông cũng muốn suy nghĩ được như thế bởi nếu anh ấy gặp nạn một lần nữa, Chu Viễn Đông sẽ giữ anh kè kè bên cạnh.

Cậu tự hỏi từ bao giờ cậu lại trở nên độc đoán như vậy.

Đỗ Thái Sơn vẫn tiếp tục dặn dò cậu còn cậu thì chuyên tâm lắng nghe, không để ý sau lưng cậu đã có người từ bao giờ. Tận tới khi tiếng nói chuyện điện thoại mỗi lúc một gần rồi anh ta đứng kế bên cậu, tựa tay lên thành lan can, Chu Viễn Đông mới ngoảnh đầu lại theo thói quen.

Chu Viễn Đông bỗng sững người.

["Em sao thế?"]

"À không sao ạ, anh cứ nói tiếp đi." Chu Viễn Đông vội trả lời.

Người đàn ông kia liếc mắt nhìn cậu, lạnh lùng đút tay vào túi áo rồi quay người rời đi. Cậu nghe loáng thoáng anh xưng "anh-em" với ai đó trong điện thoại. Chu Viễn Đông biết người đó, cậu không thân nhưng cậu biết rất rõ người đó là ai.

Nói chuyện xong, Chu Viễn Đông cất điện thoại rồi mở cửa kính, bước xuống bậc thang dẫn xuống hành lang. Người đàn ông tựa lưng lên bức tường trắng cạnh cửa ra vào, anh ta cũng chỉ vừa mới kết thúc cuộc hội thoại, điện thoại cũng chưa kịp cất. Chu Viễn Đông hơi cúi người, lễ phép chào:

"Trùng hợp quá, tiền bối tới đây làm từ thiện sao?"

"Cậu là Chu Viễn Đông nhỉ? Tôi đã thấy cậu ở buổi lễ trao giải Toà Sen Trắng vừa tháng trước."

Tất nhiên là anh ta thấy rất rõ bởi vì anh ngồi ở hàng 2 khu vực trung tâm, nơi dành cho các minh tinh hạng A.

Thế hệ 1 đầu tiên - Đinh Gia Bạch là một bông hoa nở muộn. Anh ta đã vào showbiz từ rất sớm nhưng chỉ cho tới khi ghép cặp cùng hoàng tử Ngô Nguyên Dương, anh ta mới phất lên như diều gặp gió, một điều hiếm ai ngờ tới bởi trong khoảng thời gian đầu, hai người họ ghét nhau như chó với mèo. Vậy mà bây giờ, cả hai chính là cp BL có giá trị thương mại cao nhất giới giải trí.

Nếu cậu nhớ không nhầm thì Đinh Gia Bạch không thích Đỗ Thái Sơn lắm, không phải kiểu thù hằn như cậu và Trương An mà là kiểu ghét nhau của bọn con nít giành đồ chơi. Đỗ Thái Sơn từng đóng nam phụ và có cảnh hôn với thụ chính là Ngô Nguyên Dương mà khi ấy, Đinh Gia Bạch vừa mới xác định quan hệ nên ghen nổ mắt. Kể từ đó thì cứ mỗi lần gặp Đỗ Thái Sơn là anh ta lại lên cơn. Cái kiểu trêu ngươi ấy chính xác là cách Đỗ Thái Sơn áp dụng lên Vương Thanh Phong sau này.

Chu Viễn Đông nghe nói, tính Đinh Gia Bạch không tốt lắm.

"Vâng ạ. Anh cũng ở tầng này sao?"

"Ờ, ở cuối dãy."

Đinh Gia Bạch có hơi cảnh giác, chỉ buông một câu rồi rời đi. Anh không phải người dễ nói chuyện, chủ động bắt chuyện lại càng làm anh khó xử và chán ghét. Đinh Gia Bạch là kiểu người lạnh lùng như thế, lượng người hâm mộ đông ngang ngửa người ghét, nhất là khi GHtv nhét cho anh vai Thẩm Quyền lớn chẳng hề liên quan khiến hình tượng anh trong mắt công chúng lại càng xấu. Tuy vậy, tiếng xấu của anh chẳng thể át đi những việc tốt mà anh đã làm.

Gia đình Đinh Gia Bạch là nhà từ thiện, từ khi còn nhỏ, anh đã có đam mê với công việc ấy. Cứ thỉnh thoảng, Đinh Gia Bạch lại biến mất từ 1 tuần tới 1 tháng để đi thiện nguyện, anh ta cũng là người nắm giữ số giải thưởng "người có sức ảnh hưởng cộng đồng" nhiều nhất showbiz. Rất nhiều lời bàn tán rằng đó chỉ là một hình thức phông bạt.

Chu Viễn Đông không kì kèo thêm, cậu thở ra một hơi rồi cũng trở về phòng minh.

Sắp xếp đồ, tắm rửa xong đã đến bữa tối. Chu Viễn Đông và quản lý của cậu mò xuống căn bếp dưới tầng thì ngửi thấy một mùi hương thơm ngào ngạt. Căn bếp chung không được sử dụng nhiều bởi chủ nhà, chỉ khi có ngày lễ Tết, bọn họ mới quây quần trong gian phòng này rồi chuẩn bị tiệc.

Ngó đầu vào, Chu Viễn Đông thấy Đinh Gia Bạch đang nấu ăn. Trên chiếc bàn inox là đĩa tôm hùm cam bóng, con nào con nấy to vật vã ẩn trong làn khói trắng trông mà thèm. Sò điệp nướng mỡ hành được đặt ngay bên cạnh, Đinh Gia Bạch tiếp tục bưng ra một con cá cam nướng giấy bạc còn nóng hổi.

Quản lý giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Đinh Gia Bạch, chưa kịp phản ứng thì nghệ sĩ của anh đã phi vào như bay, loi choi như con gà con chạy quanh gà mẹ.

"Anh tự nấu hết chỗ này thật ạ?"

"Ờ." Đinh Gia Bạch thấy cậu thì đáp nhàn nhạt. Chu Viễn Đông ngạc nhiên:

"Nhiều như thế sao anh?"

"Sáng mai tôi không có thời gian rảnh để làm bữa sáng, hâm nóng thức ăn buổi tối là được rồi."

"Tiền bối tuyệt quá." Chu Viễn Đông chuyển hướng sang nhìn mấy con tôm hùm không chớp mắt, ngoài đồ ngọt ra, tôm cua là món thứ hai làm cậu mê mẩn. "Em đứng ngoài cửa mà sắp chảy nước dãi."

"Đâu đến mức đ..."

Ọc ọc ọc ọc.

Đinh Gia Bạch: "..."

Chẳng hiểu anh nghĩ gì mà cuối cùng, Đinh Gia Bạch lại để Chu Viễn Đông và quản lý của cậu ăn chung cùng mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC