Chương 286

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bị phát hiện, Đặng Trung Tuấn và Lý Minh Hải lại càng ít tiếp xúc ở trường nhưng vẫn gián tiếp quan tâm nhau, tỉ như Đặng Trung Tuấn sẽ dậy sớm chạy bộ rồi tạt qua thư viện xem cậu có trốn đến đó không, buổi tối Đặng Trung Tuấn cũng vào thư viện nhưng ngồi cách xa cậu. Hiếm ai năm cuối mà rảnh rỗi được như anh.

Sang năm hai, Lý Minh Hải nói cậu sẽ chuyển tới kí túc xá, ở với gia đình không khí còn ngột ngạt hơn chốn đông người xa lạ, Lý Minh Hải quyết định tách ra một thời gian, cuối tuần mới trở về. Lúc này, Đặng Trung Tuấn đã tốt nghiệp, căn biệt thự của gia đình cũng được sang tên anh, Đặng Trung Tuấn rủ cậu tới ở cùng.

"Không được."

Bố cậu ra sức ngăn cản nhưng Lý Minh Hải thì đồng ý, còn cười với ông ấy:

"Bố đừng lo, con sẽ không đánh mất hạng nhất đâu."

"Thôi em không cần ở với anh cũng được, anh sợ câu đó lắm rồi." Đặng Trung Tuấn nổi da gà.

Cuối cùng, cả hai vẫn sống cùng nhau, chuyển nhà một lần, Lý Minh Hải đã ở căn biệt thự này tới 8 năm.

Dọn nhà xong, đám bạn anh đến ăn mừng tân gia, Nguyễn Vũ mang hai chai rượu quý của anh tới. Dạo gần đây, trông Nguyễn Vũ có vẻ trầm tính hơn, có nhẽ là vì anh vừa được chính thức giao cho chi nhánh WineNight bar Hoàn Kiếm ngay khi ra trường, giờ công việc gì cũng tới tay.

Nguyễn Vũ bảo anh đang nhận trẻ con vào làm việc.

"Biến thái à?"

Từ Thiên Hinh đanh mặt.

"Cẩn thận công an đến là mày đi đời."

"Người ta có hoàn cảnh riêng, đằng nào tao cũng nhận rồi, đợi một thời gian nữa xem thế nào đã."

Lúc này, Đỗ Thái Sơn còn không để ý lắm.

Ăn xong, đám bạn anh kéo nhau ra về. Đặng Trung Tuấn đi tiễn họ thì thấy điện thoại rung lên mấy tiếng, anh mở ra xem thì thấy Nguyễn Diệu Nhi gửi một đoạn phim trong nhóm chat trong khi nó vẫn còn đang đứng vẫy tay ở cửa. Đặng Trung Tuấn mở ra xem, vì quên cho nhỏ tiếng mà vừa chạy đoạn phim, cả bọn đều nghe thấy.

["Quan hệ tình dục đồng giới thế nào cho an toàn, hãy cùng bác sĩ Minh giải đáp trong video ngày hôm nay nhé."]

Đám bạn anh cười phá lên.

Đặng Trung Tuấn: "..."

Sau khi chia tay bạn gái cũ, Đặng Trung Tuấn không còn để tâm đến vấn đề này nhiều nữa nhưng giờ thì khác. Và Đặng Trung Tuấn vẫn sợ như thế, chỉ là nỗi sợ của anh với đàn ông ít hơn với phụ nữ nhưng những chấn thương năm xưa vẫn là cơn ác mộng trong đứa trẻ Đặng Trung Tuấn. Anh nhận ra khi lần đầu tiên, hai người thực sự ôm lấy nhau ở trên giường và Đặng Trung Tuấn đã thấy Lý Minh Hải cởi áo.

Sắc mặt anh bỗng hơi tái lại, toàn bộ sự hứng thú và mong chờ ban đầu bỗng phai nhạt.

Lý Minh Hải nhận ra, cậu rất tinh ý.

"Anh sao thế?" Giọng Lý Minh Hải hơi trầm xuống.

"Không sao, anh ổn mà, có gì đâu."

"Nghe như anh đang chột dạ ấy." Lý Minh Hải bật cười.

Đặng Trung Tuấn cũng cười xoà cho qua nhưng khi đối phương đã trần trụi trước mắt và khi đối phương chạm vào anh, Đặng Trung Tuấn bỗng hoảng hốt, lùi lại theo bản năng. Lần này Lý Minh Hải không thể giả vờ nhưng không thấy được nữa. Cậu ấy vươn tay mở đèn ngủ sáng hơn rồi mặc lại áo, Lý Minh Hải đáp dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra:

"Bỏ đi, nếu lần này anh không hứng thú thì để lần sau, không cần ép bản thân quá đâu."

Có phải mọi thứ sẽ kết thúc giống như 4 năm trước không?

Đặng Trung Tuấn muốn cứu vớt lại nhưng anh nhận ra anh không thể mở miệng, nỗi sợ từ quá khứ ập đến một lần nữa khi anh nhớ lại cha anh đã nhét thứ kia vào miệng người phụ nữ đó tới mức miệng bà ta chảy máu, và cả khi ông ta đã đái vào miệng bà, tất cả những thứ ấy quá sức chịu đựng với một đứa trẻ. Đôi khi, Đặng Trung Tuấn còn không thể nhìn thẳng vào cơ thể chính mình.

Lý Minh Hải có hỏi anh vài lần nhưng anh đều bảo không có gì.

Cậu bắt đầu tự hỏi, có phải Đặng Trung Tuấn có cảm xúc với người cùng giới nhưng không hứng thú với họ không, dù gì những người trước đây anh hẹn hò đều là phụ nữ. Không thể hỏi anh, Lý Minh Hải chuyển sang hỏi bạn anh, người đầu tiên cậu ấy nghĩ đến là Đỗ Thái Sơn. Sau lần diễn chung, hai người có nhắn tin với nhau vài lần, cậu cũng hay thấy anh ta trong thư viện.

"Không phải đâu." Đỗ Thái Sơn cười xua tay.

Trong trường hợp này, có phải anh nên bênh bạn anh không?

Lý Minh Hải hẹn anh ra một chỗ vắng vẻ trong trường, không bị ép học thái quá lại cộng thêm được ai kia bồi bổ, trông cậu đã có sức sống hơn hẳn.

"Thằng Tuấn với phụ nữ còn phản ứng mãnh liệt hơn thế."

"Anh ấy là Asexual sao?" Nhưng Lý Minh Hải thấy không đúng lắm, người vô tính không xuất phát từ sự sợ hãi, đằng này Đặng Trung Tuấn còn là người chủ động trước.

"Hẳn nó chưa kể với em nhỉ." Đỗ Thái Sơn chống cằm lên lòng bàn tay: "Vì nó liên quan đến chấn thương tâm lý của nó nên nếu nó chưa chủ động thì anh cũng không thể nói với em được."

"Chấn thương tâm lý?"

"Ừm, nó cũng muốn thay đổi lắm. Bạn gái nó hồi năm nhất chia tay nó cũng vì bất hoà giống như em và nó hiện tại. Bây giờ hẳn nó đang luống cuống lắm, nó không muốn mất em và cũng sợ đối diện với quá khứ. Em cho nó thời gian nhé."

Lý Minh Hải im lặng suy nghĩ, Đỗ Thái Sơn mỉm cười, không nói gì thêm.

Đây là vấn đề của Đặng Trung Tuấn, anh chỉ giúp được đến đây thôi.

Lần thứ hai không phải Đặng Trung Tuấn chủ động. Tối hôm đó anh ta có uống một ít với Nguyễn Vũ rồi trở về nhà, Đặng Trung Tuấn tựa lưng lên thành giường, khuôn mặt mê mang. Anh vẫn còn tỉnh táo, chỉ là anh quá lười để cử động.

Thấy Lý Minh Hải xuất hiện trước cửa phòng ngủ, Đặng Trung Tuấn trầm giọng hỏi như thường lệ:

"Em chưa ngủ à?"

"Anh về không muộn lắm, chờ thêm chút cũng chẳng sao."

Đặng Trung Tuấn ậm ừ.

Lý Minh Hải bỗng kéo hết rèm lại rồi đưa tay tắt điện. Đặng Trung Tuấn không hiểu lắm, giọng anh lạc đi, nói vọng ra: "Anh chưa thay quần áo, em bật đèn lên đã."

Lý Minh Hải không đáp lại.

Bên tai Đặng Trung Tuấn vang lên tiếng sột soạt, ga giường lún xuống, anh cảm nhận được đối phương đang bò lên. Khuôn mặt Đặng Trung Tuấn bị hai bàn tay ôm lấy, anh còn chưa kịp phản ứng, Lý Minh Hải bỗng hôn anh. Đặng Trung Tuấn bất ngờ, đối phương đã ngồi lên đùi anh, Đặng Trung Tuấn tức khắc ôm eo Lý Minh Hải để cậu không mất đà ngã xuống.

Hai người hôn nhau rất lâu. Cậu tách ra, khi ấy đôi mắt anh đã dần quen với bóng tối. Lý Minh Hải bỗng đưa tay lên che mắt anh, thì thầm bên tai:

"Trung Tuấn, nhắm mắt vào."

Không nhìn thấy thì sẽ không biết sợ.

Sáng hôm sau, Đặng Trung Tuấn tỉnh dậy trong trạng thái khỏe khoắn khác lạ, đáng nhẽ khi uống rượu anh phải thấy váng đầu mới phải. Nhìn sang bên cạnh, Lý Minh Hải vẫn đang ngủ, cậu ấy quay mặt về phía anh, cánh tay trắng thò ra đè lên tấm chăn.

Lý Minh Hải không mặc đồ nhưng Đặng Trung Tuấn không còn kích động như trước nữa. Cậu ấy ngủ trông an tĩnh vô cùng, có nhẽ vì điều ấy mà Đặng Trung Tuấn không phát bệnh.

Lý Minh Hải rất kiên nhẫn với anh. Cuối cùng, Đặng Trung Tuấn cũng đủ can đảm để nói cho cậu biết chuyện gia đình mình.

Cha anh ngoại tình với một nữ minh tinh tên là Triệu Thuý Nguyệt, cũng chính là tú bà bị bắt cùng Vương Sinh Đồng. Khi còn nhỏ, anh đã vô tình bắt gặp cảnh họ quan hệ và bị sang chấn tâm lý bởi những hành động của cha, sự sùng bái và niềm tin tuyệt đối vào người bố mới chính là thứ khiến Đặng Trung Tuấn dễ bị đổ vỡ.

Ông nội anh biết điều đó nhưng ông ta không làm gì cả.

Ông ta không thích mẹ anh dẫu cho bà ấy đã từng hi sinh vì gia đình này như thế nào, dẫu cho bà ấy cung phụng ngôi nhà này. Thậm chí, những người cháu ruột khác cũng không được ông yêu thương mà luôn bị phân biệt đối xử, người được yêu thì chịu áp lực vô hình và sự kèn cựa, hãm hại từ chính người thân.

Bấy giờ, Lý Minh Hải mới hiểu vì sao cậu luôn có cảm giác xa cách dù ông cụ đối xử rất tốt với cậu. Ông ấy quan tâm cậu không phải vì ông ấy quý cậu mà là vì Lý Minh Hải chính là hình mẫu hoàn hảo mà ông ta muốn có được vậy thì nếu một ngày cậu thả lỏng bản thân, không còn chạy theo thành tích nữa, ông ấy sẽ chán ghét cậu.

Đỗ Thái Sơn tìm được một vai diễn thích hợp thì liên lạc với cậu, không ngoài dự đoán, Lý Minh Hải được nhận.

Cậu ấy có tài diễn xuất, ăn nói khéo léo, chẳng mấy chốc đã được các đạo diễn để mắt đến. Bộ thứ hai Lý Minh Hải đóng là phim BL và cậu cũng được yêu cầu fanservice, nếu hiện tại cậu gắn liền với bạn diễn này thì nhanh nổi, không cần chật vật trong showbiz quá lâu còn đông fan. Đổi lại, cơ hội phát triển của cậu sẽ bị bó hẹp.

Ngay từ những ngày đầu tiên, Lý Minh Hải đã một mình một kiểu, không mặn nồng với ai bao giờ.

Đặng Trung Tuấn tưởng chừng cuộc sống của anh sau khi vơi bệnh sẽ yên ổn, anh cũng không phải loại người thích tranh giành với đời. Lý Minh Hải muốn anh trở thành người kế vị nhưng anh không quá quan tâm đến chuyện này, anh ghét bị gò bó vậy nên anh không có lòng tham.

Cho đến khi Đặng Trung Tuấn nhận ra, nếu anh không đạp lên đầu chính người thân mình thì họ sẽ đè đầu cả hai bọn họ. Nếu anh muốn anh, Lý Minh Hải và mẹ sống bình yên, trước hết anh phải huỷ diệt tất cả những kẻ ngáng đường.

Trong phòng khách nguy nga, người nhà họ Đặng đã có mặt đông đủ, bên cạnh còn có cả luật sư. Người đàn bà hôm trước còn kênh kiệu, đắc thắng thì giờ đầy tàn tạ lạ kì, trong mắt cô ả là sự phẫn nộ và không cam lòng vì bị lật tẩy. Đứa con ả cũng đang nằm trong bệnh viện tư của nhà họ Đặng và ả bị cấm không được phép gặp, không có đứa con, ả không còn quân bài để gây áp lực lên Đặng Trung Tuấn.

Người em họ đã hãm hại anh bồn chồn, Đặng Trung Tuấn vẫn chưa đưa ra bằng chứng có liên quan đến gã nhưng gã cảm giác được cơn bão đang tới gần. Lòng gã nóng như lửa thiêu.

"Cậu Đỗ Thái Sơn và cậu Chu Viễn Đông đã đến!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC