Chương 133: Giấu diếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hiền Chăn
Beta: Mun

—— Không thể gặp bác sĩ tâm lý.

Một khi đến gặp bác sĩ, trong lòng Tô Anh vô cùng rõ ràng một chuyện, cô không chắc mình sẽ để lộ chuyện gì. Huống chi kiểu gì bác sĩ tâm lý cũng sẽ dùng đến cách thôi miên, lỡ như lúc bị thôi miên lại nói những lời không nên nói thì phải làm sao đây?

Cô có nhiều bí mật như vậy, mỗi một cái đều là bí mật không thể để người khác biết. Huống chi bệnh này của cô chưa hẳn bác sĩ tâm lý có thể chữa được, bệnh của cô mặc dù thường tái đi tái lại, trông thì có vẻ nguy hiểm nhưng cô đã có 'tâm của thực vật' bảo hộ nên sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng. Còn chuyện khác, ngoài việc không thể ăn thịt ra thì cũng không có gì to tát, trước giờ cô cũng không thích ăn thịt cho lắm, không ăn cũng không sao.

"Em không đi đâu." Tô Anh đứng dậy, quả quyết nói: "Em không gặp bác sĩ tâm lý."

Cô nằm trở lại giường, túm chăn bọc kín mình lại sau đó nằm im không động đậy.

Khương Triết nhướng mày cười một tiếng, cảm thấy cô quỷ nhỏ này thật ngốc nghếch, cho dù giận dỗi cũng làm người khác thấy đáng yêu.

Anh bước đến bên mép giường, bàn tay khẽ vỗ vỗ lên chiếc kén đang cuộn tròn kia, cả người cô đều chôn kín trong chăn, đến một sợi tóc nhỏ cũng không lộ ra ngoài. Bị vỗ như vậy còn cố gắng dịch sang một bên, Khương Triết mỉm cười dỗ dành: "Anh Anh nghe lời đi, không tiêm chích hay uống thuốc gì đâu, chỉ là đến tâm sự với em thôi. Em sợ gì chứ?"

Tô Anh nói: "Anh bắt em đi khám bác sĩ tâm lý, không phải cho rằng em có vấn đề tâm lý đó chứ? Em không bị bệnh, em không đi."

Khương Triết bất đắc dĩ: "Đây chỉ là phỏng đoán dựa theo bệnh tình của em thôi, chúng ta có thể thử điều trị xem sao. Không lẽ em lại muốn vô duyên vô cớ phát bệnh như trước đây à?"

"..."

"Anh Anh?"

"..."

"Anh Anh." Giọng nói Khương Triết lúc này có chút nghiêm khắc: "Đến nước này rồi, không được bướng bỉnh."

Tô Anh cũng không thèm để ý, cô nghĩ, cho dù bác sĩ tâm lý có đến đây thật đi chăng nữa thì cô cũng có thể chọn cách không phối hợp, không trả lời bất cứ câu nào...

Trong lúc cô vẫn đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ tênh, biến cố bất ngờ này thiếu chút nữa đã làm cô hét thành tiếng. Chờ đến khi cô kịp phản ứng lại, thì đã bị Khương Triết bế bổng cả người, bộ dạng của cô bây giờ giống như một chú rùa đen rụt đầu đột nhiên bị người ta phát hiện!

Nhưng chỉ trong chốc lát, cô đã bị anh đào ra từ trong đống chăn đệm dày cộm, cô bị anh đè dưới thân, gương mặt tuấn mỹ của anh chỉ cách cô trong gang tấc. Rất gần rất gần, gần đến mức hô hấp dường như giao hoà với nhau.

Cằm bị anh nắm lấy, ép cô phải ngẩng mặt lên nhìn.

"Để anh nhìn xem, là ai dám phân cao thấp với anh đây. Không nghe lời anh, lại còn không để ý đến anh, hmm?"

"..."

Cô trầm mặt một lát, đôi tay đẩy lấy vòm ngực của anh, nhỏ giọng nói: "Vậy anh có thể đồng ý với em một chuyện, đừng tìm bác sĩ tâm lý cho em có được không?"

Khương Triết nhíu mày, giọng nói lạnh lùng; "Tại sao lại kháng cự như vậy? Chỉ là bác sĩ tâm lý thôi, cũng đâu phải là anh, còn có thể ăn thịt em à?" Bàn tay của anh xoạ nhẹ gương mặt cô, nói tiếp: "Anh Anh, em không muốn kết hôn, anh đã thoả hiệp rồi đấy thôi. Bây giờ là suy nghĩ cho sức khoẻ của em, anh nên đáp ứng yêu cầu của em không đây?"

Tô Anh nói: "Chỉ là thân thể của em không khoẻ thôi, sao lại phải tìm bác sĩ tâm lý đến chứ? Em biết tâm lý của em không có vấn đề! Thêm nữa, em cũng không thích ăn thịt, cùng lắm thì sau này em không ăn nữa, chuyển sang ăn chay! Hơn nữa lần trước không phải đã tốt lên rồi , lần này cũng giống như vậy đó!"

Khương Triết cười một tiếng, ngón tay xoa xoa cánh môi của cô: "A, cái miệng nhỏ này cũng biết ăn nói đấy chứ."

Anh buông cằm Tô Anh ra, đứng dậy đi sang một bên, cầm điếu thuốc đưa đến bên môi, không đồng ý nhưng cũng không cự tuyệt.

Tô Anh: "... A Triết, được chứ?"

Giọng nói của anh mang theo chút lạnh lùng cùng ẩn giấu chút bực bội, quay lưng về phía cô: "Anh Anh, gần đây em không ngoan gì cả. Em làm cho anh mang một bụng tức không chỗ phát đây này."

Tô Anh chớp chớp mắt.

Khương Triết đột nhiên bẻ gãy điếu thuốc ném vào sọt rác, một luồng khí thâm trầm lạnh lẽo phát ra từ trên người anh. Anh đột nhiên xoay người, đôi tay chuẩn xác chống bên người Tô Anh, giọng nói khàn khàn mang theo áp lực: "Anh Anh, lần này không thể để em tự tiện làm xằng bậy nữa."

"Em... ưm!" Môi đột nhiên bị cắn một phát khiến cô đau muốn phát khóc. Nhưng chỉ là cắn một cái, anh không có hôn cô, rất nhanh môi đã rời đi. Đôi mắt thâm thuý như mực nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng uy hiếp: "Tiểu quỷ, chờ xem khoẻ lại, xem anh thu phục em như thế nào!" Rất nhanh anh đã đứng lên, sửa sang lại cổ áo, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

---        

Nửa đêm Tô Anh vẫn chưa ngủ, quả nhiên khi mặt trời chiếu ánh nắng chói chang giữa ban trưa xuống thì thấy Khương Triết dẫn theo bác sĩ tâm lý đến.

Là một người phụ nữ trung niên khoảng tầm 50 tuổi, tên là Hà Huệ, bà ăn mặc rất tinh tế hài hoà, ngay cả cách nói chuyện cùng thái độ tươi cười cũng rất niềm nở ôn hoà, làm cho người khác cảm thấy thoải mái.

Theo bản năng, Tô Anh có chút đề phòng cùng bài xích.

Lâm Thành Phong và Khương Triết đều có mặt, có lẽ là sợ cô khẩn trương nên cả buổi sáng Lâm Thành Phong đều dành thời gian để làm công tác tư tưởng cho cô bảo cô đừng nên khẩn trương. Chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm với nhau thôi, không cần phải sợ hãi, cũng đừng lo lắng gì cả.

Nhưng mà Tô Anh lại sợ phải nói chuyện phiếm như vậy. Là bác sĩ tâm lý đó, nhất định sẽ biết rất nhiều chuyện nhân tình thế thái, chỉ cần lơ là một giây thì đã bị bắt được lỗ hổng, lại càng dễ dàng tìm tòi nghiên cứu ra những bí mật cô muốn che giấu. Nhưng mà, chuyện gì đến rồi cũng đến...

"Em muốn đi toilet."

Nếu đã đến nước này, cô phải chuẩn bị ứng phó thật tốt.

Lại nói, tối hôm qua cô đã làm đến mức như vậy mà vẫn không thể làm cho Khương Triết mềm lòng. Điều này chứng minh anh nhất định muốn biết kết quả việc chữa trị, nếu không có đáp án nhất định sẽ không chịu bỏ qua.

Cô nhìn chính mình phản chiếu trong gương. Nào, cô chính là Tô Anh, chưa từng trải qua đời trước gì hết, sinh hoạt của cô rất đơn giản, ngoại trừ biến cố mất mẹ, cậu rời đi mắt tăm cùng với chia tay với bạn trai ra thì căn bản không có chuyện khó khăn buồn khổ gì cả, sợ gì chứ?

Cô đi ra ngoài.

Không ngờ lại thấy Khương Triết đang đứng đợi mình ở cửa, không còn vẻ lạnh lùng của đêm qua, thay vào đó là một chút ôn nhu dịu dàng, anh đến gần: "Bé hoa nhài."

Tô Anh giơ tay chắn ngay ngực anh, lui ra phía sau một bước, nói: "Chúng ta chia tay rồi."

Khương Triết cười một tiếng, khoanh tay đứng nhìn cô, lạnh giọng chất vấn: "Tiểu quỷ, anh đã đáp ứng với em không kết hôn rồi, bây giờ còn muốn quậy đòi chia tay với anh? Giận anh vì tối qua không nghe theo lời em à? Anh Anh, những chuyện liên quan đến sức khoẻ của em, không phải cho em tự tiện làm bậy."

Hà Huệ: "Khụ khụ khụ!"

Tô Anh: "..."

Khương Triết cũng không ở lại đây quá lâu, anh nói: "Qua đó đi, đừng sợ."

Tô Anh nhíu mày, gật gật đầu: "Àh."

Khương Triết rời khỏi phòng bệnh.

Tô Anh cúi đầu, đi đến bên sô pha ngồi xuống.

Hà Huệ cười nói: "Cô là Tô Anh à? Chào cô, tôi là Hà Huệ."

Tô Anh cũng khẽ mỉm cười: "Bác sĩ Hà, chào bà."

Hà Huệ nhìn Tô Anh, bộ dáng dường như rất vui vẻ: "Tôi cũng quen biết thằng bé Khương Triết hai mươi mấy năm nay rồi, chưa từng thấy cậu ta quan tâm cô gái nào đến vậy, cậu ta thật lòng thích cô đấy."

Tô Anh ngạc nhiên nhìn Hà Huệ, cô tưởng rằng đối phương chỉ đơn giản là một bác sĩ tâm lý, bây giờ xem ra không phải như vậy: "Bác sĩ Hà, bà là người quen của Khương Triết à?"

Hồ Huệ nói: "Quen chứ, tôi là bạn thân của mẹ Khương Triết, tôi biết cậu ta từ khi cậu ta còn rất nhỏ ấy chứ."

Khi còn nhỏ, Khương Triết vì chuyện của cha mình mà nắc bệnh tâm lý nôn ói không ngừng, nên mới đến điều trị ở chỗ của bà. Sau này lớn lên, loại bệnh nôn ói này vẫn sẽ bị tái phát khi gặp phụ nữ, anh cũng đã từng đến chỗ bà để điều trị nhưng đáng tiếc lại không có chút hiệu quả nào. Mãi đến khi bà nghe Khương Triết nhắc đến một cô gái tên là Tô Anh, cô gái này vừa xuất hiện đã có thể giải quyết gọn gàng vấn đề nan giải bấy lâu nay của bà, khiến cho bà vừa bất ngờ vừa vui mừng. Nghĩ đến Khương Triết nhất định là thật tâm thích cô, cho nên mới không hề bài xích Tô Anh cùng thân thể của cô.

Cũng bởi vì chuyện này mà đã lâu Khương Triết không còn đến phòng khám của bà. Đột nhiên mấy ngày trước anh lại đến tìm nhờ bà giúp đỡ làm cho bà vô cùng ngạc nhiên.

Hà Huệ cười nói: "Đứa trẻ Khương Triết kia từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng, lại còn kiêu ngạo chuyên chế nữa, cứ thích khống chế người khác làm theo ý mình. Cô ở bên cạnh cậu ta chắc cũng phải chịu nhiều ấm ức hả?"

Tô Anh lắc lắc đầu: "Cũng khá tốt, Khương Triết cũng không quá đáng đến mức không nói đạo lý."

Hồ Huệ: "Cậu ta đúng thật là không hiểu chuyện, đúng chứ? Xem cô kìa, hẳn là lần này cô cũng không muốn tiến hành trị liệu tâm lý đâu, bị cậu ta ép đúng không?"

Tô Anh mơ mơ hồ hồ, gật gật đầu: "Bởi vì bệnh viện vẫn khám không ra bệnh của cháu là bệnh gì cho nên anh ấy mới muốn cháu đến gặp bác sĩ tâm lý."

"Vậy rốt cuộc thân thể cô bị như thế nào? Hiện tại tốt rồi chứ. Tôi nghe Khương Triết nói, mỗi lần cô phát bệnh đều rất doạ người, lại còn luôn miệng kêu đau có đúng không?"

Tô Anh gật đầu, nhìn Hà Huệ.

Hà Huệ vẫn giữ thái độ ôn hoà như cũ: "Vậy cô cảm thấy loại đau này đau như thế nào?"

Tô Anh nói: "Chính là rất rất đau."

Hà Huệ nói: "Thật ra cơn đau cũng chia thành nhiều loại,  có kiểu đau như là người cách cầm đồ vật đánh mình, chính là đau từng mảng thịt; cũng có loại đau như bị kim châm chọc vào, loại này đau theo từng tia từng tia; cũng có loại đau rát như bị lửa đốt..."

Bàn tay Tô Anh hơi siết chặt lại, cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Vừa có loại đau giống như bị trói và siết chặt lại vừa có loại đau như bị thiêu đốt... cháu cũng không rõ nữa."

"Thì ra là cô đau đớn như vậy, khi tôi nghe Khương Triết miêu tả cũng cảm thấy hơi đau đấy, chắc là cô cảm thấy sợ lắm hả? Nếu nó lại phát bệnh nữa ấy."

Tô Anh gật đầu: "Đúng vậy, thật đáng sợ."

---         

Trò chuyện với nhau rất nhiều, nhưng cũng tựa như chưa từng nói gì.

Lúc Hà Huệ ra khỏi phòng bệnh, đã là hơn nửa tiếng sau.

Khương Triết cùng Lâm Thành Phong đang đứng hút thuốc ở cửa sổ cuối hành lang, đôi mày cau chặt, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định như đang suy nghĩ gì đó.

Nhìn thấy Hà Huệ trở ra, Khương Triết nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trên tay, bước đến gần hỏi: "Thế nào rồi?"

Hà Huệ lắc lắc đầu, nói: "Con bé Tô Anh này, trong lòng vẫn còn rất đề phòng tôi. Tuy rằng cô ấy thể hiện bản thân mình đang rất ổn, không có việc gì đáng lo ngại. Nhưng tôi lại có thể nhìn ra, cô ấy không nói thật hoàn toàn, hẳn là vẫn còn che giấu điều gì đó."

Lâm Thành Phong lập tức nói: "Bác sĩ Hà, ý của bà là sao? Bà nói Anh Anh đang lừa bà hả?"

Hà Huệ bất đắc dĩ đáp: "Cái gì mà lừa tôi, là cô ấy tự vệ quá thôi. Hơn nữa tôi đoán rằng Tô Anh biết rõ nguyên do bị bệnh của mình. Tôi tưởng các cậu cũng sẽ nhìn ra chứ, cô ấy cũng không quá để tâm đến bệnh tình của mình, cũng có thể là do bệnh tình quá đáng sợ nên không dám đối mặt? Đừng hỏi tôi gì hết, bệnh nhân không chịu phối hợp thì tôi cũng không thể biết gì thêm. Huống chi tôi cũng cần có đạo đức nghề nghiệp chứ, không thể tiết lộ chuyện tư mật của bệnh nhân đâu."

Lời Hà Huệ nói làm cho Khương Triết không khỏi suy tư, nếu Tô Anh biết lí do, tại sao lại không nói? Vì thế nên mới từ chối gặp bác sĩ tâm lý?

Hà Huệ nói: "Nếu như muốn biết nhiều hơn nữa, vẫn cần Tô Anh phối hợp."

Khương Triết gật đầu, nói cảm ơn sau đó nhờ Lâm Thành Phong đưa Hà Huệ rời đi. Hà Huệ cũng không khách sáo, đi đến cửa thang máy liền đuổi Lâm Thành Phong trở về.

Khương Triết trở vào phòng bệnh.

Chỉ là, anh vừa mới bước vào đã phát hiện ra, tiểu quỷ kia thế mà lại bò lên giường ngủ từ lâu rồi. Anh bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, thật là bó tay với cô.

---         

Mặt khác, Triệu Vũ cũng biết được kết quả chẩn đoán của Tô Anh, anh nhíu mày: "Cho nên, thật ra là do Tô Anh có ám ảnh gì đó về tâm lý nên mới dẫn đến việc bị bệnh này hả?"

Lâm Thành Phong nói: "Cũng không chắc nữa, bác sĩ Hà nói Anh Anh không chịu phối hợp. Cô ấy không tin bà, cũng không chịu nói thật."

Không biết vì sao, trong đầu Triệu Vũ xẹt qua một ý nghĩ, là Tô Anh không muốn cho bọn họ biết cho nên mới cố tình giấu giấu diếm diếm.

Anh nhìn đồng hồ, vừa qua buổi trưa, anh đứng dậy cầm theo áo khoác đi thẳng một đường rời khỏi công ty, hướng đến bệnh viện.

Tô Anh lúc này đang ngồi húp cháo trắng, thanh thanh đạm đạm làm cho Lâm Thành Phong thèm đến chảy nước miếng. Khương Triết đã rời khỏi nhân lúc cô đang ngủ, lúc này cô đối mặt với Lâm Thành Phong, không hề có chút áp lực nào.

"Anh Anh, có phải trong thâm tâm em có điều gì lo lắng không? Bác sĩ Hà nói em không chịu phối hợp với bà ấy! Như vậy là không tốt đâu đó."

"Ờ."

"..."

Cô ăn xong một bát cháo, bộ dáng cười tủm tỉm nói: "Những câu bác sĩ Hà nói em đều trả lời thật đó! Em không có lừa bà ấy."

"Nhưng bà ấy nói em đang cố giấu diếm chuyện gì đó." Lâm Thành Phong vôi la lên: "Anh Anh, em không thấy lo lắng hả? Nếu như một ngày nào đó em chết thì làm sao đây?"

Tô Anh: "Sẽ không đâu."

"..."

Anh nghiến răng nghiến lợi, bị Tô Anh làm cho tức chết mất!

Khi Triệu Vũ đến đây, Lâm Thành Phong đang bận giận hờn vu vơ ở một góc, thấy anh đến đây liền tức giận thở phì phì rời khỏi phòng bệnh, cũng không biết là đi đâu.

Tô Anh gãi gãi chiếc mũi: "Anh Triệu Vũ, đừng nói là anh cũng nghe được lời bác sĩ nói nên đến đây tìm em đấy nhé? Thật sự là câu nào em cũng thành thành thật thật trả lời, bà ấy hỏi em câu nào em cũng trả lời hết mà!"

Triệu Vũ liếc nhìn Tô Anh một cái, cởi chiếc áo khoác màu đen ra treo vào giá áo trên cửa. Bởi vì vừa đi từ bên ngoài vào nên trên người cũng mang theo toàn khí lạnh của mùa đông, sắc mặt của anh có chút không tốt: "Không muốn nghe. Bác sĩ bảo em không phối hợp thì chính là do em không phối hợp."

Tô Anh: "..."

Cô im lặng trong chốc lát rồi lại cười cười: "Anh Triệu Vũ, em quên hỏi anh một chuyện rồi."

Triệu Vũ: "Chuyện gì?"

Tô Anh: "Triệu Sùng Sơn tiên sinh là người quen của anh hả? Các anh quen nhau từ khi nào?"

Triệu Vũ: "..."

Tô Anh còn nhớ rất rõ, cô bị ngất xỉu ở chỗ của Triệu Sùng Sơn, nhưng người đầu tiên đưa cô đến bệnh viện lại là Triệu Vũ. Nếu nói anh ấy không đứng chờ sẵn ở đó thì đánh chết cô cũng không tin đâu.

Hoá ra Triệu Vũ cùng Triệu Sùng Sơn đã sớm quen biết nhau. Những chuyện cô nhờ Triệu Sùng Sơn điều tra ở kiếp trước, anh đều biết hết sao?

Triệu Vũ không ngờ Tô Anh lại hỏi đến chuyện này, anh cho rằng cô đã sớm bỏ chuyện này sang một bên, thậm chí cũng đã quên mất. Bây giờ lại đột nhiên hỏi đến, vậy mà anh cũng không hề hoảng loạn, ngược lại là khẽ nhếch đôi mày kiếm, đôi mắt đen thâm thuý nhìn thẳng vào cô. Khoé miệng của anh từ từ vẽ lên nụ cười: "Vậy em có nhớ lúc ở trên xe anh từng hôn em hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net