Chương 140: Trao đổi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Xuân Cung Đồ
Beta: Thư Thư

Giống như vừa rồi... hôn anh ta?

Tô Anh cho rằng lỗ tai mình có vấn đề nên nghe nhầm, nhưng nhìn sơ qua dáng vẻ Tưởng Nghị cũng không giống giả vờ. Ánh mắt đào hoa và khóe môi khẽ cong lên nói cho Tô Anh biết rằng anh ta rất chờ mong.

Tô Anh cười ha hả: "Anh Tưởng, anh uống say rồi à?"

Tưởng Nghị cười: "Em thấy tôi giống như uống say ư?"

Tô Anh nghiêm túc gật đầu: "Giống."

Cô nói: "Trước đó là bất đắc dĩ, nếu không phải anh kéo tôi qua thì sẽ không xảy ra những chuyện như thế, cho nên anh đừng nghĩ quá nhiều!"

Tưởng Nghị dùng ngón tay che môi, vuốt ve nó một lát: "Ngại quá, tôi đúng là suy nghĩ nhiều rồi."

Tô Anh: "..."

Anh ta nhếch môi, nở nụ cười mang ý vị sâu xa.

Tô Anh cắn cắn môi, càng cảm thấy Tưởng Nghị là một tên lưu manh, nhất là mấy tên lưu manh nhân lúc người ta cháy nhà chạy vào hôi của.

Cô đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh tuyết trắng nhạt nhẽo bên ngoài, sắc trời xám xanh, mênh mông một vùng.

Cô bỗng nhớ tới Tưởng Hiểu Hiểu, nhớ tới Tề Duyệt, nhớ tới Lăng Dao, nhớ đủ chuyện kiếp trước.

Tô Anh đột nhiên cảm thấy tất cả những chuyện vừa rồi đều từng xảy ra trong kiếp trước, Lăng Dao thay Tề Duyệt nghe được bí mật của Tưởng Hiểu Hiểu, Tề Duyệt biết Tưởng Hiểu Hiểu tính kế Tưởng Diễn, cô ta vì muốn lấy lòng, uy hiếp Khương Triết liền tố cáo cho anh biết chuyện này.

Khương Triết vì muốn có được chứng cứ chứng minh Tưởng Hiểu Hiểu lên kế hoạch mưu hại Tưởng Diễn, không chỉ tự mình đi tra mà còn nhờ khuê mật chơi thân nhất với Tưởng Hiểu Hiểu - Tề Duyệt làm nội ứng, âm thầm điều tra tìm lấy chứng cứ. Dù sao trong kiếp trước, quả thật họ không có một chút tin tức nào, cuối cùng còn dùng tai nạn giao thông để xử lý hủy bỏ bản án; mà kiếp này vì một chiếc điện thoại của cô ta, tai nạn giao thông bị xem là mưu sát, cho nên bây giờ vẫn chưa kết án.

Bởi vậy, kiếp trước Tề Duyệt bắt được Sinh Tử Lệnh, tương đương với việc giành được Kim Bài Miễn Tử để qua lại tự nhiên trước mặt Khương Triết, do đó cô ta mới có thể diễu võ dương oai, bất luận làm gì cũng không sợ, tại sao cô ta phải sợ? Cô ta có thứ mà Khương Triết muốn tìm nhất! Cô ta có giá trị lợi dụng, vì Khương Triết cần cô ta.

Khương Triết, Triệu Vũ, Đào Nhiên, Lâm Thành Phong - bốn người xem trọng nhất là tình nghĩa anh em. Tưởng Diễn chết không rõ ràng, bọn họ không thể không để bụng, càng không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào...

Là như thế này sao?

Kiếp trước Tề Duyệt có Kim Bài Miễn Tử trong tay, chính là bí mật của Tưởng Hiểu Hiểu sao?

Tưởng Nghị nhìn bóng dáng Tô Anh, bóp bóp trán. Không phải chỉ hôn một chút sao, làm gì tới mức suy nghĩ lâu như vậy? Vừa rồi đứng tại tủ quần áo anh ta nhịn rồi lại nhịn, nhịn tới nỗi bây giờ mới mở miệng.

Tô Anh nheo nheo mắt, cô đột nhiên quay đầu lại, đi vài bước tới trước mặt Tưởng Nghị.

Tưởng Nghị chống hai tay dưới cằm, anh ta hơi ngửa đầu, nhìn Tô Anh trước mắt. Máy sưởi quả nhiên lợi hại, khuôn mặt tái nhợt kia trở nên trắng nõn hồng hào, cực kỳ ngon miệng. Anh ta cười: "Nghĩ thông suốt rồi à?"

Tô Anh gật đầu: "Ừ."

Hầu như trong mắt người đàn ông này toàn là vẻ kinh ngạc, cô ngồi xuống trên đùi anh ta, nắm lấy cổ tay anh ta. Dường như không để ý tới gì khác, Tưởng Nghị rũ mắt nhìn Tô Anh bằng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng. Tô Anh khẽ cười, kéo tay anh ta rồi hôn một cái, vừa khéo hôn lên đốt ngón tay lành lạnh. Cô nhíu mày, vung bàn tay anh xuống rồi nhảy vọt ra ngoài!

Cánh môi mềm mại chạm vào đầu ngón tay, hơi tiếp xúc một chút.

Tưởng Nghị: ".......... Đậu!"

Tô Anh nói: "Được rồi, bây giờ anh nói đi chứ?"

Tưởng Nghị thở hắt ra, ánh mắt nhìn Tô Anh trở nên quái lạ. Anh ta đã xem thường rồi, cô gái nhỏ này rất thông minh. Cô có thể lén chạy vào nhà Tưởng Hiểu Hiểu, vừa nhìn đã biết có mục đích, cũng không biết vì cái gì nữa nhỉ? Khương Tứ sao?

Trừ người đó, anh ta thật sự không nghĩ ra vì sao Tô Anh tìm Tưởng Hiểu Hiểu, suy cho cùng không thể là vì Triệu Nhị chứ?

Tưởng Nghị cầm ly rượu lên, cười nói: "Tôi nói hôn môi, em lại hôn tay, tôi chỉ có thể nói cho em biết một chuyện thôi."

Tô Anh suy tư một lát, nói: "Anh vào nhà Tưởng Hiểu Hiểu để tìm gì?"

Tưởng Nghị: "Một cây bút ghi âm."

Tô Anh nghi ngờ: "... Bút ghi âm?"

"Ừ, Hiểu Hiểu có thói quen, một khi có chuyện gì quan trọng, con bé sẽ ghi âm lưu lại."

Cho nên lúc cô ta nói "chúng ta" đang bày kế hãm hại anh Tưởng Diễn, đó là lúc cuộc nói chuyện bị ghi âm ư? Nói cách khác Tưởng Hiểu Hiểu đang lợi dụng thứ này để uy hiếp đối phương ra tay đối phó mình!

Nói vậy cũng không thông suốt, dù sao cô ta cũng nằm trong đó, trừ phi thứ này có sức ảnh hưởng với đối phương mạnh hơn cả cô ta!... Chẳng lẽ là người nhà họ Tưởng?

Tưởng Long, Tưởng Nghị... Hay là Tưởng Nhị - Tưởng Úy, tứ tiểu thư Tưởng Quỳnh bị điều ra nước ngoài? Nhưng hai người đó không có quyền cao chức trọng như Tưởng Long và Tưởng Nghị.

Tô Anh cũng không tin Tưởng Nghị, những gì anh ta nói, cô chỉ tin ba phần.

Tô Anh còn đang suy tư, Tưởng Nghị đã buồn bã nói: "Bé gái à, những gì có thể nói anh nói cả rồi, bây giờ có phải tới lượt em nói không? Sao em lại vào nhà Hiểu hiểu, chẳng lẽ muốn làm giang dương đại đạo (cường đạo) giống anh à?"

Tô Anh đáp "ừ", gật đầu: "Tôi có đam mê đặc thù, thích trộm những thứ không hợp lòng người, tôi nghĩ chắc tối nay Tưởng tiểu thư tổ chức sinh nhật sẽ không về, cho nên tôi mới tới đây."

Tưởng Nghị móc móc lỗ tai: "... Em cho rằng tôi ngốc à?"

Tô Anh cất tiếng cười ha ha lạnh lùng: "Tôi không biết, cái này phải hỏi chính anh."

Tưởng Nghị: "..."

Cô bé này, phản kích đến mức thật sự ngây thơ đáng yêu!

---

Tô Anh ở lại đây đến khi trời hửng sáng mới rời khỏi, Tưởng Nghị đưa cô đến đường cái bên ngoài khu biệt thự, cô mạnh mẽ yêu cầu xuống xe, từ chối lòng tốt đưa tiễn của Tưởng Nghị.

Lúc Tô Anh xuống xe, anh ta bắt lấy tay cô, nhét vào đó một tấm danh thiếp: "Bé gái, tôi nghĩ hẳn là còn rất nhiều bí mật mà em muốn, nếu có hứng thú em có thể tới tìm tôi, lúc nào tôi cũng đợi được hết."

Tô Anh nhìn anh ta một cái, nắm chặt danh thiếp trong lòng bàn tay.

Sau khi xuống xe, cô gọi để thuê một chiếc xe tới, tuy nơi này là đoạn đường sầm uất nhưng vì đây là khu của người giàu nên không có phương tiện giao thông công cộng lui tới, nếu muốn tiện đường gọi xe rất khó, nhưng cô thật sự không muốn tiếp xúc nhiều với Tưởng Nghị...

Người như anh ta vừa thần bí vừa nguy hiểm, không thể dễ dàng liều lĩnh.

"Tô Anh."

"...?"

Cô nghi ngờ quay đầu lại, thấy vẻ mặt sâu xa của Triệu Vũ nhìn chằm chằm vào mình, hơn nữa anh còn cực lực áp chế cơn giận, tất cả đều bị che giấu bên dưới cặp đồng tử đen nhánh sâu thẳm.

Không biết vì cái gì, Tô Anh bỗng có chút khẩn trương, cô lùi ra sau một bước: "Anh Triệu Vũ."

Triệu Vũ nheo mắt, nói: "Anh Anh, sao em lại ở đây?"

Tô Anh nói: "Có chút việc."

"Với Tưởng Nghị?"

"... Dạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net