Chương 143: Em muốn tìm bác sĩ tâm lý!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cát
Beta: Mun

Tưởng Hiểu Hiểu có chút sốt ruột, bởi vì cô chỉ mơ hồ nhớ rõ đúng là mình đã nói những lời không nên nói, còn nói bao nhiêu, lại bị nghe được bao nhiêu, căn bản là cô không thể xác định được!

Là về Tưởng Diễn, hay là việc cô đối phó Tô Anh?

Không được không được, nếu lúc này Tô Anh xảy ra chuyện gì, vậy người mà Lăng Dao hoài nghi đầu tiên chính là cô! Cô và Lăng Dao chỉ có thể xem như bạn gái thân với nhau, không thể là đồng bọn bí mật cùng mưu đồ hợp tác, nếu cô ta đi tố giác cô, vậy không phải cô xong đời rồi sao?

Tưởng Hiểu Hiểu lập tức gọi điện thoại cho bên kia nói: "Lúc trước tôi và các anh đã bàn bạc chuyện Tô Anh, trước hết hoãn lại một chút".

Giọng người đàn ông đối diện có chút nghi hoặc, cười hỏi: "Hả? Hiểu Hiểu, tối hôm qua không phải cô gấp không chờ nổi, còn uy hiếp tôi nhất định phải lập tức đi tìm Tô Anh. Cô xem tôi đã vì cô mà sắp xếp chuyện tối nay, tại sao đột nhiên lại hoãn lại một thời gian?"

Tưởng Hiểu Hiểu cười nói: "Bởi vì tôi phát hiện Tô Anh còn có chút tác dụng, hiện tại không nóng nảy như trước. Hơn nữa hiện tại là lúc anh Triệu Vũ quan tâm cô ta nhất, nếu bây giờ cô ta biến mất, vậy chẳng phải anh Triệu Vũ sẽ nhớ mong cô ta cả đời sao?".

"Ha ha Triệu Nhị không phải là người si tình, ai biết một Tô Anh thì có thể lưu lại trong lòng cậu ta bao lâu? Rốt cuộc có hàng ngàn hàng vạn người phụ nữ trên thế giới này, giống như Tô Anh thì nhiều vô kể."

"Tôi mặc kệ, dù sao cứ dừng lại đã, không phải thời gian chuẩn bị lâu một chút mới có thể không xảy ra chuyện gì sao? Nếu có thể nói, tôi hi vọng cô ta có thể không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Hơn nữa anh Triệu Vũ cũng không phải là loại người như anh nói, mặc dù anh ấy ăn chơi, nhưng đã động tâm rồi thì sẽ rất si tình".

"Tùy cô thôi, dù sao người đàn ông cô nhìn trúng là tốt nhất".

Tưởng Hiểu Hiểu ừ một tiếng, lại dặn dò vài câu, lúc này mới ngắt điện thoại.

Mà giờ phút này, cô cũng đã tới dưới công ty của Lăng Dao rồi.

Sở dĩ cô không vội nói ra chuyện có khả năng bản thân lỡ miệng, là vì cô muốn tìm hiểu xem Lăng Dao biết được chừng nào đã, ít ra trước nhất cô cũng phải nắm chắc được, cô không thể hạ thấp mình trước mặt người nọ quá mức, đồng bọn hợp tác cũng không thể trở thành quan hệ phụ thuộc.

Lăng Dao vừa nghe thấy Tưởng Hiểu Hiểu tìm tới, khẩn trương đến mức mồ hôi toát ra.

Rốt cuộc cũng chỉ là tiểu nha đầu thích diễu võ dương oai, lúc trước cô ta và Tề Duyệt cùng nhau chời đùa, cho dù làm chuyện xấu gì cũng biết, đột nhiên Tưởng Hiểu Hiểu trở thành người tâm cơ thâm trầm, căn bản cô ta không chống đỡ được. Tưởng Hiểu Hiểu tới trong chốc lát, nói mấy câu, liền lộ ra tất cả những gì mà cô ta biết.

Lăng Dao nghe được chỉ là nghe thấy cô đối phó Tưởng Nghị và việc chuẩn bị đối phó Tô Anh, ngoài ra thì có vẻ không biết gì nữa, cô lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nói: "Là sự thật, anh Năm vẫn luôn không thích tớ, tớ sợ lúc anh ấy kế thừa di sản sẽ đuổi tớ đi, cho nên sau khi anh ấy hôn mê vì tai nạn xe cộ, tớ ở công ty làm ít việc tay chân, là di dời tài sản..."

Lăng Dao: "... A".

Tưởng Hiểu Hiểu lã chã chực khóc lôi kéo Lăng Dao, nói: "Tớ xin cậu, ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, bằng không tớ liền xong đời. Chắc chắn anh Năm sẽ không bỏ qua cho tớ, cậukhông biết đâu, ngày thường anh ấy không quan tâm nhiều đến tớ, mặc kệ tớ đối tốt với anh ấy như thế nào, anh ấy cũng không thích tớ".

Lăng Dao nhớ tới đêm qua, ý tứ của Tưởng Hiểu Hiểu là thế này sao? Có điều nếu là như thế thì cô ta càng an toàn hơn, cô ta lập tức ha ha gật đầu: "Yên tâm yên tâm, thật ra đôi khi tớ cũng sẽ lấy một ít tiền tiêu vặt, tớ biết! Tô Anh kia... Thật sự cậu phải đối phó với cô ta sao?".

Tưởng Hiểu Hiểu nhíu mày rối rắm nói: "Không phải tớ đã nói gì đó trong lúc say chứ?".

"Hả, cậu nói cậu chán ghét cô ta luôn quấn lấy Triệu Nhị, xem cô ta còn có thể càn rỡ bao lâu?".

"Tô Anh, cô ta... Đúng là trong lòng tớ không quá thích cô ta, đặc biệt tối hôm qua tớ và Triệu Vũ đang nói chuyện, cô ta gọi điện thoại tới, lúc ấy thật sự tớ muốn cô ta chưa từng xuất hiện, như vậy anh Triệu Vũ sẽ không chú ý tới cô ta, chỉ là...". Cô khó xử: "Cũng chỉ có thể nghĩ vậy.".

Tưởng Hiểu Hiểu bừng tỉnh bật cười: "Dao Dao, cậu thật là khờ mà, lời tớ nói lúc say cũng tin nữa".

Lăng Dao cười tủm tỉm: "Cũng không phải mà, người cậu ghét, tớ cũng sẽ ghét, tớ có thể giúp cậu đuổi cô ta đi!".

"Không cần, tớ chỉ nói chơi thôi".

"Cứ như vậy đi, vậy được rồi...".

Tưởng Hiểu Hiểu cười cười, Lăng Dao cũng đi cười cười theo, ngây ngốc.

Trong lòng mỗi người lại có tâm tư và ý đồ riêng.

---

Tô Anh bị Khương Triết nói làm cho sửng sốt: Đến bên cạnh Triệu Vũ, hay ở trong lòng ngực Khương Triết?

Dường như Tô Anh không dám tin tưởng nhìn Khương Triết, anh để cho cô tự lựa chọn? Một người chuyên chế như anh, vậy mà sẽ đặt quyền lựa chọn trên tay cô?

Tiếng bước chân dưới lầu cũng không dừng lại.

Khương Triết lặp lại: "Bé hoa nhài, em muốn chọn ai?".

Chọn cái gì chứ? Một người cô cũng không muốn chọn. Cô không thích Triệu Vũ, đi với anh ta để làm hại anh ta sao? Còn về Khương Triết, cô lại càng không nghĩ đến ở lại trong lồng ngực anh.

Thấy ánh mắt không thể tin của Tô Anh, đột nhiên Khương Triêt kéo cô từ mặt đất lên, ôm lấy cô, hôn hôn trán cô, cười: "Anh Anh ngốc, thật sự em dám tự hỏi vấn đề này sao?".

Lưng cô dựa lên vách tường, trong lúc nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời Khương Triết: "Anh có ý gì?".

Khương Triết cười: "Anh Anh ngốc".

Triệu Vũ sải bước lên cầu thang, tiếng bước chân cộp cộp cộp càng ngày càng nặng.

Anh ấy thật sự cách rất gần, phảng phất ngay sau đó có thể lên tới lầu hai!

Khương Triết nghe được động tĩnh, anh nhanh chóng nghiêng người che trước người Tô Anh, ngăn cách mọi tầm mắt từ cửa cầu thang.

Một tay anh ôm vòng eo mảnh khảnh của cô gái nhỏ, một tay đặt trên má cô, giọng nói bình tĩnh mang theo chút lạnh lẽo: "Anh Anh, lúc này anh hôn em, em sẽ đẩy anh ra sao?".

Anh nâng khuôn mặt cô lên, dựa rất gần, không gian hô hấp đều lẫn hương vị của nhau.

Anh mắt hơi lạnh của anh giờ phút này có chứa ý cười nhạt nhẽo, anh hơi hơi gợn lên môi mỏng cách cô chỉ một tờ giấy mỏng, giống hôn lại không giống, muốn tới gần, lại không tới gần.

Khương Triết vẫn luôn không thích quan hệ tam giác này, Triệu Vũ thích Tô Anh vốn đã là sai lầm, vậy mà cậu ta lại cố tình không sửa sai lầm này, ngược lại càng lún càng sâu.

Như vậy không tốt, cực kì không tốt.

Tô Anh chớp chớp mắt, thấy người đàn ông trước mắt gần trong gang tấc.

Anh hơi hơi nghiêng gương mặt, đôi mắt sâu nhìn thoáng qua, rất gần, tiếng bước chân của đối phương dường như cũng chần chờ, không giống khẩn cấp khó kìm nổi như vừa rồi, là lo lắng, hoặc cũng là khẩn trương, sợ hãi cái gì đó?

Khương Triết cười một tiếng, bàn tay ôm bên hông cô trượt xuống phía dưới, vỗ nhẹ trên mông cô.

Tô Anh nhéo nhéo cánh tay người đàn ông đang nắm chặt, một chân đạp lên bàn chân anh, dí thật mạnh hai cái, người đàn ông đó đau đến hết một hơi, thấp giọng: "Bé hoa nhài, nhẹ một chút".

-----"Bé hoa nhài, nhẹ một chút".

Hơi thở người đàn ông dồn đạp, âm thanh trầm thấp như có mùi tình dục làm Triệu Vũ như nổ tung, anh ta không tự chủ mà dừng lại bước chân, anh đã lên đến trên lầu, phóng mắt ra là có thể thấy được thân hình cao lớn của người đàn ông đang ôm chặt lấy cô gái nhỏ, thân hình cô quá mức nhỏ xinh, dường như toàn bộ đều bị che dưới ngực người đàn ông, cho dù như thế, anh vẫn có thể thấy được mũi chân cô, nghịch ngợm dẫm lên bàn chân người đàn ông...

Triệu Vũ nghĩ, cả đời này, tất cả chua ngọt đắng cay đều nếm hết ở giây phút này!

Cái loại cảm giác đau lòng này xông lên, anh nhớ tới thời điểm Khương Triết cầu hôn, dường như cũng giống như hiện tại, anh thậm chí còn tuyệt vọng hơn, cảm giác được trong lòng mình đang nặng xuống, chìm xuống đáy cốc, thâm nhập vào đầm sâu lạnh lẽo, bị ăn mòn, trở thành một đống bùn xấu xí.

Có một điều anh vẫn luôn tự hiểu, cô gái nhỏ mà anh yêu lại chẳng hề yêu anh.

Tô Anh gồng lên không nhúc nhích, thậm chí là vô thố, từ sau khi cô biết Triệu Vũ đến, liền không biết nên làm gì mới phải.

Rõ ràng cô biết, nếu bây giờ cô đẩy Khương Triết ra, hoặc chỉ cần có một chút phản kháng, nhất định Triệu Vũ sẽ đứng trước mặt cô, anh sẽ giúp cô, nhưng sau đó thì sao? Khẳng định Khương Triết sẽ tức giận, hai người đánh nhau, cô có thể ngăn được sao? Sau khi đánh nhau, cô làm sao đối mặt với Triệu Vũ? Cô không thể cho anh điều anh muốn.

Dường như trong nháy mắt tiếp theo, cô liền đẩy Khương Triết ra, lại bị anh nâng khuôn mặt lên hôn sâu, anh hôn không tùy ý cuồng bạo như vừa rồi, ngược lại tinh tế mà ôn nhu, liếm mút trên lưỡi cô...

Tô Anh cắn một cái trên môi anh, cho đến khi cô nếm phải mùi máu trong đó.

Lồng ngực Khương Triết chấn động một chút, lại nhàn nhạt ý cười, môi lưỡi tàn sát bừa bãi trên miệng nhỏ của cô.

Là hương vị anh thích, cánh môi mềm, đầu lưỡi nhỏ ngọt, ăn trong miệng, có thể hòa tan được tâm địa cường ngạnh của anh, anh lại có nhiều hỏa khí không bộc phát được, chỉ muốn làm đau cô.

Một lúc sau, người đàn ông hôn hôn cánh môi cô: "Thật xin lỗi, hôn một lần lại làm em đau như vậy". Sưng đỏ khó chịu như vậy, cô lại mềm mại như vậy, khẳng định mất một thời gian mới có thể hết sưng được, xấu hổ không dám gặp người.

Dứt lời, anh lại hôn môi cô lần nữa, đầu lưỡi lại xông vào khoang miệng cô, cuốn đầu lưỡi cô lên, phản kháng của cô giống như đang cùng anh dây dưa không rõ!

Tô Anh nghiêng đầu né tránh lại bị anh nhéo cằm bắt ngẩng đầu lên-----

Nhưng mà rất nhanh, người đàn ông mở to mắt, ánh mắt anh sắc bén mà lãnh khốc, anh rời khỏi đôi mồi mềm của cô gái nhỏ, ôm cô xoay tròn mấy cái, lùi ra phía sau vài bước rồi đứng yên, cô hoảng hốt trợn tròn hai mắt, thấy Triệu Vũ đã đi rồi lại quay lại!

Cô kinh ngạc nhìn anh ấy.

Mặt Triệu Vũ chẳng có biểu tình gì, cả người đều lộ ra lành lạnh: "Khương Tứ, vậy mà cậu lại cưỡng bức Tô Anh?".

Anh thấy tay nhỏ của cô khẩn trương nắm chặt lại, bởi vì dùng sức quá mức, cho nên khớp xương hiện ra tái nhợt, còn có chân nhỏ phát run, dáng vẻ kia không phải là hạnh phúc cùng vui sướng, cô đang sợ hãi, khẩn trương cái gì?

Cho nên anh quyết định quay lại, quả nhiên nhìn thấy cô không tình nguyện để Khương Triết hôn.

Khương Triết ôm lấy Tô Anh, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng cô: "Triệu Nhị, cậu quậy đủ rồi".

Triệu Vũ cười lạnh nói: "Khương Tứ, lời này hẳn là tôi nói mới đúng. Tô Anh nói muốn chia tay, cậu đừng có làm lơ ý muốn của cô ấy".

Khương Triết: "Cậu muốn thế nào?".

Tô Anh rũ mắt nói: "Khương Triết, Triệu Vũ em muốn tìm bác sĩ tâm lý!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net