Chương 157: Người đàn ông trong mơ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Shelly
Beta: Lan Lan

Trên thân thể người đàn ông mang theo không khí lạnh lẽo của màn đêm, tóc và vai áo anh đều bị phủ bởi một lớp sương của sáng sớm, lông mi nhẹ chớp, hàng mi uyển chuyển nhẹ nhàng tựa như bởi vì thời tiết lạnh giá này mà muốn sụp xuống.

Anh rũ mắt, rời đi trong màn sương mờ mịt.

Hình dáng cao lớn đỉnh đạc như cây bạch dương đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, cao lớn vững chắc nhưng cũng lạnh lùng cứng rắn.

Tô Anh lại nằm mơ, cô mơ thấy lúc mình ở bệnh viện, rất nhiều chuyện từ trong mơ khi tỉnh dậy, cô đều thấy người đó đưa lưng về phía mình, rất giống sáng hôm nay, lạnh lùng cứng rắn nhưng cũng lại rất cô đơn và âm trầm.

Cô còn nhớ rõ sau khi mình bị tai nạn xe cộ, cô không thể bước đi nhanh hay chạy vội, như thế nhìn sẽ có vẻ như bị thọt, cánh tay cô cũng không thể làm việc nặng, ngẫu nhiên cầm lên một đồ vật hơi nặng cũng sẽ bị run, càng không thể bỏ qua những vết sẹo để lại trên người cô, rất khó coi. Những vết sẹo chằng chịt trên người mình, cô cũng chưa từng dám xem nhiều thêm một lần, nhưng người đàn ông đó lại có thể mỗi đêm vuốt ve nó, hôn nó không ngừng.

"Chân em sao vậy? Không kẹp được anh sao?" Anh khàn giọng cười, hôn lên miệng vết thương ở chỗ cong trên chân cô: "Bảo bối, nơi này anh thích nhất."

"Chỗ đó xấu lắm......"

"Không xấu, rất đẹp."

Anh thấy cô không tin, cắn nhẹ lên cái miệng nhỏ hơi mím của cô, trêu đùa cô lúc cô đang động tình, mỗi lần đi ra, đều cảm thấy cái chân kia cuốn lấy anh, muốn anh quay lại, anh liền kề bên tai cô cười, nói: "Bảo bối, có phải rất đẹp?"

Khuôn mặt cô ửng đỏ, cắn vào đầu vai anh, anh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Đều cho em cả, gấp gáp gì chứ."

---

Thời điểm Tô Anh tỉnh lại, nhận ra khuôn mặt mình đã lạnh như băng.

Cô ngồi thất thần trên giường được một lát, nhớ tới việc cô bị Tưởng Nghị đưa về, còn chưa đưa cho cô sợi dây chuyền, mà lại cho cô nghe đoạn ghi âm, rốt cuộc là Tưởng Nghị muốn tìm hiểu chân tướng gì đây?

Hơn nữa cô thấy thái độ của Tưởng Nghị với Tưởng Hiểu Hiểu thật vi diệu, ít nhất những gì Tưởng Nghị làm đã uy hiếp đến Tưởng Hiểu Hiểu rồi, mối quan hệ anh em của hai người này không rõ ràng, thật khiến người khác phải nghiền ngẫm.

Cô nhớ tới, Khương Triết có đến nhưng lại đi rồi.

Triệu Vũ thấy miệng vết thương trên tay cô bị bung ra, gọi bác sĩ đến xử lí thêm lần nữa, khi thấy miệng vết thương sâu đến gần lộ ra xương, sắc mặt anh tối sầm đi, nhìn Tô Anh với ánh mặt hận không thể đánh cho cô một trận!

Không những Triệu Vũ mà Lâm Thành Phong cũng rất khiếp sợ, hỏi cô đã làm gì mà khiến cho bản thân bị thương đến như vậy?

Đào Nhiên lại càng trực tiếp: "Em ở bên cạnh ai vậy? Hay lại lén lút chạy đến nhà ai? Bé hoa nhài, em không màng đến sự an toàn của bản thân mà cứ chạy loạn như vậy, bọn anh có thể hiểu vì em muốn tìm ra chân tướng sự việc, nhưng chuyện này quá nguy hiểm, em không nghĩ là bọn anh sẽ rất lo sao?"

Lưu Vận cũng vỗ vỗ vai Tô Anh: "Lần này tớ là đứng ở phía họ, cậu không biết đêm qua bọn mình thật sự đều phát điên rồi, di động cậu tắt máy liên hệ không được, tìm xung quanh đây cũng không có, nếu thật sự đã xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"

Tô Anh cúi đầu nghe, nói cái gì cũng đều nhận sai, dáng vẻ trông rất ngoan.

Triệu Vũ cười lạnh, nhéo nhẹ tai cô: "Nhìn xem, tai nhỏ này không nghe lời như vậy, có phải nghe từ tai này lọt qua tai kia rồi quên không?"

Tô Anh bảo vệ lỗ tai, Triệu Vũ không buông tay, nhéo vành tai cô rồi nhẹ nhàng lắc lư, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt: "Chẳng lẽ anh nói sai?"

Cô thức thời: "Là em sai rồi......"

"Hừ!"

Anh cũng không nỡ dùng nhiều sức, huống chi lỗ tai nhỏ kia thật sự không chịu được, anh nhéo nhéo, bị cô đẩy ra, đôi tay nhỏ ôm lấy bàn tay to của anh đẩy ra, anh cũng không còn tức giận nhiều nữa, đánh vào đầu mình rồi tự chửi rủa vài câu.

Lúc Tô Anh ăn sáng xong liền bị bắt đi nghỉ ngơi.

Triệu Vũ, Đào Nhiên cùng Lâm Thành Phong ba người lại không lập tức rời đi mà ở dưới lầu.

Đào Nhiên nói: "Bé hoa nhài vẫn luôn không muốn nói ngày hôm qua đã ở bên cạnh ai, cũng không muốn nói là đã xảy ra cái gì, nhưng vết thương trên tay em ấy, giống như là vết thương của súng?"

Lâm Thành Phong sắc mặt nghiêm trọng, "Sao Anh Anh lại không muốn nói? Chẳng lẽ thật sự bởi vì cô ấy không tin tưởng chúng ta? Nhưng cô ấy không tín nhiệm các anh thì cũng không lạ, nhưng sao đến em mà cũng không tin?" anh có chút ấm ức.

Đào Nhiên liếc mắt nhìn Lâm Thành Phong: "Ngu ngốc, cậu mà biết không phải bọn này cũng biết sao?"

Lâm Thành Phong: "...... Em giữ bí mật cũng tốt mà."

Triệu Vũ đột nhiên nhớ tới một chuyện, lần trước có một đêm Tô Anh không về, chính là vì ở bên cạnh Tưởng Nghị, nhưng cô lại nói là đến nhà Tưởng Hiểu Hiểu, Tưởng Nghị vừa đúng lúc đến nên gặp được cô mới cho cô đi nhờ một đoạn. Nhưng mà hiện tại xem ra thì hình như mọi chuyện không giống vậy.

Rất có thể đêm qua cô ở cùng Tưởng Nghị!

Anh gần như lập tức gọi điện thoại phân phó: "Đi điều tra ngay, hôm qua và hôm nay, Tưởng Nghị đã ở những nơi nào?"

Tưởng Nghị? Sao lại là hắn?

---

Lúc này Tưởng Diễn đang ở kế bên Khương Triết, thấy anh uống liền ba ly Whiskey, mắt nổi đỏ, hai hàng chân mày lạnh lùng, rất giống một con sói hung ác tàn nhẫn!

Anh thấy Triệu Vũ và Tô Anh ôm nhau.

Nhưng Khương Triết không ngăn cản, điều này không giống như dự đoán của mọi người, anh còn tưởng hai người họ sẽ lại đánh nhau như trước.

"Cậu ngồi đây uống rượu giải sầu như vậy, thật không giống với tác phong thường ngày của Khương Tứ."

"Tôi có tác phong thế nào?"

"Kiêu ngạo bá đạo, có người dám đoạt người phụ nữ của cậu, cậu có quan tâm người đó là ai, trước mắt là cho một đấm đã!"

"À..."

Khương Triết cúi đầu cười lạnh một tiếng, anh nghĩ tới dáng vẻ của mình lúc đó, thời điểm thấy Tô Anh ở trong vòng tay Triệu Vũ, anh ghen ghét tức giận đến phát điên!

Nhưng anh không tiến tới, bởi vì trong giấc mơ anh không ngọt ngào với cô.

Anh thấy anh vô duyên vô cớ lạnh nhạt thờ ơ, lại thấy cô mỗi khi trong lòng tràn ngập sự mong chờ hạnh phúc, nhưng cuối cùng không nhận lại gì ngoài thương tích, nhìn dáng vẻ đáng thương đó, chỉ cần là nhìn lướt qua một cái đã làm anh rất đau lòng rồi.

Anh cũng nhớ cô gái nằm bên cạnh mình buổi tối hôm ấy, anh đã cầm lòng không được đè cô xuống dưới thân, cô e lệ nhưng cũng vui mừng rồi cũng ngại ngùng từ chối không muốn, nhưng anh vẫn không bỏ ý định của mình. Thậm chí so với ngày xưa còn muốn nhiều hơn, muốn làm cho cô khóc không ra tiếng, muốn cô chủ động nói muốn, mềm như bông kêu tên anh, anh mới bỏ qua.

Anh thấy cô càng ngày càng yên lặng, khuôn mặt nhỏ càng ngày càng càng gầy yếu, cái cằm nhỏ nhọn nhọn mỗi lần gác ở vai đều làm anh thấy hơi đau.

Nhưng anh không biết đối mặt với một bé hoa nhài yên tĩnh như vậy thế nào, chỉ cần dùng yêu thương ôm chặt cô vào lòng là cô có thể cảm nhận được trái tim anh đúng không?

Mà anh cũng thấy Tề Duyệt khóc lóc xin tha.

"Em không có, không phải em cố ý, vụ tai nạn kia thực sự không phải em cố ý, cũng không phải em làm, là Tưởng Hiểu Hiểu làm, là cô ấy.... Em có một bí mật nói cho anh, em biết, em biết Tưởng Diễn chết thế nào, lúc Tưởng Hiểu Hiểu say, em nghe thấy được."

"Anh buông tha cho em đi, em sẽ giúp anh."

Quả thật là mọi chuyện đều diễn biến theo cảnh trong mơ.

Khương Triết nhớ rõ một cuộc đối thoại ở trong giấc mơ kia.

Đào Nhiên nói: "Khương Tứ, tôi biết cậu đau lòng vì bé hoa nhài, nhưng thực sự thì lời Tề Duyệt nói là một bước đột phá lớn, cô ta ở bên cạnh Tưởng Hiểu Hiểu nhiều nhất, không những vậy còn khá thân thiết. Vụ tai nạn của bé hoa nhài và Tưởng Diễn, nhìn khá giống như là cùng một nhóm người động tay động chân."

Lâm Thành Phong cúi đầu trầm mặc: "Nhưng Tề Duyệt...... Người phụ nữa đó quá xấu xa rồi, nếu thật sự tạm thời mặc kệ cô ta, cô ta lại xúc phạm tới Anh Anh thì làm sao bây giờ?"

Triệu Vũ thì điếu thuốc chẳng rời tay.

Anh không đồng ý, Tưởng Diễn đã chết, bé hoa nhài lại còn sống, anh không thể lấy an toàn của bé hoa nhài làm tiền đặt cược được.

Khương Triết tất nhiên cũng rõ ràng, Tưởng Hiểu Hiểu đã bại lộ, chỉ cần nhìn chằm chằm cô ta, cô ta liền lộ ra dấu vết, sẽ biết sau lưng cô ta có ai, chẳng lẽ có thể trốn cả đời sao?

Không cần biết là Tưởng Nghị hay là Tưởng Long, đều sẽ bị lôi ra!

Nhưng mà lúc đó thế cục quá phức tạp, Tề Duyệt vừa về nước đã bành trướng thân phận đại tiểu thư, lúc đó bởi vì phòng thí nghiệm đạt được kết quả tốt mà thắng lợi, đường đường chính chính trở thành người đứng thứ hai ở Tề gia.

Mà sau lưng Tưởng Hiểu Hiểu là Tưởng Nghị và Tưởng Long. Sau khi Tưởng Diễn chết, Tưởng Nghị trở thành người chủ của Tưởng gia, thế lực càng ngày càng lớn. Tưởng Long cũng không nhường nhịn, hai người đấu đến ngươi chết ta sống, vì những quyền lợi đó, tình thân đã sớm không còn quan trọng.

Nhưng những cái đó cũng không ảnh hưởng đến Tưởng Hiểu Hiểu, cô và Tưởng Nghị là anh em ruột, mối quan hệ với Tưởng Long không nóng không lạnh, cũng không ngại cô ta hô mưa gọi gió ở Tưởng thị, địa vị cũng càng ngày càng cao.

Không những vậy, bọn họ thông qua lời nói của Tề Duyệt mà biết được, sau lưng Tưởng Hiểu Hiểu không chỉ đơn giản có một người như vậy, có thể thiết kế những âm mưu tinh vi như vậy, kể cả cái chết, có thể thấy được trình độ tẩy não của một tổ chức.

Không thể phủ nhận, lúc ấy Tề Duyệt là một quân cờ tốt.

Triệu Vũ lạnh giọng, nói: "Tôi không phủ nhận Đào Nhiên nói rất đúng, lợi dụng Tề Duyệt bắt được Tưởng Hiểu Hiểu và người sau lưng cô ta. Khiến cho bọn họ bị một lưới bắt hết, có thể xem là cùng lúc báo thù cho bé hoa nhài và Tưởng Diễn. Nhưng nếu Tề Duyệt chỉ là kế hoãn binh thì làm sao bây giờ? Cô ta âm hiểm xảo trá, nếu trong lúc này lại có ý gì đó, bé hoa nhài không phải sẽ lại chịu khổ sao?"

Khương Triết mặt không có biểu cảm, châm lửa một điếu xì gà: "Tôi nghĩ hay là đưa Anh Anh đi."

Triệu Vũ nhìn về phía Khương Triết.

Khương Triết nói: "Đưa ra nước ngoài? Chờ bên này mọi chuyện xong xuôi thì đưa cô ấy trở về."

"Bé hoa nhài sẽ không chịu đâu."

"Đúng vậy, cô ấy sợ nhất là cô đơn."

Huống chi sau vụ tai nạn xe kia, cô càng thiếu cảm giác an toàn, nếu anh không ở bên cạnh cô cũng sẽ không yên lòng.

Lâm Thành Phong nói: "Em cảm thấy Tề Duyệt cần được giải quyết trước, việc của Tưởng Hiểu Hiểu có thể hoãn lại, em cũng không tin cô ta sẽ không lòi đuôi, rốt cuộc thì Tưởng Diễn cũng chết rồi, bé hoa nhài lại còn sống, em ấy không thể lại bị thương."

Khương Triết: "Thù của Tưởng Diễn quan trọng, nhưng Anh Anh càng quan trọng. Tôi còn muốn giao Tề Duyệt cho cảnh sát."

Nhưng mà có một tin tức làm thay đổi quyết định của bọn họ.

Cũng làm Khương Triết hối hận cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net