Chương 162: Cứu Lâm Thành Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Rine
Beta: Jiang

Khi Tô Anh tỉnh lại thì y tá đang kiểm tra bình truyền dịch.

Cô đột nhiên nhớ lại vụ tai nạn xe cộ kia, ngồi bật dậy từ trên giường, nắm tay y tá, vội vàng hỏi: "Người đàn ông tới cùng tôi đâu? Anh ấy ở đâu?"

Y tá nói: "Ở phòng phẫu thuật."

Tô Anh lập tức xuống giường nhưng lại bị y tá giữ lại: "Tô tiểu thư, cô không thể đi lung tung, não cô bị chấn động nhẹ, cô còn đang truyền dịch!"

Tô Anh mặc kệ những thứ này, tháo kim tiêm rồi chạy về hướng phòng giải phẫu.

Y tá ngăn không được nên hoang mang đuổi theo.

Tô Anh được Lâm Thành Phong bảo vệ rất tốt, cô không bị thương nặng, có thể chạy có thể nhảy. Ngược lại, Lâm Thành Phong che chở cô nhất định đã bị thương nghiêm trọng, quần áo cô dính rất nhiều vết máu nhưng không phải của cô mà là của anh. Cho dù lúc cuối cùng cô đã dùng "tâm của thực vật" để bảo vệ anh, nhưng trước đó dường như cô đã sử dụng hết năng lượng nên còn dư lại quá ít, không thể bảo vệ anh được an toàn.

Mặc dù những người áo đen đứng đầy hành lang nhưng không ai cản cô.

Cô chạy một đường đến cửa phòng giải phẫu, thấy Khương Triết đưa lưng về phía cô, bóng dáng anh cứng đờ, có sự lành lạnh u ám khó hiểu, anh đứng cạnh cửa siết nắm tay, khớp xương gân xanh đều nổi lên.

Y tá đuổi tới bên người cô, nhỏ giọng nói: "Tô tiểu thư, cô không thể đi lung tung được, xin hãy trở về với tôi."

Tô Anh không có phản ứng.

Khương Triết quay đầu, thấy gương mặt tái nhợt của cô, trên trán đều là mồ hôi, cô sợ hãi cắn lấy môi, bàn tay nắm chặt lại.

"Tô Anh."

Cô đang run rẩy, nhưng lại ép buộc mình bình tĩnh: "Sao, thế nào rồi? Thành Phong, anh ấy..."

Khương Triết đi tới bên cạnh cô, cẩn thận kéo cô vào lồng ngực: "Thành Phong sẽ không có chuyện gì. Xin lỗi em, anh không nên tham lam, anh nên sớm bắt hắn lại."

Lúc xảy ra tai nạn, người của anh đang ở sau xe người nọ, sau khi phát hiện ý đồ của hắn đã lập tức tiến lên ngăn cản, cộng thêm người ban đầu anh phái đến bảo vệ. Người nọ lao tới từ bên phải, may mắn là mấy vệ sĩ đều tay mắt lanh lẹ, chạy lên trước, giảm bớt lực va chạm giữa đám người Tô Anh với chiếc xe kia. Bọn họ hành động nhanh chóng, trước tiên đưa Tô Anh, Lâm Thành Phong với tài xế đến bệnh viện, cũng đưa người đàn ông kia đi, hắn không chết tại chỗ, vẫn còn sống.

Khương Triết nói: "Anh Anh, em về với y tá trước đi, bên này có anh rồi."

Tô Anh lắc đầu, cô cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, đẩy Khương Triết ra, nhìn ba chữ to "Đang phẫu thuật" đỏ hồng sáng lên, nói: "Em muốn đi vào."

Khương Triết nói: "Bác sĩ đang phẫu thuật, không thể đi vào."

Cô lắc đầu: "Em có thể cứu anh ấy."

"Tô Anh." Khương Triết nói: "Em bình tĩnh lại, hiện tại bác sĩ đang cứu cậu ấy, cần có không gian yên tĩnh để giải phẫu, chúng ta không thể quấy rầy."

Ánh mắt Tô Anh nhìn chằm chằm phòng cấp cứu, cũng không biết có nghe lọt tai lời của Khương Triết hay không.

Khương Triết dặn dò y tá: "Lấy bình truyền dịch đến đây, truyền cho cô ấy ở đây đi."

"Được." Y tá nhìn Tô Anh, vội vàng đi.

Nhưng mà y tá còn chưa trở về, hành lang yên tĩnh đột nhiên ồn ào lên, các y tá khác ra vào mấy lần, bước đi vội vàng, sắc mặt nghiêm trọng. Không nói đến Tô Anh đang lo lắng, ngay cả Khương Triết cũng không còn thong dong như vừa rồi khuyên bảo Tô Anh.

"Sao lại thế này?"

Sắc mặt anh xanh mét, một y tá vốn đang vội vàng, giờ phút này lại thêm khẩn trương và sợ hãi, cô nuốt nuốt nước miếng: "Người nhà đừng vội, bác sĩ đang hết sức cứu chữa!"

Cả người Tô Anh đều dựa vào cửa, cô muốn vào lại bị y tá đẩy ra ngoài.

Tô Anh cố chịu cơn đau đầu: "Khương Triết, anh thật sự không mơ thấy sao?"

Khương Triết: "Anh xin lỗi, Tô Anh."

"Em ra biển với anh thì anh có thể mơ thấy không?"

"Anh không biết."

"Tái diễn mọi thứ lại một lần, anh có thể mơ thấy không?"

"Anh không biết."

Tô Anh nhìn Khương Triết, cảm thấy thất vọng.

Khoảnh khắc đó, Khương Triết cảm giác tim mình như bị đấm một phát thật mạnh, rất đau đớn.

---

Ca phẫu thuật của Lâm Thành Phong diễn ra cả đêm, chuyện lớn như vậy, cha mẹ anh đều đến đây, lòng tràn đầy lo âu chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.

Triệu Vũ, Đào Nhiên, Tưởng Diễn nghe được tin tức cũng trở về từ đế đô. Ba người đàn ông sắc mặt khẩn trương, sớm đã không còn sự bình tĩnh thong dong lúc trước.

Sắc mặt Triệu Vũ xanh mét, lòng tràn đầy phẫn nộ. Đào Nhiên luôn luôn bình tĩnh thong thả cũng không thể đối mặt chuyện này, càng miễn bàn đến Tưởng Diễn vốn khuôn mặt đã tràn đầy sát khí, giờ phút này lại càng âm u doạ người.

Triệu Vũ thấy cô gái thấp thỏm bất an đứng ở góc tường, trên trán cô cũng có vết thương, băng bó bằng băng gạc màu trắng, ánh mắt hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ trắng sứ không còn chút máu, nắm tay siết càng ngày càng chặt, tựa như giây tiếp theo cô có thể lập tức ngất xỉu.

Anh vò tóc sau, chịu đựng không tiến lên.

Mãi đến khi trời sáng, Lâm Thành Phong được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, mắt anh nhắm chặt, mặt không có chút máu, trên đầu và đùi là dấu vết say khi làm phẫu thuật.

"Ca phẫu thuật rất thành công, chỉ là não bệnh nhân bị thương nghiêm trọng, vượt qua giai đoạn 24 giờ nguy hiểm thì không còn gì đáng ngại. Nhưng sau khi bệnh nhân tỉnh lại có thể còn di chứng gì đó, hơn nữa xương đùi anh ta bị gãy... sau này có lẽ... nếu đi đứng nhẹ nhàng hẳn là không có vấn đề gì."

"... Vậy nếu anh ta không tỉnh lại thì sao?"

Bác sĩ lắc đầu.

Cả người Tô Anh đều run rẩy, cô biết anh bị thương thế nào. Vì bảo vệ cô, lúc chiếc xe va chạm trực tiếp, đầu anh đập vào cửa xe, chiếc xe quay cuồng, hai tay anh lại vững vàng ôm cô, đầu cô tựa vào ngực anh, anh vì cô chịu hết tất cả tổn thương...

Vốn dĩ người bị thương là cô nhưng hiện giờ Lâm Thành Phong lại phải chịu.

Anh là một người thông minh như vậy, tung tăng nhảy nhót chơi đùa khắp nơi như vậy, cô không dám tưởng tượng những di chứng này sẽ khiến anh thành thế nào? Lúc trước cô cũng khổ sở như vậy, hận không thể vĩnh viễn ở nhà, không bước chân ra cửa, huống chi là anh? Khát vọng của anh nên làm sao bây giờ?

Mẹ Lâm Thành Phong, người phụ nữ an tĩnh chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, giờ phút này cũng không nhịn được đi tới.

Đôi mắt ba Lâm Thành Phong đỏ lên, vỗ vỗ vai vợ ông.

Tô Anh hốt hoảng, đi theo đi tới bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU, cô không biết có bao nhiêu người tới, cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, cô chỉ là nhìn Lâm Thành Phong nằm trên giường bệnh, trong lòng bị áp lực, khổ sở bao vây.

Ba Lâm Thành Phong nhìn cô: "Cháu là Tô Anh à?"

Tô Anh cúi đầu, nói: "Xin lỗi cô chú, là cháu hại anh ấy."

Ba Lâm thở dài: "Thành Phong nói nó có một người bạn tốt tên Tô Anh, là một cô gái rất tốt, muốn bảo vệ cô ấy. Hiện giờ nó thật sự bảo vệ được cháu, chú nghĩ hẳn là nó cũng vui vẻ. Chú cảm thấy kiêu ngạo vì con trai mình."

Tô Anh cắn môi, vừa khổ sở vừa áy náy.

Ba Lâm nhìn cô y tá: "Làm phiền cô đưa Tô tiểu thư trở về, cô ấy cần nghỉ ngơi."

Tô Anh lắc đầu: "Cháu..."

Ba Lâm nói: "Nếu cháu lo lắng cho Thành Phong thì càng phải chăm sóc mình thật tốt."

Ông không nói nhiều lời nữa, đi vào phòng bệnh, mẹ Lâm canh giữ ở trước giường nhìn một lúc.

Tô Anh quay đầu lại, thấy Khương Triết và Triệu Vũ đứng im, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt nghiêm túc, nhỏ giọng thương lượng gì đó.

Tô Anh đi theo y tá trở về phòng bệnh, nhưng đôi mắt lại mở to, thân thể của cô vang chuông cảnh báo, tinh thần lại vô cùng tốt. Dường như ngay khi y tá ra khỏi phòng bệnh, cô cũng chạy theo ra ngoài.

Cô chạy khỏi bệnh viện, không màng vệ sĩ ngăn trở, lái xe trở về tiệm hoa.

Tô Anh và Lâm Thành Phong một đêm không về, lại không có chút tin tức, xương rồng với ngô đồng vốn đang lo lắng, hiện giờ lại thấy Tô Anh mặc quần áo loang lổ vết máu trở về liền vô cùng sợ hãi.

Cột lông xanh duỗi lá nhỏ chạm vào Tô Anh, Tô Anh nói: "Chị muốn có "tâm của thực vật", chị muốn cứu Thành Phong."

Xương rồng kinh ngạc hỏi: "Thành Phong bị làm sao?"

Cho dù Lâm Thành Phong không nghe thấy chúng nó nói chuyện, nhưng chúng nó đã sớm coi Lâm Thành Phong như người một nhà, vừa nghe nói anh xảy ra chuyện, tất cả đều xao động lên.

Tô Anh: "Bọn chị gặp tai nạn xe cộ, anh ấy vì cứu chị..."

---

Khương Triết đã sớm nghe người ta báo cáo lại Tô Anh chạy khỏi bệnh viện, anh lập tức khó thở, sau đó bình tĩnh lại, cho người theo dõi bảo vệ, anh sợ cô tự trách, cưỡng ép bản thân mình, như vậy cô sẽ điên mất.

Triệu Vũ không có cách nào, nếu có thể, anh sẽ tự mình ép cô nằm trên giường, ra lệnh cô nghỉ ngơi, ngủ. Nhưng mà Tô Anh rất kiên trì, ánh mắt của cô kiên định, trong mắt hay trong lòng đều là Lâm Thành Phong, không nhìn thấy bất kỳ người nào khác, đương nhiên cũng không nhìn thấy chính cô.

Tưởng Diễn bất đắc dĩ nói: "Bé hoa nhài đang bị hoảng sợ, cậu cứ để cô ấy thể hiện ra đi."

Đào Nhiên lên tiếng: "Cảnh sát nói đến giờ Vương Thực vẫn chưa chịu khai gì, hắn đã tự sát ba lần nhưng đều bị cảnh sát ngăn lại đúng lúc." Anh hừ lạnh: "Mẹ nó, tôi thật không biết tổ chức nào có thể bồi dưỡng ra nhân tài khăng khăng một mực như vậy."

Tưởng Diễn nói: "Cách thức này giống lão K như đúc. Lần này bọn họ đối phó với Tô Anh và Tiểu Lâm Tử... là muốn trả thù việc lúc trước chúng ta quấy rầy chuyện buôn bán của bọn họ? Hay là Tưởng Hiểu Hiểu..."

Khương Triết nhắm mắt lại, xoa xoa ấn đường: "Bất kể là gì, đều là do quyết định sai lầm của tôi, không nên nghĩ đến thả dây dài câu cá lớn."

Triệu Vũ thấp giọng chửi thề.

Ai có thể nghĩ đến những người đó làm việc sẽ bất kể hậu quả như thế.

Bọn họ cho rằng lão K bị tra thì những người đó sẽ có chút kiêng kị, yên tĩnh một khoảng thời gian. Không nghĩ là họ lại càng thêm điên cuồng, có một loại khí thế phật cản giết phật thần ngăn giết thần!

Giống như đang cảnh cáo.

---

Khi Tô Anh trở lại bệnh viện thì đã một tiếng trôi qua.

Cô trực tiếp đến phòng bệnh Lâm Thành Phong.

Ba Lâm nhìn thấy cô tới, không nhịn được nhíu mày. Mẹ Lâm cũng không nhìn cô. Trong mắt và lòng bà đều là người con trai đang nằm trên giường bệnh.

Tô Anh thấp giọng khẩn cầu: "Chú dì, cháu có thể ở một mình với Thành Phong trong chốc lát không?"

Lúc này mẹ Lâm mới nhìn về phía Tô Anh, dường như bà cũng không quá bằng lòng, ánh mắt nhìn Tô Anh cũng có không che giấu sự oán trách, ba Lâm đè lại bả vai vợ: "Đi thôi."

Thẳng đến khi bị đẩy ra ngoài phòng bệnh, mẹ Lâm không nhịn được nói: "Vì sao?"

Ba Lâm: "Con trai bảo vệ người ta bằng tính mạng, chúng ta không thể mặt nặng mày nhẹ với người ta."

Mẹ Lâm dựa vào vai chồng khóc thút thít: "Em thà rằng thằng nhóc kia làm tên tiểu nhân ích kỷ."

Bọn họ nhìn phòng bệnh, trong lòng đau đớn rồi lại bất lực.

---

Tô Anh nghĩ, cho dù cô không còn lại gì, không còn "tâm của thực vật", cô cũng muốn cứu Lâm Thành Phong trở về như trước kia.

Anh vẫn có dáng vẻ thông minh, khỏe mạnh, có thể chạy có thể nhảy, có thể chơi đua xe mà anh thích, có thể chạy motor mà anh thích. Anh không cần phải bị ốm đau tra tấn, không cần phải kiêng dè mà chạy chậm, càng không cần phải chịu ánh mắt đánh giá của người ngoài, anh hẳn là người rất đường hoàng tùy ý, là mặt trời nhỏ lóa mắt.

"Tâm của thực vật" thuần khiết bao vây, chữa lành miệng vết thương ở não của anh, vết thương kia như là một cái động không đáy, gần như tham lam hấp thụ chất dinh dưỡng, miệng vết thương chậm rãi khép lại với tốc độ mà mắt thường không thể thấy.

Ngược lại, gương mặt Tô Anh càng ngày càng trắng, trên trán cô thấm ra lớp mồ hôi tinh mịn, thậm chí cả người đều run lên...

Khương Triết đến trước phòng bệnh, thấy ba Lâm mẹ Lâm canh giữ ở ngoài cửa.

Ba Lâm nói: "Tô Anh nói cô ấy muốn ở một mình với Thành Phong trong chốc lát."

Khương Triết trầm mặc, khom người nói: "Thật xin lỗi, là cháu làm liên luỵ Thành Phong."

Người đàn ông thân hình cao lớn trước nay chưa bao giờ cúi đầu giờ đột nhiên lại làm thế, hai mắt mẹ Lâm đẫm lệ, nức nở không ngừng.

Ba Lâm nâng Khương Triết dậy, lắc đầu, vỗ vỗ vai anh.

Khương Triết nhìn phòng bệnh, nói: "Hai người hãy để cháu vào xem. Chú Lâm dì Lâm, hai người mệt mỏi cả đêm, để cháu sai người đưa hai người trở về nghỉ ngơi."

Mẹ Lâm lập tức phản đối: "Dì không đi, Tiểu Lâm Tử không tỉnh lại, dì không đi đâu cả."

Khương Triết: "Vậy đi phòng bệnh sát vách nghỉ ngơi một lát được không?"

Ba Lâm khuyên trong chốc lát, rốt cuộc mẹ Lâm đồng ý sang phòng sát vách nghỉ ngơi.

Khương Triết tiến vào phòng bệnh.

Rất an tĩnh, không một tiếng động.

Đi qua cánh cửa, đầu tiên anh nhìn thấy Lâm Thành Phong đang nằm trên giường, sau đó liền thấy Tô Anh ngã trên mặt đất.

Thần sắc anh biến đổi, lập tức tiến lên, ôm cô gái nhỏ xinh vào trong lồng ngực, quần áo cô sắp ướt đẫm, có mùi vị của máu, "Tô Anh? Tô Anh!"

Tô Anh còn chưa mất đi ý thức, cô chỉ là quá mức mệt mỏi, không còn chút sức lực, thần sắc Khương Triết nghiêm trọng, mắt nén giận: "Tô Anh, anh không thể xa em lần nữa."

Anh bế cô lên, muốn đi ra khỏi phòng bệnh.

Tô Anh lắc đầu: "A Triết."

Buớc chân Khương Triết dừng lại một chút, rũ mắt nhìn cô, Tô Anh nói: "Chờ một lát, em còn có việc chưa làm xong, anh đưa em tới bên cạnh Thành Phong."

"Em..."

"Đưa em qua đi, A Triết."

Cuối cùng Khương Triết thỏa hiệp, anh đặt Tô Anh lên ghế: "Ba phút."

Tô Anh đặt tay lên đùi Lâm Thành Phong.

Cô vẫn chưa quen thuộc, một bên vận dụng "tâm của thực vật" chữa trị vết thương cho Lâm Thành Phong, một bên vận dụng "tâm của thực vật" khôi phục chức năng và năng lượng của cơ thể. Vừa rồi cô cảm giác được, cô muốn dùng "tâm của thực vật" liên tục không ngừng, nhưng thân thể của cô không tích được nhiều năng lượng như vậy, dùng hết rồi phải nghỉ ngơi để hấp thụ, nhưng cô không muốn như vậy, cô có thể chờ, Thành Phong lại chờ không kịp...

Cho nên cô chậm rãi cảm nhận được một cách vận chuyển năng lượng khác.

Chỉ là cách này vẫn rất hao phí tinh thần và sức lực, việc cô khôi phục và sử dụng năng lượng căn bản không thể có quan hệ trực tiếp, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì chính mình sẽ không ngất xỉu vì kiệt sức.

Khương Triết không biết Tô Anh đang làm gì, anh nhìn đồng hồ: "Đã ba phút rồi."

Tô Anh nói: "Chờ một chút."

Khương Triết lạnh giọng: "Tô Anh, có phải em muốn chết hay không?"

Cô lắc đầu, rút tay lại.

Lâm Thành Phong vẫn an tĩnh nằm như trước.

Dường như là Khương Triết nghiến răng nghiến lợi ôm Tô Anh đi ra ngoài, một chân đá văng cửa phòng bệnh, cô bị đặt trên bồn rửa mặt trong toilet.

"Đừng lộn xộn, anh đi gọi người tới giúp em." Anh lạnh giọng nói.

Tô Anh nâng nâng mi mắt, nhìn anh.

Khương Triết đã bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, Tô Anh dựa vào trên vách tường, ánh mắt đăm đăm.

---

Lâm Thành Phong tỉnh lại lúc xế chiều, anh như là ngủ một giấc tỉnh dậy, tinh thần rạng rỡ như ngày thường.

Tô Anh dựa vào cửa, nhìn Lâm Thành Phong bị vây quanh ở trung tâm, anh cười hì hì phất tay: "Các người phiền chết mất, đều tới nhìn tôi làm gì, xem tôi là tinh tinh vườn bách thú à?"

Mẹ Lâm ôm anh khóc một hồi, giờ phút này vừa thấy anh có hành động mạnh lập tức sợ tới mức cuống lên: "Đừng lộn xộn, bác sĩ nói vết thương trên đầu con không thể lộn xộn, cần tĩnh dưỡng!"

Lâm Thành Phong muốn sờ đầu, bị ba Lâm chụp một phát: "Tìm chết!"

Lâm Thành Phong mếu máo, uất ức nói: "... Nhưng con có cảm giác rất tốt, không có gì không đúng cả, tuy rằng có chút đau nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy chứ? Mọi người lo lắng quá mức rồi."

Đào Nhiên cạn lời: "Cái gì mà lo lắng quá mức, cậu đã phải làm giải phẫu cả một đêm, bác sĩ nói..." Anh dừng một chút, chưa nói ra miệng.

Triệu Vũ cười: "Tên nhóc thúi, nạn lớn không chết, chắc chắn cuối đời hạnh phúc."

Tưởng Diễn nhướng mày: "Hiện tại chúng ta có thể xem như thành lập nhóm hai người chứ?"

Lâm Thành Phong: "... Ai muốn cùng nhóm với cậu?"

Khương Triết im lặng nhíu mày.

Lâm Thành Phong tỉnh lại, bác sĩ làm kiểm tra thêm một lần, thần sắc ông ta đặc biệt nghiêm trọng, làm cho mấy người ở đây vừa mới thả lỏng tâm tình lại lo lắng lên, ngay cả Lâm Thành Phong cũng sợ sợ.

Ba Lâm nói: "Tình huống như thế nào, bác sĩ nói đi."

Bác sĩ cũng không thể giải thích tình huống hiện tại của Lâm Thành Phong, buổi sáng hôm nay mới vừa phẫu thuật xong, giờ kiểm tra lần nữa lại phát hiện vết thương ở não anh đã hoàn toàn khép lại, giống hệt như trước khi bị thương. Bởi vì quá mức kỳ dị, thậm chí ông ta còn tháo băng gạc để nhìn, ngay cả vết sẹo khâu miệng vết thương lại cũng đã kết vảy toàn bộ...

Không nói vết thương ở đầu, ngay cả xương đùi bị gãy cũng đều lành lại.

Chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là Lâm Thành Phong có thể xuất viện, như vậy đương nhiên những di chứng nói trước đó cũng không tồn tại.

Đây là kỳ tích y học!

Nhưng mà ba Lâm mẹ Lâm cũng không để ý kỳ tích gì đó, ngay cả Triệu Vũ cùng Đào Nhiên, Tưởng Diễn cũng vui vẻ không thôi, cảm giác cục đá đè ép ở ngực suốt một đêm rốt cuộc buông xuống, nháy mắt hô hấp đều trở nên vui sướng.

Khương Triết nhìn ra cửa, Tô Anh đã không còn nữa.

Anh đuổi theo, thấy cô gái đứng ở cửa sổ phòng bệnh.

Cô mặc đồ bệnh nhân to rộng màu lam nhạt, quần áo to càng khiến thân mình cô nhỏ xinh, gầy yếu không chịu nổi, giống như giây tiếp theo cô liền bị gió thổi đi.

"Tô Anh."

Cô quay đầu lại: "Hả?"

Khương Triết: "Tiểu Lâm Tử không có việc gì, cậu ấy đang hỏi em, em không đi thăm cậu ấy à?"

Tô Anh an tĩnh, lắc lắc đầu.

Khương Triết cảm thấy, dường như Tô Anh có gì đó hơi khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net