Chương 168: Lòng tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: heka
Beta: Jiang

Lâm Thành Phong bị nhốt ở trong nhà mấy ngày nay, cảm thấy rảnh đến mức phát chán. Sau một hồi trầm tư, anh không nhịn nổi chạy tới biệt trang ở vùng ngoại ô chơi. Anh lặng lẽ chuồn đi, thậm chí còn ngụy trang một cách đơn giản. Cảm giác chạy băng băng trên đường đua khiến anh cảm thấy cuối cùng cũng giải tỏa được sự buồn bực tù túng mấy ngày nay. Đáng tiếc chân anh bị thương chưa lành nên chỉ có thể chạy một chút.

Anh không ngờ là có thể gặp lại Dương Thanh trong hoàn cảnh này. Cô không còn mặc bộ đồ y tá màu trắng mà thay vào đó là một bộ trang phục thanh nhã. Mái tóc dài luôn được búi gọn nay cũng được xõa tung, làm cho sự lạnh lùng của cô thêm mấy phần quyến rũ.

Anh thấy cô đang vội vàng cúi nửa đầu rời khỏi đại sảnh, ra bên ngoài vẫy một chiếc xe rời đi ngay.

Lâm Thành Phong sờ sờ đầu, nghĩ là cô ấy có lẽ cũng tới đây chơi thôi, chẳng hề suy nghĩ gì sâu xa.

Mà bên kia bọn Khương Triết, Triệu Vũ, Đào Nhiên cũng tới biệt trang. Tưởng Diễn đã trở về đế đô.

Khương Triết với sắc mặt bình tĩnh, ngón tay gõ mặt bàn, giọng điệu lạnh lùng: "Tra rõ Triệu Sùng Sơn rồi?"

Triệu Vũ xoa ấn đường, vẻ mặt đầy tức giận: "Ừ, tôi nghĩ hắn ta nói hắn ta là trinh thám chỉ là một lớp vỏ bọc để tiện cho những hành động phía sau của hắn. Với công việc này thì hắn ta có làm nhiều chuyện kỳ quái, hoặc là đi chỗ nào đều sẽ không khiến người ta hoài nghi."

Đào Nhiên hỏi: "Vậy hắn ta là người của ai?"

Triệu Vũ: "Người của ai thì còn chưa rõ ràng lắm, nhưng tôi đã điều tra hắn ta và những người phía nhà hắn, đúng là có chỗ khả nghi. Có vẻ như nhà bọn họ còn có liên hệ với phía nước ngoài. Triệu gia từ ông cố của tôi và mấy vị khác đều đã bắt đầu tẩy trắng, kỳ thật đến ông nội của tôi cũng đã hoàn toàn sạch sẽ, những thứ dơ bẩn kia đã hoàn toàn không còn dính tay. Hừ, nhà của bọn tôi là sạch sẽ nhưng lại không quản được những người khác muốn phát tài. Tôi nghĩ nhà Triệu Sùng Sơn hẳn là cũng giống như đám lão K và Tưởng Long, là một đường dây buôn lậu."

Khương Triết: "Chắc chứ?"

"Ừ." Triệu Vũ nghĩ nghĩ, nói: "Tôi chỉ là không hiểu lắm, trong giấc mơ kia vì sao hắn ta phải cho Tô Anh tin tức giả? Vì tôi nên hắn muốn châm ngòi cho các cậu ly hôn?"

Anh cười lạnh: "Tôi không cho rằng hắn ta sẽ nhiệt tình như vậy."

Khương Triết dừng lại, nhìn Triệu Vũ nói: "Thay vì nói Triệu Sùng Sơn đang tính kế Tô Anh và tôi, không bằng nói là đang tính kế cậu và tôi. Nếu Triệu Sùng Sơn có mục đích như Tưởng Long, đều là vì muốn đạt được nhiều lợi ích hơn nữa..."

Triệu Vũ: "Bắt đầu từ khi gầy dựng thì nhà Triệu Sùng Sơn đều hoàn toàn dựa vào nhà tôi, hiện tại lại làm việc dưới danh nghĩa Triệu thị, chẳng lẽ lại muốn làm tu hú chiếm tổ? Tâm tư như vậy cũng quá lớn rồi!"

Đào Nhiên bất ngờ lên tiếng: "Có khả năng Triệu Sùng Sơn và Long là cùng một phe không?"

Triệu Vũ: "Hai người này có vẻ như không có liên hệ gì, trước đây Tưởng Long tới thành phố C vài lần......" Anh dừng một chút: "Tưởng Long luôn nắm rõ tình huống của chúng ta ở thành phố C như lòng bàn tay, có khi nào?"

Khương Triết cười một tiếng, thoạt nhìn âm trầm hơn: "Nếu thật sự là như vậy, tôi nghi là Triệu Sùng Sơn cũng đã liên hệ với vị nào đó bên nhà tôi rồi."

Đào Nhiên kêu lên một tiếng: "Khương Hạo hay Khương Minh? Hay là mấy anh em, chú bác họ của cậu?"

Khương Triết cong môi: "Thả ra chút mồi thì sẽ biết nhanh thôi."

Đào Nhiên cũng cười, giống như con cáo già.

Triệu Vũ xoa xoa ấn đường, có chút thất thần, từ trước đến nay nói về mặt tinh thần thì anh luôn rất vững, có thức suốt mấy đêm thì mặt cũng không đổi sắc, nhưng hôm nay hiếm khi thấy được anh có chút mệt mỏi.

Nói xong chính sự, Đào Nhiên cũng nói tới chuyện riêng, chế nhạo: "Không phải là bị hồ ly tinh nào ép khô rồi chứ hả?"

Triệu Vũ giơ chân đá qua: "Cút."

Tối hôm qua anh mơ thấy ác mộng. Mơ thấy Tô Anh nhận lời cầu hôn của Khương Triết, sau đó kết hôn rồi có con...

Anh sợ tới mức giật mình bừng tỉnh, toát hết mồ hôi lạnh!

Anh cũng biết chọn giấc mơ để mơ thật, nếu Tô Anh kết hôn thì tất nhiên nên là anh mới đúng chứ! Nhảy ra Khương Tứ là sao? Thế là nửa đêm sau đó anh không ngủ được nữa. Trước kia vào ban đêm anh còn vì nhớ nhung mà cương đau thì đêm nay một chút xúc động cũng không có, anh đã bị dọa mềm cả rồi...

Sau khi Lâm Thành Phong đua xe xong, bọn Khương Triết, Triệu Vũ và Đào Nhiên đã chuẩn bị rời đi.
Khương Triết thấy Lâm Thành Phong, không vừa lòng mà nhíu mày: "Không phải tôi đã dặn cậu ở nhà à?"

Triệu Vũ cũng nhíu mày, ánh mắt nhìn Lâm Thành Phong có chút hung dữ: "Vết thương chưa khỏi lại tới đua xe, chán sống rồi hả?"

Lâm Thành Phong cũng bất đắc dĩ than: "Mỗi ngày ở nhà tôi đều ăn ngủ ngủ ăn, trò gì chơi được cũng đều chơi chán rồi. Mẹ già của em lại không cho em làm việc, em chỉ có thể lén chạy ra ngoài chơi!"

Khương Triết lạnh giọng ra lệnh: "Hiện tại chơi đủ rồi chứ? Chơi đủ rồi thì trở về ngay."

Lâm Thành Phong: "...... QAQ."

Tóm lại, mới ra ngoài chưa tới nửa ngày thì Lâm Thành Phong lại bị Đào Nhiên bắt trở về. Đào Nhiên còn nói chuyện này cho mẹ Lâm. Mẹ Lâm cho rằng Lâm Thành Phong đang ở trong phòng nghỉ ngơi, ai biết anh ta đã lén trốn đi? Không biết phải đối phó với Lâm Thành Phong thế nào, mẹ Lâm lập tức khóc khan cả cổ ở trước mặt anh! Lâm Thành Phong sợ tới mức về sau không dám tùy tiện ra khỏi cửa nữa.

---

Tô Anh nhận được điện thoại Lâm Thành Phong gọi tới tới khóc lóc kể lể: "Khương Tứ, Triệu Nhị, Đào Nhiên...... Ba người này không ai tốt hết! Đặc biệt là Khương Tứ và Triệu Nhị. Anh Anh, em đừng cần ai hết nhá! Quá là con mẹ nó không cho anh quyền tự do!"

Tô Anh liền hỏi: "Bọn họ đã làm gì?"

Lâm Thành Phong ấm ức: "Anh đi ra ngoài chơi bị bọn họ bắt được tại trận! Không giúp anh dấu diếm thì thôi, còn đem anh về nộp cho phụ huynh, có đáng giận không hả?"

Tô Anh nhịn cười: "Đáng giận! Thật sự quá đáng giận!"

"...... Có phải em đang vui sướng khi người khác gặp họa không đấy?"

"Sao có thể chứ!"

"Ha ha, anh tin em mới lạ!"

Anh cắn răng cúp điện thoại, nằm ở trên giường bày ra vẻ cô độc, cảm thấy trên đời này sẽ không có ai có khả năng hiểu được anh đang tịch mịch như tuyết.

Tô Anh thì lại cười tủm tỉm, nhìn nhìn Khương Triết và Triệu Vũ đang ngồi trước mặt cô, hai người đàn ông này, ít khi nào ở chung mà lại hài hòa.

Cô nói: "Các anh lại bắt nạt anh Thành Phong rồi?"

Triệu Vũ khinh thường nói: "Cũng là cậu ta ngốc, không biết bệnh tình của bản thân tốt lên một cách kì lạ thế nào? Còn dám chạy loạn lung tung khiến người khác hoài nghi."

Khương Triết rũ mắt, nhấp ngụm trà.

Tô Anh nói: "Đúng là cod chút kỳ quái nhỉ, người em không muốn gạt nhất là anh Thành Phong, nhưng anh ấy lại không biết, hai người các anh lại đã nhìn ra."

Khương Triết và Triệu Vũ liếc nhau, lại rất có ăn ý mà lắc đầu qua chỗ khác, không nói gì, như là đạt thành một nhận thức chung nào đó.

Tô Anh cũng không tìm tòi nghiên cứu gì, nói: "Lần này các anh tới là có tin về Triệu Sùng Sơn hả?"

Triệu Vũ cũng không giấu diếm gì, nói cho Tô Anh tất cả những gì bọn họ biết và suy đoán. Tô Anh cũng rất bình tĩnh: "Em đúng là ngu mà, bị quá nhiều người lợi dụng, bị lá che mắt, nhìn không thấu."

Khương Triết nhớ tới kiếp trước, đoạn thời gian sau đó, đúng là anh không chú ý quan tâm nhiều đến Tô Anh, cơ hồ mọi tâm tư của anh đều đang tìm kiếm chân tướng và chứng cứ. Lúc đó anh đã nhận ra Tô Anh có điểm khác thường nhưng lại bị anh bỏ qua, thậm chí đôi khi còn không kiên nhẫn: Vì sao không tin anh? Lời anh nói không đáng tin tưởng sao?

Lại ví như Triệu Sùng Sơn, cũng là do cô không tin anh cho nên mới bị hắn ta lợi dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net