Chương 173: Theo anh đến một nơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hiền Chăn
Beta: Mun

Đối mặt với sự truy hỏi cùng nghi vấn của Tô Anh, Khương Triết chỉ nói vỏn vẹn một câu: "Đến đi rồi biết."

Sau đó anh ngậm miệng lại không nói thêm, khoanh tay ngồi dựa vào ghế xe nhắm mắt dưỡng thần. Vết thương sau gáy cùng ca tiểu phẫu đã làm anh tốn khá nhiều tinh lực, huống chi thuốc gây tê cũng vừa hết hiệu lực, làm cho giữa mày anh khó giấu được vẻ mệt mỏi.

Tô Anh há miệng định nói, lại bất đắc dĩ: "Đâu phải em nằng nặc muốn biết ngay hôm nay, anh gấp cái gì chứ?"

Khương Triết mở hai mắt, nhàn nhạt đưa mắt nhìn Tô Anh: "Đổi lại là lúc khác, em chịu đi theo anh?"

Tô Anh nói: "Nếu là chuyện đứng đắn thì tất nhiên không có vấn đề gì rồi."

Khương Triết: "Em cảm thấy anh đến tìm em thì có thể làm chuyện 'không đứng đắn' gì?"

Tô Anh: "........."

Khương Triết lại nhắm mắt nghỉ ngơi, mặt không biểu cảm nói: "Ngoan ngoãn chút đi, anh đau đầu."

Lại bị á khẩu.

Tô Anh có chút tức giận lẩm bẩm: "Đồ bướng bỉnh!"

"Khụ khụ!" Ở phía trước, tài xế đột nhiên ho khan hai tiếng nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại như thể không có chuyện gì xảy ra.

Tô Anh mím môi, cũng không nhiều lời nữa, phóng ánh mắt nhìn ra cửa sổ.

Lăn lộn như vậy gần một ngày, chớp mắt cũng đã đến lúc chiều tà, hoàng hôn của mùa xuân dần buông xuống, thế giới như được bao phủ bởi một sắc trầm, khiến cho con người ta vô cớ cảm thấy vừa ưu tư vừa cô đơn hiu quạnh.

Đột nhiên Khương Triết mở to mắt nhìn sang Tô Anh. Sườn mặt cô gái nhu hoà, đôi môi khẽ mím, cô hơi nhíu mày thất thần nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì.

Ở kiếp trước, trong khoảng thời gian 'chiến tranh lạnh' giữa anh và cô, nhiều lần anh trở về nhà đều thấy ngay dáng vẻ nhíu mày suy tư đến thất thần bên cửa sổ của cô. Cô lúc ấy vô cùng chuyên chú, tập trung tới mức anh đến ngay bên cạnh cũng không hề hay biết. Nhưng cho dù đột nhiên phát hiện, ánh mắt của cô cũng không còn lung linh mừng rỡ khiến trái tim anh vui vẻ hạnh phúc như trước kia nữa, mà thay vào đó là ánh mắt không một tia gợn sóng, bình tĩnh mà lạnh nhạt, thậm chí còn có chút gì đó như muốn thoát khỏi anh càng sớm càng tốt.

Mỗi lần như vậy anh đều rất tức giận, cũng không còn kiên nhẫn, cũng chẳng buồn hỏi cô nguyên do là gì. Nếu như lúc ấy anh hỏi cô thêm một câu, thậm chí là giải thích với Tô Anh vài câu thì có lẽ giữa bọn họ đã không đến nông nỗi này, sinh ly tử biệt.

Có người bên ngoài cản trở là chuyện nhỏ, giữa anh và cô tồn tại khúc mắc mới là điểm mấu chốt.

Khương Triết: "Tô Anh, em đang nghĩ gì?"

Tô Anh quay đầu nhìn Khương Triết, thấy anh vẫn nhắm chặt mắt như cũ, dường như người vừa nói chuyện không phải là anh: "Không nghĩ gì cả, chỉ là em cảm thấy cảnh hoàng hôn thật đẹp."

Anh khẽ cười, lẩm bẩm: "Vật nhỏ."

---

Xe hơi một đường thẳng tiến, mãi đến chân một ngọn núi mới dừng lại.

Khương Triết đã xuống xe nhưng Tô Anh thì vẫn ngồi yên không động. Cô biết đây là đâu, thậm chí không lâu trước đây cô đã đến chỗ này, cũng suýt chút nữa bỏ mạng! Nghĩ đến thôi cũng khiến tay cô bắt đầu ẩn ẩn đau.

Khương Triết mở cửa xe ra: "Đến rồi, xuống xe đi."

Tô Anh ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng bên cửa xe, hỏi: "Sao lại đến đây?"

Khương Triết: "Bởi vì anh phát hiện một chuyện, quả thật anh sai rồi."

Tô Anh nhìn anh.

Anh lại nói: "Bé hoa nhài của anh tuy rằng đáng yêu nhưng lại không hề yếu đuối, sự linh hoạt của em được giấu trong xương cốt."

Khuôn mặt Tô Anh lộ rõ sự kinh ngạc, ánh mắt nhìn Khương Triết càng thêm nghi hoặc cùng khó hiểu. Mà sự nghiêm túc toát ra trong mắt anh khiến cho cô có ý niệm muốn rời khỏi nơi này, rõ ràng những lần trước đến đây cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy.

Khương Triết duỗi tay ra: "Anh Anh, lại đây."

Rốt cuộc Tô Anh cũng xuống xe, nhưng lại tránh đi bàn tay đang duỗi ra của anh.

---

Tài xế cùng vệ sĩ đi theo bảo hộ ở phía xa xa.

Tô Anh và Khương Triết sóng đôi đi cùng nhau, không biết từ khi nào trong tay anh đã có thêm một bó hoa hướng dương nhỏ, từng hoa từng hoa khoe sắc vô cùng đẹp đẽ, nằm trong tay anh có chút gì đó ngộ nghĩnh lại hài hoà đến không ngờ.

Sự nghi hoặc cùng tò mò trong mắt Tô Anh cũng dần tan biến, cô an tĩnh không nói gì, bởi vì cô loáng thoáng cảm thấy từ tận đáy lòng mình có tư vị gì đó khó lòng lý giải, loại cảm giác này thật khó chịu, làm cho người ta cứ muốn tránh né.

Khương Triết sắc mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng lại ghé mắt nhìn sang Tô Anh. Sóng mắt anh như được thấm thuần theo thời gian, làm Tô Anh có ảo giác như nhìn thấy anh của kiếp trước.

Tô Anh: "Khương Triết....."

Khương Triết 'ừ' một tiếng, hơi rũ mắt: "Sao vậy, không muốn đi cùng anh?"

Cô lắc đầu: "Không phải. Không có gì, đi thôi."

Trong nháy mắt đó cô giống như gặp phải ảo giác, làm cho cô tưởng mình đã trở về kiếp trước, nghĩ lại thấy thật buồn cười, rõ ràng mình đã trọng sinh rồi mà.

Cô cũng không nghĩ nhiều nữa. Từng bước từng bước đi lên bậc thang theo Khương Triết, rất nhanh đã đến nơi mà Khương Triết nói.

Đó là một bãi cỏ xanh ngát cực kỳ thanh tĩnh, phóng mắt nhìn lại có thể thấy những ngọn đồi trải tầng tầng lớp lớp, mà trên đấy lại cực kỳ trống trải nên từ đây có thể ngắm trọn vẹn cảnh sắc hoàng hôn huyền ảo.

Khương Triết đặt hoa hướng dương trên mặt cỏ.

Bóng dáng cao lớn của anh ngồi ngược sáng thoạt nhìn càng thêm mơ hồ xa xôi.

Tô Anh biết, lúc này đây anh đang bái tế ai đó.

Anh dẫn cô đến đây vì muốn cùng cô bái tế người nọ.

Cô ngơ ngác đứng đó hồi lâu không nói lời nào, ngay cả Khương Triết cũng vô cùng an tĩnh, nhưng mà lúc này cô cũng đã hiểu hết thảy, rõ ràng minh bạch.

Trong mắt có chút ướt át, cổ họng như bị thít chặt mang lại đau đớn.

Khương Triết nói: "Anh vốn định đợi em khoẻ lên thì nói cho em biết, không ngờ lại đợi đến bây giờ."

Sau tai nạn lần trước Tô Anh đã rất yếu ớt, không chỉ có cơ thể mà ngay cả tinh thần cũng trở nên rất mẫn cảm. Mỗi lần như thế, Khương Triết đều nghĩ chờ cô bình phục trở lại, tâm trạng tốt lên một chút, thân thể khoẻ lên một chút.....

Đáng tiếc mọi chuyện biến hoá khôn lường, chung quy thì mọi chuyện không phải lúc nào cũng nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Tô Anh nói: "Chỗ này thật đẹp, có thể nhìn mặt trời mọc lại còn ngắm được mặt trời lặn, nghe tiếng gió hát nghe tiếng mưa ru, buổi tối chắc còn có thể ngửa mặt ngắm sao trời nữa đúng không?"

Khương Triết: "Ừm, có thể."

Cô gật đầu, từ tốn nói: "Quả thật có thể.......Thật tốt quá."

Khương Triết cảm thấy đầu mình không còn đau nữa, nhưng mà trái tim lại đau như thể có người dùng chai bia đánh đập không ngừng.

Những ký ức gần đây anh mơ thấy đã đến giai đoạn Tô Anh đưa ra đề nghị ly hôn với anh. Trong giấc mơ, khuôn mặt của cô tái nhợt đến đau lòng, ánh mắt chứa đầy sự đau khổ tuyệt vọng, đôi mắt kia tuy trầm tĩnh nhưng vẫn đan xen vài tia hy vọng chờ mong đối với anh...... Hết thảy những chuyện này, làm cho anh cả đêm không thể ru mình vào giấc ngủ, những điều anh không hiểu và không thể hiểu ấy cứ ngày đêm tra tấn anh. Anh chỉ có thể nhìn thấy và cảm thấy những gì cô đang phải chịu đựng, nhưng lại không hề biết chút gì về 'bản thân mình' của kiếp trước.

Đột nhiên Tô Anh nói với Khương Triết: "Em muốn ngồi một mình ở đây trong chốc lát."

Khương Triết trầm mặc đáp: "Được."

Tô Anh nhìn bóng dáng anh rời đi ngày càng xa, cô yên lặng ngồi trước bó hoa hướng dương, đầu vùi sâu vào gối thoạt nhìn giống như đã ngủ.

Không biết qua bao lâu, sắc trời lúc này đã chuyển sang tối mịt.

Tô Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng đứng yên không động của Khương Triết, anh đưa lưng về phía cô, bóng lưng anh thẳng tắp mà cứng đờ cứ như một cây cổ thụ vững chãi không chút dao động.

Cô nhìn nhìn, rồi lại lần nữa vùi đầu vào khuỷu tay.

Những suy nghĩ hoảng loạn bị cơn gió lạnh mùa xuân thổi bay đi, cô nhắm mắt lại, rơi vào trong bóng tối hỗn độn.

Lúc Khương Triết đến gần mới phát hiện dường như cô đã ngủ thiếp đi, cô nằm cuộn tròn trên thảm cỏ mềm mại, thân thể nhỏ bé như hoà thành một thể với đêm đen.

Anh ngồi xuống cạnh cô, ngón tay cố nhịn để không vén những lọn tóc hỗn độn đang dính trên mặt cô, gò má ướt đẫm lạnh lẽo. Cuối cùng anh vẫn nhịn không được mà đỡ cô dậy ôm vào lòng mình, chiếc áo khoác đen to rộng bọc lấy cơ thể cô, cằm anh đặt tựa lên mái tóc mềm của cô.

"Anh Anh, thật xin lỗi em."

Không có ai đáp lời, chỉ có gió lạnh phả từng cơn vào mặt.

Ánh trăng cũng đã mọc cao trên đỉnh đầu, sao trời lấp lánh.

Bọn họ cứ ngồi như thế suốt một đêm.

Lúc Tô Anh tỉnh dậy, phát hiện trên người được đắp một chiếc áo gió đen. Cô mở mắt ra, từng tia nắng của buổi bình minh đang chiếu rọi vào trong mắt, cô vẫn nhìn thấy bóng lưng cao lớn đĩnh bạc của người đàn ông giống như tối hôm qua.

---

"Này? Chị là cô gái lần trước đúng không?" Đột nhiên một giọng nói non nớt truyền vào tai cô, Tô Anh chớp chớp mắt, dần dần tỉnh táo lại: ".........Hả?"

"Đúng là chị rồi, từ tối hôm qua em đã phát hiện ra chị rồi, nhưng mà kêu chị một hồi chị cũng không để ý đến em!"

"Em có kêu chị sao? Chị không nghe thấy......."

"Đúng vậy, em kêu chị rất nhiều lần đó! Là chị đúng không? Lần trước có mấy người đàn ông xấu đuổi theo chị, sau đó mọi người đánh nhau một trận, mặt đất nhuốm đầy máu!"

Tô Anh nhớ lại lần chạy trốn cùng với Tưởng Nghị, xác thật lúc đấy nghe được rất nhiều giọng nói, trước khi cô ngất đi quả thật đã từng cầu cứu bọn họ. Nhưng mà lúc ấy cô lại ngất đi mất, không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Tô Anh nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, là chị đây. Chào em, chị tên là Tô Anh."

"Tô Anh? Em đã từng nghe đám cây cỏ nhắc về chị đấy, bọn họ nói ở trong thành phố có một cô gái có thể nghe được bọn em nói chuyện, hoá ra người đó là chị à?" Giọng nói non nớt càng thêm hưng phấn nói: "Trước đó sơn trưởng còn tò mò nói muốn gặp chị một lần, không ngờ lần đó thế mà lại cứu ngay chị! Để em đi báo cho sơn trưởng!"

Tô Anh nghi hoặc, sơn trưởng cứu cô sao? Sơn trưởng đó là ai? "Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì, em có thể nói cho chị biết không? Lúc đấy chị ngất xỉu nên cũng không biết gì cả."

"Không phải chị đã cầu cứu sao? Lúc đấy bọn em bèn nhờ sơn trưởng giúp đỡ, ông ấy nổi một trận gió to thổi bay mấy người xấu kia luôn! Nhưng mà cái người đàn ông đi cùng với chị thật là đáng sợ, anh ta 'đoàng đoàng' vài tiếng làm cho cơ thể của một tên trong đó thủng mấy lỗ, máu chảy đầm đìa liền tục xin tha mạng!"

Không nói chuyện khác, chỉ cần Tô Anh nghe đến đây cũng đã cảm thấy có chút sợ hãi, cô không ngờ Tưởng Nghị lại nổ súng.......

Người đàn ông đó vừa quả quyết vừa nguy hiểm.

Tô Anh nói: "Vậy sơn trưởng của mọi người đâu? Chị muốn cảm ơn ông ấy."

"Sơn trưởng ở trong núi ấy, chị mau đến đây, em dẫn chị đi!"

"Ngày mai được không? Bây giờ chị có chút bất tiện."

"........Bởi vì người đàn ông đó sao?"

"Ừm."

"Được rồi." Nó dường như đang cẩn thận suy nghĩ: "Vậy ngày mai chị đến đây, em sẽ dẫn chị đi nha!"

"Được, cảm ơn em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net