Chương 180: Khương Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: HaChow
Beta: heka

Cho đến khi Tô Anh rời khỏi tiệm hoa tươi, Lâm Thành Phong cùng Đào Nhiên vẫn tiếp tục tranh đấu không ngừng, cuối cùng mắt to trừng mắt nhỏ, mỗi người một xe nghênh ngang rời đi. Dáng vẻ giống như định cả đời không qua lại với nhau.

Triệu Vũ cùng Khương Triết đã nhìn quen tiết mục của hai người này, đối với việc hai người rời đi không hề phản ứng, lông mày cũng không thèm nhăn. Triệu Vũ hô lên "Bé hoa nhài", ánh mắt anh thâm thúy, ở trong đêm tối càng đen nhánh khó phân biệt, khóe miệng anh gợi lên, "Khương Tứ, đi chứ?"

Khương Triết liếc mắt nhìn Triệu Vũ, rồi quay qua nhìn Tô Anh, cô gái nhỏ đứng ở dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp xinh đẹp đến không thể tưởng tượng, cặp mắt sáng lấp lánh đến nỗi có thể đi vào lòng người.
Anh đè xuống xúc động trong lòng, lên xe.

Tô Anh vẫy vẫy tay.

Lưu Vận vừa đi làm ca đêm trở về thì nhìn thấy một chuỗi siêu xe vùn vụt rời đi, hâm mộ: "Bao giờ mình mới trở thành kẻ có tiền, muốn tan tầm lúc nào thì tan tầm lúc đấy, đi nô dịch người khác mà không phải bị người khác nô dịch đây!"

Tô Anh vỗ vỗ bả vai cô cô, "Lấy năng lực làm việc của cậu, sẽ sớm được thăng chức tăng lương thôi!"

Lưu Vận dùng đầu ngón tay tính tính, cảm thấy chuyện này thật mẹ nó khó, cô có chút bất lực [1] gục đầu xuống, nói: "Mình mệt mỏi quá, đi về trước đây, hiện tại điều duy nhất mình muốn chính là tắm rửa một cái rồi nằm xuống!"

[1] : nguyên văn : hữu khí vô lực
Tô Anh lập tức nói: "Được rồi, cậu mau đi đi, nghỉ ngơi cho tốt."

Lưu Vận cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu Tô Anh: "Cậu cũng về sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngủ ngon."

Tô Anh gật đầu nói: "Ừ, ngủ ngon."Cô trở về nhà, đóng cửa hàng lại.

Cây cột lông xanh liền chạy tới, vây quanh cô xoay vài vòng, dùng cái lá xanh nhỏ bị Lâm Thành Phong rửa vô cùng sạch sẽ chọc chọc bả vai Tô Anh, Tô Anh vỗ vỗ nó, "Ngoan."
Cây cột lông xanh càng vui vẻ xoay chuyển.

Bách hợp đột nhiên nói: "Anh Anh, anh trai Lâm ngày mai có còn tới không?"

Tô Anh ồ một tiếng, cây xương rồng cười ha ha: "Đồ hoa háo sắc,nhìn ngươi ở đó mà hoa si kìa!"

Bách hợp hừ một tiếng: "Anh ấy vừa đẹp trai lại dịu dàng, còn tưới nước cho em, khen em lớn lên xinh đẹp, tất nhiên là em thích anh ấy!"

Tô Anh: "...... Nhưng chị nhớ rõ lúc trước em còn khen Tưởng Nghị, còn nói là thích anh ta cơ.

Thủy Tiên cười hì hì nói: "Tưởng Nghị lâu như vậy không xuất hiện, khẳng định là bách hợp đã quên hắn rồi! Bách hợp hư, thấy sắc liền nảy lòng tham!"

Hoa nhài quơ quơ cánh hoa nhỏ trắng tinh nói: "Các ngươi đều không tốt, người ta vẫn thích Anh Anh nhất nè."

Cây mắc cỡ an tĩnh: "Đúng đúng, ta cũng thế ^-^."

Hoa lan buồn bã nói: "Người và hoa là không được đâu, các ngươi đều tỉnh lại đi".

Đám hoa nhỏ: "......"

Tô Anh xì một tiếng bật cười.

Cô nhìn một phòng toàn là hoa cỏ, lại nghĩ tới vị sơn trưởng lúc trước đã cứu cô, về sau Tô Anh có đi tìm vị sơn trưởng này, cũng thật sự đã tìm được vị sơn trưởng mà nhóm hoa nhỏ nói ở sâu trong núi —— đó là một cây đa già cần mấy người mới có thể ôm hết, thân cây này cực kỳ rộng lớn, bộ rễ ngầm vô cùng rắc rối phức tạp, đan xen.

Mà làm Tô Anh kinh ngạc là cây đa già kia có thể làm ra gió to, đủ thấy cây đa này lợi hại như thế nào.

Ánh mắt đầu tiên nó thấy Tô Anh, không ngờ liền nhìn ra được sinh mệnh của cô, nó nói trực tiếp với cô một câu "không sống được bao lâu", lời này khiến cho Tô Anh kinh ngạc không thôi, nó cư nhiên có thể nhìn ra? Quả nhiên là lợi hại.

"Chúng ta vốn là có cảm giác nhạy bén đối với sinh mệnh."

"Nếu như tôi muốn sống lâu một chút, có biện pháp gì không?"

"Ta không biết." Cây đa nói, "Nhưng trên người của cô có tâm thực vật, đây là một lực lượng thực thần bí, có lẽ có thể giúp cô."

Tô Anh bất đắc dĩ nói: "Tâm thực vật này, tôi xác thật có thể dùng để trị một ít vết thương, nhưng chỉ có vấn đề về sinh mệnh, cho dù tôi cảm ngộ như thế nào cũng không được, tôi cũng không biết bây giờ nên làm cái gì."

Cô thật sự không biết bây giờ nên làm cái gì, gần đây cô đối với việc vận dụng tâm thực vật xác thật càng ngày càng thuần thục, nhưng cũng chỉ là vận dụng mà thôi, càng tìm hiểu sâu hơn về ý nghĩa sinh mệnh, cô căn bản không thể lĩnh ngộ, vì việc này, cô thậm chí đã mua một  số cuốn sách về ý nghĩa của sinh mệnh, ngay cả "Dịch Kinh", " Đạo Đức Kinh" cũng mua, đáng tiếc tác dụng cũng không lớn.
Dần dần, cô thành ra càng ngày càng lạnh tĩnh, lý trí đối mặt với hiện thực này.

Nhưng trước khi chết, nhất định phải báo thù.

Cô ở dưới lầu chơi cùng xương rồng, hoa nhài, cột lông xanh một hồi lâu, mới đứng dậy lên lầu nghỉ tạm, nhìn cả phòng yên tĩnh, lại nghĩ tới vừa rồi ầm ĩ, đối lập như vậy, làm cô cảm thấy cuộc sống không phải lúc nào cũng tốt.

Cô ngồi trên sàn nhà một lát, bị một trận gió lạnh làm bừng tỉnh lại, lúc này mới đứng dậy trở về phòng ngủ.

Mà bên kia, Khương Triết cũng vừa về đến nhà không lâu, Trình Ngọc Thư đang đợi anh.

"Lão gia tử lại hỏi về hôn sự của con, ông ấy xem trọng cháu gái nhỏ của Lưu gia ở đế đô, vừa vặn kia cô gái kia mấy ngày nữa muốn tới thành phố C, đến lúc đó sắp xếp các con gặp một lần, con cũng không thể nói không. Tô Anh đã từ chối cầu hôn của con, nếu các con đã chia tay, cũng đừng suy nghĩ nữa. Con cứ đi gặp một lần, nhỡ đâu lại thích thì sao?"
Khương Triết trực tiếp mà lạnh nhạt từ chối: "Không đi."

"Thế không được."  giọng điệu Trình Ngọc Thư vẫn ôn hòa, "Con bởi vì Tô Anh mà bị thương, chuyện này làm lão gia tử giận đến bây giờ vẫn chưa tiêu, lần này nếu thật sự không nghe lời ông ấy, Tô Anh ở bên kia... Liền khó nói. Chỉ là đi xem mặt, lại không phải bắt con lập tức kết hôn, con đến gặp mặt, ít nhất mẹ còn có cái mà trả lời."

Khương Triết nhếch môi dưới: "Con là do lão gia tử dạy dỗ, tâm tư của ông ấy con có thể không rõ sao? Hôm nay gặp mặt, ngày mai chính là đính hôn."

Anh nhíu mày: "Mẹ không cần lo lắng, lão gia tử bên kia con sẽ tự mình đi nói."

Trình Ngọc Thư lập tức nói: "Con muốn nói như thế nào? Thân thể lão gia tử không tốt, con đừng làm ông ấy tức giận! Cẩn thận ông ấy cho con đẹp mặt!"

Khương Triết nói: "Gần đây Khương Minh đang làm gì?"

"Khương Minh? Nó dạo này rất thông minh lại bỏ tâm bỏ sức, mỗi ngày đều đi thăm lão gia tử, hiện tại lão gia tử ấn tượng đối với nó còn tốt hơn so với con, cô bé Tô Anh kia ...... Mẹ thấy thật sự không thích hợp với nhà của chúng ta đâu." Lần trước Trình Ngọc Thư thấy Tô Anh, ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy cô không thích hợp với Khương gia, miễn cưỡng tiến vào, không phải chịu khổ thì là chịu tội, một đôi tình lữ ân ái cũng sẽ biến thành oán lữ.

Khương Triết nghĩ đến Tô Anh, cô có lẽ thật sự không thích hợp với Khương gia, nhưng lại là cô gái thích hợp với anh nhất, cũng là cô gái anh yêu, nhưng mà gia đình anh xác thật là một vấn đề, việc xấu xa trong tối ngoài sáng quá nhiều, tóm lại không phải là việc làm người ta yên tâm. Khương Triết nói: "Mẹ không cần nhọc lòng, con sẽ nói cho lão gia tử. Mẹ, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Trình Ngọc Thư đau đầu xoa trán.
Khương Triết đã lên lầu.

Dì Quế bưng tới một chén trà an giấc, "Phu nhân đừng nóng vội, tiểu thiếu gia từ nhỏ đã có chủ kiến, lớn như vậy cũng chưa từng làm sai chuyện gì, cậu ấy có chừng mực."

Trình Ngọc Thư nói: "Tôi biết, tôi chỉ hy vọng Khương Triết có thể sớm ngày hạ quyết tâm, đừng vì một cô gái mà hối hả ngược xuôi."

Trình Ngọc Thư thật không nghĩ tới, đứa con trai của bà lãnh tình như vậy, không ngờ sẽ cố chấp với một cô gái đến thế, mà cô gái kia thậm chí còn từ chối nó vài lần, lấy tính tình kiêu ngạo của nó, có thể không phất tay rời đi, ngược lại càng ngày càng không buông tay được!

Bà vui mừng vì Khương Triết không những không lạnh lùng mà còn nhuốm khói lửa nhân gian, rồi lại có chút tức giận, Khương Triết có chỗ nào không tốt? Sao có thể bị từ chối như vậy!

Nếu không phải giáo dưỡng cùng tố chất nhắc nhở bà, bà thật đúng là muốn đi tìm Tô Anh nói chuyện.

......

Sáng sớm ngày kế, Khương Triết quả nhiên đi nhà cũ Khương gia tìm Khương lão gia tử.

Lão gia tử cũng không có chút nào ngoài ý muốn đối với việc Khương Triết tìm tới, ông trực tiếp mở miệng nói: "Không cần nói nữa, ông biết con muốn nói cái gì, ông đã nói, chỉ có khi con lập gia đình, Khương gia chúng ta mới có thể yên tâm giao cho con."

Khương Triết: "Nhưng tiền đề là con không phải kết hôn cùng cô gái mà ông vừa lòng."

Khương lão gia tử nhìn Khương Triết, đây là cháu trai lớn ông một tay dạy dỗ, không chỉ có cực kỳ giống ông, mà anh còn là người thừa kế ông vừa lòng nhất, nhưng chính là bởi vì rất giống ông, nên mới càng ngày càng khó khống chế.

Khương Triết nói: "Con mong ông về sau đừng lại nhọc lòng về hôn sự của con, trước khi con nguyện ý kết hôn, bất luận là người nào nói con đều sẽ không nghe. Con đến công ty trước , để ngày khác lại đến xem ngài, ông nội."

Thái độ của anh kiên quyết, làm lão gia tử nghẹn đến nổi trận lôi đình!
Khương Triết vừa rời khỏi thư phòng, Khương Minh liền xuất hiện, còn mang theo một bộ quân cờ bằng ngọc vô cùng tốt.

"Ông nội, đây là cháu trai phí công phu thật lớn, rốt cuộc cũng đến tay, nghe nói từng là đồ ngự dụng......"

Khương Chí Thành nhìn Khương Minh, nếu Khương Triết có một nửa nghe lời của Khương Minh, vậy đã không cần ông phải nhọc lòng.

Nhưng nếu Khương Triết là người vâng dạ nghe theo, thì lại không phải kiểu người mà ông coi trọng, con người ấy mà, chính là thích sự mâu thuẫn.

......

Mấy ngày này cảm xúc của Khương Triết rất tệ, nói những lời làm Khương Chí Thành tức giận, Khương Chí Thành tức giận lại liên lụy tới Khương Minh, Khương Minh cực kỳ tức tối. Hắn bỏ công sức làm lão gia tử vui, so với Khương Triết thì tốt hơn vô số lần, nhưng tại sao lão gia tử không thèm để mắt đến hắn một chút?

Vì tâm tình tệ nên cả hôm nay hắn cũng không thể vui lên nổi, buổi tối đến nhà Dương Thanh, ôm chén rượu uống không ngừng, Dương Thanh khuyên không được.

"Khương Minh, đừng uống nữa, đối với thân thể không tốt."

"Anh không có say mà là tức giận." Khương Minh oán hận nói, "Nếu không có Khương Triết thì tốt rồi......"

Dương Thanh bị hận ý đỏ đậm trong hai mắt của hắn làm cho hoảng sợ. Ngay sau đó, cô đã bị hắn kéo vào trong lòng ngực. Hắn ôm cô, đầu chôn ở trong lòng ngực cô, "Thanh Thanh, em không thể rời bỏ anh, anh chỉ có em, chỉ có em......"

Dương Thanh dừng một chút, cuối cùng ôm lấy đầu Khương Minh trấn an: "Khương Minh, em sẽ không rời khỏi anh, nhưng anh cũng không thể làm việc ngốc."

"Hả, việc ngốc gì?" Khương Minh cười nói, "Chẳng lẽ anh thật sự có thể giết Khương Tứ? Anh không ngốc, anh sẽ không làm như vậy đâu."

Dương Thanh nhẹ nhàng thở ra, "Được, em sẽ ở cùng anh."

Khương Minh được Dương Thanh đối xử dịu dàng làm cho ý động, hắn trực tiếp bế cô lên trở về phòng ngủ, một trận hoan ái. Hai giờ sau hắn mang theo biểu tình thoả mãn, thân thể trần trụi từ phòng ngủ đi ra, về phần men say cũng đã sớm biến mất, hắn gọi một cuộc điện thoại.

"Lão Triệu, tìm thời gian chúng ta gặp mặt đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net