Chương 201: Chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Liz
Beta: Jiang

Tô Anh hỏi: "Tưởng Nghị, sau này anh định làm thế nào?"

Tưởng Nghị buông tay: "Đương nhiên là ra ngoài tìm sự trợ giúp rồi."

Tưởng Nghị trốn ở trong hang lâu ngày nên mới biết người trong tổ chức rất hung ác, hỏa lực lại mạnh. Tưởng Nghị biết nếu anh chỉ một mình hành sự thì căn bản không thể giải quyết được. Lúc này cho dù Tưởng Nghị không tin cảnh sát cũng không thể không đi tìm cảnh sát hỗ trợ.

Huống hồ Tưởng Hiểu Hiểu càng lún càng sâu, chẳng lẽ anh vẫn muốn nhìn cô ta gả cho Diêu Lượng?

Tô Anh chợt ồ một tiếng? Cô cười tủm tỉm: "Em còn tưởng anh có can đảm muốn đi làm anh hùng chứ."

Tưởng Nghị chọc chọc trán Tô Anh: "Cô gái nhỏ, em rất muốn nhìn thấy anh chết sao?"Tô Anh chống cằm, trong màn đêm nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông: "Không đâu, đây chỉ là lời của anh nói thôi."

Tưởng Nghị hừ một tiếng: "Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ở chỗ này, khi nào trời sáng thì sẽ đi xuống núi. Đúng rồi, em biết đường xuống chứ?"

Tưởng Nghị không bao giờ có hành động thiếu suy nghĩ, trong đó nguyên nhân chính là Tưởng Nghị không biết đường xuống núi. Huống chi Tưởng Hiểu Hiểu lại càng đi càng xa, chẳng lẽ anh còn có thể thật sự nhìn cô gả cho Diêu Lượng sao?

Tô Anh gật đầu nói: "Em biết đoạn đường núi đi vào, anh biết đường trong núi đúng không? Cứ như vậy, chúng ta sẽ có thể hoàn chỉnh tuyến đường này."

Tô Anh lấy bản đồ đã vẽ xong ra cho Tưởng Nghị: "Cho anh, anh cầm rồi đi trước đi, nếu chúng ta không cẩn thận lạc nhau thì anh cũng sẽ không lạc đường."

Tưởng Nghị ngoài ý muốn nhíu mày: "Còn em?"

Tô Anh nói: "Bản đồ là em vẽ, em đã nhớ kĩ rồi."

Tưởng Nghị cầm lấy tấm bản đồ rồi nhìn tuyến đường một lần nữa mới bỏ vào trong túi khóa kĩ.

---

Vốn dĩ Tô Anh và Tưởng Nghị tính toán chờ cho trời sáng rồi hành động nhưng hiện giờ lại là ban đêm, trong núi đột nhiên có chuyện xảy ra, không ít người giơ đèn pin, đuốc trên núi tìm tòi, Tưởng Nghị biết bọn chúng đã phát hiện anh chạy trốn nên anh lập tức kéo Tô Anh chạy suốt đêm. Lúc này Tưởng Nghị mới phát hiện chân Tô Anh thực sự đã xảy ra vấn đề bởi vì Tô Anh chạy một cao một thấp không bình thường.

Tưởng Nghị cười lạnh, nói: "Nhìn dáng vẻ yếu đuối, mong manh quỷ quái này của em đi, Khương Tứ trông nom em thôi cũng không làm được, anh đã đánh giá cao năng lực của anh ta."

Tô Anh nhịn không được phì cười một tiếng, nói: "Chẳng lẽ không phải là mấy người các anh đều xem thường em sao?" Cho rằng một chân cô không dùng được nên bỏ qua năng lực của Tô Anh cô, rõ ràng cô luôn nhấn mạnh rằng mình không yếu, nhưng họ lại đem Tô Anh trở thành một thứ đồ sứ chỉ chạm nhẹ là vỡ, đem Tô Anh trở thành trẻ con mà che chở, bảo hộ.

Khó thấy được Tưởng Nghị sửng sốt một lần, xác thật là bọn họ đều xem thường Tô Anh, xem nhẹ cô nên mới có thể để Tô Anh nắm được cơ hội này.

Hiếm khi Tưởng Nghị nhìn lại Tô Anh, kỳ thật Tô Anh không hề yếu, lá gan cũng lớn, lúc trước còn dám dùng tay đỡ đạn cho anh! Hiện giờ đi theo Tưởng Nghị lưu lạc trong núi, không hề sợ hãi và hoảng hốt, vững vàng mà bình tĩnh. Tô Anh thuộc dạng người con gái rất dẻo dai và dễ thích nghi.

Tưởng Nghị nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của Tô Anh, trong giọng nói mơ hồ có chút ý cười: "Quả nhiên, may mà có em ở đây nếu không thì anh cũng không biết chạy thế nào."

Tô Anh cạn lời, ném tay Tưởng Nghị ra: "Cảm ơn."

Tưởng Nghị lại nắm lại, thấp giọng: "Đừng nghịch, đợi lát nữa có xảy ra chuyện gì anh cũng mặc kệ em."

"......Cũng không mượn anh quản."

"Mặc kệ em, vậy không phải anh sẽ thành cả đời độc thân à?"

"Chỉ cần anh xuất gia làm hòa thượng thì sẽ thành danh chính ngôn thuận."

"Lòng anh còn vương ở phàm trần bởi một đóa hoa nhài nhỏ, Bồ Tát sẽ không thu nhận anh."

"....."

Tô Anh không thể chịu được Tưởng Nghị, người đàn ông kia thoạt nhìn luôn trầm mặc ít lời dáng vẻ thanh lãnh, lúc nói ra lời lại không chịu thiệt một chút nào.

Bọn họ chạy trốn cả một đêm cho đến khi phía chân trời dần sáng, rừng núi sau một đêm náo nhiệt mới an tĩnh lại, nguy cơ tạm thời được giải trừ.

Mà bên kia, biết được tin tức Tưởng Nghị chạy trốn nên Tưởng Hiểu Hiểu tức giận một đêm chưa ngủ, lại không nhận được tin tức tốt. Tưởng Hiểu Hiểu càng sốt ruột, Tưởng Hiểu Hiểu sợ Tưởng Nghị sẽ chạy đi gọi người tới bắt Tưởng Hiểu Hiểu trở về.

Nơi này tuy không phải là nơi tốt đẹp gì nhưng chỉ cần Tưởng Hiểu Hiểu còn là người phụ nữ của Diêu Lượng thì không ai dám bất kính với cô ta. Tưởng Hiểu Hiểu vẫn sẽ có quyền nói một là một hai là hai, được người hâm mộ nhưng khi rời khỏi đây, Tưởng Hiểu Hiểu sẽ biến thành phạm nhân!

Tin tức Tưởng Nghị chạy trốn cũng làm Diêu Lượng tức giận, gần đây xảy ra những việc này đã khiến phía trên của hắn không vừa lòng. Diêu Lượng vốn có tức giận nhưng khi vừa thấy khuôn mặt xinh đẹp đang thở phì phì của Tưởng Hiểu Hiểu, dáng vẻ môi đỏ cắn chặt, Diêu Lượng lại không thể phát giận, ôm Tưởng Hiểu Hiểu dỗ dành một hồi, sau vài lần bảo đảm nhất định đem anh vợ quay trở lại, lại nói muốn đem Tô Anh làm nô lệ cho Tưởng Hiểu Hiểu tùy ý sai bảo.

Có sự đảm bảo của Diêu Lượng, Tưởng Hiểu Hiểu lúc này mới vừa lòng, Tưởng Hiểu Hiểu chu môi, mắt rưng rưng, dáng vẻ mềm mại quyến rũ động lòng người. Tưởng Hiểu Hiểu nói: "Anh nhất định phải đem họ trở lại đây đó, em rất muốn anh trai em có thể tham gia hôn lễ của chúng ta, em không muốn rời xa anh."

Trong lòng Diêu Lượng vui mừng, Diêu Lượng thực lòng thích Tưởng Hiểu Hiểu, đã từng rất nhiều lần không màng người lớn khuyên can chạy ra bên ngoài trộm nhìn Tưởng Hiểu Hiểu, giờ có thể có được Tưởng Hiểu Hiểu càng khiến Diêu Lượng thoả mãn và vui sướng. Diêu Lượng kéo Tưởng Hiểu Hiểu vào trong lồng ngực ôm: "Yên tâm, chúng ta vĩnh viễn sẽ không rời xa nhau."

Tưởng Long sớm phát hiện ra tâm tư của Diêu Lượng nên mới có thể chớp lấy tình huống ấy mà đem Tưởng Hiểu Hiểu đưa tới bên người Diêu Lượng. Đại lễ này cũng đáng vì Diêu Lượng đã phải tốn chút tâm tư đưa Tưởng Long xuất ngoại an hưởng đến lúc tuổi già.

Tưởng Hiểu Hiểu ừ một tiếng, vùi đầu vào lồng ngực người đàn ông: "Anh Lượng, anh thật tốt."

Diêu Lượng cười lớn một tiếng, trong lòng vừa đắc ý lại thỏa mãn, cắn môi Tưởng Hiểu Hiểu nói: "Xem em một đêm không ngủ kìa, đi nghỉ ngơi trước đi, dưỡng tinh thần thật tốt, buổi tối hôm nay phải cảm ơn anh thật tốt, được không?"

Tưởng Hiểu Hiểu mặt đỏ lên, thật ra Tưởng Hiểu Hiểu cũng rất mệt mỏi, lại dặn dò Diêu Lượng vài câu, bị Diêu Lượng vuốt ve một hồi, mắt thấy cơ thể lại nổi lên lửa nóng, nghĩ đến Tưởng Nghị đang chạy trốn còn chưa bắt trở về, Diêu Lượng hít vào một hơi nhịn rồi lại nhịn, lúc này mới đẩy thân thể mềm mại của người phụ nữ ra, đứng dậy đi khỏi phòng.

Tưởng Hiểu Hiểu cúi đầu, quần áo hỗn độn, trong mắt toàn sự mưu mô, tính kế.

Diêu Lượng ra ngoài được một lúc thì có người tới báo: "Anh Lượng, Khương Minh ở thành phố C điện thoại tới, nói là có việc muốn cùng anh thương lượng."

Diêu Lượng nhíu mày: "Khương Minh? Đồ bỏ của Khương gia? Người này đã không còn giá trị lợi dụng, không cần để ý tới."

"Khương Minh nói là về việc của Tô Anh, nó có chuyện muốn nói."

"....Tô Anh?"

Diêu Lượng nghĩ tới Tưởng Hiểu Hiểu chán ghét Tô Anh, nếu có thể có được tin tức hữu dụng làm Tưởng Hiểu Hiểu vui vẻ thì cũng không tồi, Diêu Lượng xoay người, nói: "Mày đi hỏi rõ ràng xem nào, nếu nó dám lấy tin tức vớ vẩn ra lừa lọc tao, bảo nó cẩn thận đừng đi đêm."

"Nhưng Khương Minh muốn trao đổi với anh..."

"Cái quỷ gì vậy, Khương Minh muốn nói chuyện với tao thì tao phải nói chuyện với nó hả?" Diêu Lượng đá vào đùi người nọ: "Mày có biếtlàm việc hay không?"

"Vâng, em hiểu rồi."

Diêu Lượng mới hút xong nửa điếu thuốc, người đàn ông mới rời đi đã trở lại, biểu tình của hắn có chút hoảng loạn, nói: "Khương Minh nói, Tô Anh có vấn đề, lần trước tai nạn xe cộ Lâm Thành Phong bị thương nặng sắp chết, nhưng không biết Tô Anh làm cái gì, ngày hôm sau Lâm Thành Phong liền tung tăng nhảy nhót, không lâu sau liền xuất viện....."

Diêu Lượng cười lạnh: "Khương Minh muốn nói cái quỷ gì thế? Nói dối cũng không biết chuẩn bị trước."

"Khương Minh nói là bạn gái anh ta tận mắt nhìn thấy, lúc trước vết thương của Lâm Thành Phong nghiêm trọng tới mức bác sĩ và y tá đều có thể làm chứng, nếu chúng ta không tin thì có thể đi tra. Dáng vẻ Khương Minh thề son sắt, không giống như làm bộ. Còn có một lần, anh Lượng, anh có nhớ không? Lần trước anh phái người bắt Tưởng Nghị, rõ ràng Tưởng Nghị trúng một phát súng nhưng lúc đó lại giống như không có việc gì còn đánh người của chúng ta, nghe nói lúc đó Tô Anh cũng ở đó, chẳng lẽ trên người cô ta thực sự có kì quái?

Như vậy thì cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Diêu Lượng sờ sờ cằm, lập tức cho người đi tra, xem ra phải mời Tô Anh đến đây một chuyến rồi, Diêu Lượng rất muốn nhìn một chút, Tô Anh này có phải có gì đặc biệt không? Có thể sẽ khiến Tưởng Hiểu Hiểu vui vẻ.

---

Tô Anh còn không biết mình đang bị người khác theo dõi, Tô Anh và Tưởng Nghị đi một đêm, rốt cuộc khi bình minh cũng gặp được đám người Khương Triết, Triệu Vũ và Tưởng Diễn, bọn họ cũng đang đuổi theo Tô Anh. Đột nhiên thấy Tô Anh và Tưởng Nghị xuất hiện cùng nhau thì trên mặt lại càng thêm lạnh lẽo, làm người khác không dám nhìn thẳng.

Khương Triết và Triệu Vũ vẻ mặt lạnh nhạt, rũ mắt xuống khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Tô Anh biết bản thân đuối lí, cúi đầu thái độ nhận sai thật tốt: "Rất xin lỗi, khiến cho các anh lo lắng."

Khương Triết cười lạnh một tiếng, Triệu Vũ nhíu mày.

Tưởng Diễn nhìn Tô Anh rồi lại nhìn Khương Triết và Triệu Vũ, Tưởng Diễn nói thời điểm không tìm được người mặt mày ủ ê lo lắng, tìm được người lại bưng lên bộ mặt làm giá. Tưởng Diễn ho khan một tiếng, làm bộ còn tức giận: "Tiểu nha đầu này, sao em lại dám lén đi một mình, vì sao lại không nói cho bọn anh biết? Em muốn làm gì, chẳng lẽ bọn anh còn có thể không giúp em sao?"

Tô Anh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Em biết các anh rất tốt với em, nhưng em chỉ không muốn liên lụy tới các anh............"

Tưởng Diễn đánh một cái lên trán Tô Anh, "Bé hoa nhài, em nói lời ngu ngốc đáng đánh đòn gì đó?"

Tô Anh xoa xoa đầu, ngửa đầu nhìn Tưởng Diễn, lại nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Khương Triết và Triệu Vũ, Tô Anh cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Tưởng Nghị khoanh tay trước ngực, bộ dạng cười ha ha: "Mấy người còn để một người như Anh Anh chạy mất thì nên tự kiểm điểm lại năng lực của mình có phải không đủ hay không? Mấy người đàn ông các cậu trông một cô nhóc con còn không được. Mấy người không biết xấu hổ hả?"

Tưởng Diễn: "......."

Tô Anh: "........."

Dương Lỗi và đám bảo vệ tránh ở một bên: ".......... = =!"

Quả nhiên Tưởng Nghị sẽ nhân lúc lửa cháy đổ thêm dầu!

Thật muốn khâu miệng Tưởng Nghị lại.

Triệu Vũ châm một điếu thuốc, nhìn Tưởng Nghị với sắc mặt rất bực bội: "Tôi còn tưởng rằng anh mất tích lâu như vậy thì đã chết rồi, tại sao bây giờ vẫn sống vậy?"

Tưởng Nghị buông tay: "Ông trời không dám thu nhận, tôi đâu còn biện pháp nào?"

Triệu Vũ cười hỏi: "Nghe nói em gái anh muốn kết hôn mà. Sao anh không ở lại uống rượu mừng mà lại bỏ đi. Tôi nói anh nghe nếu anh đã là anh trai thì anh làm chuyện này cũng không đúng."

Tưởng Nghị cắn răng, hừ một tiếng: "Việc này không cần cậu nhọc lòng."

Triệu Vũ nói: "Ồ. Tôi đây chúc mừng anh trước vì đã có một cậu em rể tốt."

Tưởng Nghị cười khan.

Tô Anh sờ sờ mũi, cúi đầu xoắn mấy lọn tóc, chiến hỏa từ trên người cô rời đi, Tô Anh đương nhiên sẽ không tự đi tìm khổ.

---

Ban đêm bọn họ đã trở lại thị trấn, Tô Anh bị bắt đi nghỉ ngơi, Tưởng Nghị hoàn chỉnh tuyến đường, lại liên hệ Triệu Quyền và cảnh sát truy nã tổ chức khủng bố kia. Một lúc sau thì công việc mới tiến hành đâu vào đấy.

Chuyện sau này không cần Tô Anh và bọn họ nhúng tay vào, thời buổi rối loạn, không tránh khỏi vài chuyện ngoài ý muốn.. Trước khi Triệu Quyền hành động, Khương Triết quyết định đưa Tô Anh trở về thành phố C.

Tô Anh đã không còn lí do cự tuyệt, huống hồ tình huống phát triển đến mức này, Tô Anh có thể làm gì đều đã làm, Tô Anh đáp ứng trở về.

Đêm trước khi xuất phát, Tô Anh nghi hoặc nói: "Tưởng Nghị và anh Triệu Vũ không đi sao?"

Khương Triết ừ một tiếng: "Tưởng Hiểu Hiểu ở chỗ này, Tưởng Nghị không có khả năng đi, còn Triệu Nhị thì chuyến này đi rất hung hiểm, Triệu Vũ lo lắng cho Triệu Quyền cho nên quyết định lưu lại."

Tô Anh chần chờ nói: "Em........"

Khương Triết đánh gãy lời Tô Anh nói: "Anh Anh, nghĩ cũng đừng có nghĩ."

Tô Anh biết Khương Triết đang lo lắng cho cô, nói: "Nếu có em ở đây, sẽ tránh được rất nhiều nguy hiểm không cần thiết. Thật sự đấy, hơn nữa hiện tại em có cách đi đường, em không phải là gánh nặng."

Khương Triết lạnh lùng cười một tiếng, liếc Tô Anh: "Tô Anh, em phải tin tưởng vào năng lực của bọn họ. Huống gì dao kiếm không có mắt, cho dù em có chút năng lực nhưng lại không được huấn luyện theo hệ thống, ngay cả bọn họ hạ lệnh tiến lên hay là lùi lại em cũng không hiểu."

Tô Anh cắn môi, không nói gì.

Tô Anh đã không có suy xét đến vấn đề đó.

Đêm nay, Triệu Vũ đến tạm biệt Tô Anh. Triệu Vũ vẫn mang vẻ lạnh như băng từ trong núi đi ra. Chẳng ai trong bọn họ có sắc mặt tốt, thỉnh thoảng còn là một đôi mắt hình viên đạn, đầy vẻ bất mãn với Tô Anh. Tô Anh tự biết đuối lý, chỉ có thể yên lặng nhận lấy.

Hiện giờ Triệu Vũ chủ động tìm tới Tô Anh. Tô Anh sờ sờ mũi, nói: "Anh yên tâm, lần này em sẽ không dám làm xằng bậy, sẽ ngoan ngoãn trở về. Các anh cũng phải bình an trở về."

Triệu Vũ sờ đầu Tô Anh, thanh âm trầm thấp nỉ non: "Anh Anh."

Tô Anh ừ một tiếng: "Làm sao vậy?"

Tô Anh ngửa đầu nhìn Triệu Vũ, mặt mũi người đàn ông vốn thâm thúy giờ phút này lạnh lạnh, Triệu Vũ cong môi dưới, vẻ lạnh lùng liền nhạt đi, ngược lại hiện lên vẻ kiêu ngạo và đường hoàng vốn thuộc về mình.

"Ngoan ngoãn trở về đi, chờ bọn anh trở về." Triệu Vũ lạnh giọng: "Tô Anh, nếu em còn dám mặc kệ bọn anh mà chạy loạn thì anh sẽ xử đẹp em!"

Qua cuộc nói chuyện này, Tô Anh nghe qua không ít uy hiếp.

Tô Anh vội gật gật đầu: "Vâng, em đã biết."

Triệu Vũ nheo mắt: "Sau khi trở về anh tính sổ với em."

Tô Anh trừng Triệu Vũ một cái, nói: "Vậy các anh cũng cẩn thận, an toàn là số một."

Triệu Vũ ừ một tiếng: "Việc này không cần em nhọc lòng, anh không nghĩ đây là lần gặp nhau cuối cùng."

Tô Anh nhíu mày: "Phi phi phi, anh đừng có mà miệng quạ đen!"

Triệu Vũ cười ra tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn của Tô Anh: "Em ngoan ngoãn một chút thì anh mới có thể yên tâm."

Tô Anh không tự giác chép miệng, cô gật đầu nói: "Các anh phải cẩn thân, còn có.. Nếu nhìn thấy cậu em, anh giúp em gửi lời tới cậu, dặn cậu chú ý an toàn, và cảm ơn cậu. Em vẫn luôn cho rằng cậu không hề quan tâm tới em và mẹ em, không nghĩ tới cậu vẫn âm thầm quan tâm mẹ con em........."

Triệu Vũ đồng ý: "Nếu có thể, anh dẫn cậu em tới gặp em."

Tô Anh lắc đầu: "Trước kia em luôn muốn gặp cậu, có thật nhiều lời muốn nói, muốn hỏi. Nhưng hiện tại em cảm thấy găp mặt cũng không phải là quan trọng nhất, chỉ cần cậu em khỏe mạnh thì tốt rồi. Còn gặp mặt, có cơ hội thì sẽ gặp."

Tô Anh biết nghĩ như vậy lại càng làm cho Triệu Vũ cảm thấy đau lòng.

Triệu Vũ thở dài, nghĩ chờ giải quyết xong mọi việc, nhất định khiến Hoắc Khâu và Tô Anh gặp mặt một lần.

Đối với Tô Anh mà nói, Hoắc Khâu chính là người thân duy nhất.

Triệu Vũ nhéo khuôn mặt ấm áp của Tô Anh, nhẹ giọng: "Đi ngủ đi."

Tô Anh gật đầu: "Vâng."

Tô Anh nhìn theo Triệu Vũ rời khỏi phòng, nằm ở trên giường đến nửa đêm cũng chưa ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Anh và Khương Triết rời đi, trước khi chia tay, Tô Anh thấy Triệu Vũ đứng ở ban công tầng hai hút thuốc, cũng không thấy bóng dáng Tưởng Nghị đâu.

Tô Anh ghé vào cửa sổ, không biết tại sao trong lòng bỗng nổi lên lo lắng, đó là một loại dự cảm không lành.

Khương Triết vỗ vỗ mu bàn tay hơi lạnh của Tô Anh: "Đừng lo lắng."

Tô Anh ừ một tiếng.

Trải qua hai tiếng rưỡi đi đường, Tô Anh và Khương Triết mới tới sân bay.

Nhưng khi Tô Anh đi toilet thì có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, một ống tiêm đột nhiên đâm vào phía sau lưng Tô Anh, thuốc mê liều mạnh khiến Tô Anh chỉ vừa mới bắt đầu vận dụng tâm thực vật để chống lại thì đã hôn mê bất tỉnh.

Mà cũng trong thời điểm đó, sân bay đột nhiên có vụ nổ mạnh, khiến người ngã ngựa đổ.

Khương Triết chạy tới toilet trước tiên nhưng lại không thấy bóng dáng Tô Anh.

---

Thời điểm Tô Anh tỉnh lại, cô ở trong một bao tải buộc kín, bị người khiêng đi, trước mắt Tô Anh là một mảng xám xịt, bụng bị cọ xát đến đau đớn, là ở trong núi, bởi vì Tô Anh nghe được có âm thanh của cây nói chuyện.

"Người xấu đó, lại bắt người về."

"Không có chuyện gì đâu, không phải Tô Anh nói lập tức có cảnh sát tới bắt người xấu đi sao, bọn họ sẽ gặp phải tai ương ngay thôi."

"Đúng! Muốn bắt hết đám người xấu này!"

"Người xấu đó......"

"......."

Thanh âm ríu rít làm cho Tô Anh cảm thấy thân thiết, nhưng lại không thể nói chuyện, Tô Anh vẫn giả vờ ngủ như cũ.

Không biết qua bao lâu, mấy người nâng Tô Anh có vẻ mệt mỏi, ném Tô Anh sang một bên nghỉ ngơi. Tô Anh vận tâm của thực vật làm giảm thuốc tê, khôi phục chút sức lực, nhưng vẫn không dám lập tức phản kháng, một là sức lực còn chưa đủ, thứ hai là bởi trong tay họ có súng.

Một đường đi đi dừng dừng, cho đến khi bị ném vào một cái hang động, nhốt lại, xung quanh cũng không có giọng nói chuyện.

Khi tỉnh lại Tô Anh cũng rất biết điều, không hét to, không chạy trốn, không dẫn đến sự chú ý đặc biệt.

Tô Anh ở trong hang đá không biết đã qua bao lâu, bởi vì không nhìn thấy sắc trời, chỉ có thể cảm giác thời gian hình như đã qua rất lâu, cho đến khi một người phụ nữ xuất hiện trước mặt Tô Anh.

Cô ta mặc bộ đồ đỏ với mũ phượng choàng vai, môi đỏ như lửa? Tóc đen búi lên sau đầu, cả người đường hoàng mà có nét diễm lệ, không thanh thuần đáng yêu như trước, ngược lại là gợi cảm và mị hoặc.

Tô Anh ngồi khoanh chân trên cỏ khô, cô cười cười, dáng vẻ không hề bất ngờ: "Tưởng tiểu thư."

Có người chuyển một cái ghế cho Tưởng Hiểu Hiểu, Tưởng Hiểu Hiểu vỗ vỗ ống tay áo không có chút bụi, cao ngạo ngồi xuống ghế, nói: "Tô Anh, cô không nghĩ tới lại có ngày hôm nay đúng không?"

Tô Anh nói: "Đúng vậy, tôi cho rằng cô bị bắt, hiện tại xem ra hình như cô vẫn đang hưởng thụ sinh hoạt. Tôi có nên chúc cô tân hôn vui vẻ?"

Sắc mặt Tưởng Hiểu Hiểu biến đổi, hưởng thụ? Cô ta mỗi ngày hầu hạ một người đàn ông mà cô ta không yêu, mỗi ngày đều trốn ở trong núi không thấy mặt trời, cho dù có nhiều tiền tài nhưng cũng không thể dùng được, Tưởng Hiểu Hiểu rất hận!

Dựa vào đâu mà cô ở đây nhận hết khổ sở, mà Tô Anh có thể hưởng hết yêu quý?

Tưởng Hiểu Hiểu cười một tiếng, muốn xả hết cơn giận rồi lại cố nén, bởi vì Tưởng Hiểu Hiểu biết nhất cử nhất động của mình đều bị báo cáo lên Diêu Lượng, Tưởng Hiểu Hiểu không dám thể hiện chút bất mãn nào đối với Diêu Lượng.

"Có thể gả cho anh Lượng, tôi đương nhiên vui vẻ, tôi rất vừa lòng với sinh hoạt hiện giờ. Còn cô thì sao......" Tưởng Hiểu Hiểu vỗ vỗ tay, ngay lập tức có một người đàn ông mặc áo đen bị đẩy đi vào: "Hôm nay là đám cưới của tôi, cô xem, tôi đã chọn cho cô một người chồng tương lai tốt, cô hẳn là vừa lòng chứ?"

Sắc mặt Tô Anh bất biến, cười nói: "Thật đúng là khiến cô lo lắng. Tô Anh nhìn người đàn ông trên mặt đất: "Nếu muốn kết hôn, thì tại sao cô lại không tắm rửa sạch sẽ cho hắn rồi đưa tới, cũng chuẩn bị cho tôi một bộ váy cưới, lúc này mới vui không phải sao?"

Tưởng Hiểu Hiểu cười lạnh: "Còn dám mạnh miệng, cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net