Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                           
                                           

Hôm sau, Bác Văn đến tìm ba mình, phải nói cho ra lẽ.

"Tại sao ba lại cùng nhà họ Lưu huỷ hôn? Con có được nghe qua chưa?"

"Bên đấy đưa ra đề nghị trước, còn nói mấy lời khó nghe. Nói con không xứng đáng cưới con họ. Cái gì chứ? Là ai không xứng với ai? Con đã hạ mình lấy cậu ta, còn bị nói như vậy. Thôi, huỷ hôn thì huỷ hôn, để xem ai sợ ai?"

Chuyện này, là bên gia đình Giai Lương sao? Không đúng, hồi trước rõ ràng họ vẫn rất ổn, đối với cuộc hôn nhân này còn có chút mong chờ, vì lí do gì mà đột nhiên trở mặt...

Bác Văn siết chặt tay, khuôn mặt ẩn ẩn tức giận.

"Ba, có thể hẹn gặp nhà họ Lưu thêm một lần không? Hôn nhân này không thể huỷ được. Omega đã bị đánh dấu thì sống xa Alpha của mình kiểu gì được?"

"Không! Ba vừa cãi nhau với bên đó một trận, bên kia đòi huỷ hợp đồng làm ăn giữa hai nhà, cũng phải mang Giai Lương về. Giờ nghĩ lại cũng có chút kì lạ. Có phải con làm gì con nhà người ta, khiến họ phát hiện ra, tức giận đòi người về không đấy?"

"Con..."

Hắn cũng không biết, "làm gì" cụ thể là làm gì? Hai người trước đây đánh nhau không ít, gãy chân gãy tay đều có. Còn lừa nhau một mình sang tận nước ngoài. Hai nhà đều biết con trai họ đều nghịch ngợm mà có lần nào nói gì đâu?

Không phải là Giai Lương phàn nàn đấy chứ? Ngày nào bọn hắn chả "làm gì", cậu cũng có vừa đâu. Ngoại trừ lúc phát tình yếu ớt không nói được gì ra. Đa phần còn lại đều là bắt đầu thì mắng hắn không được, sau đó híp mắt nằm hưởng thụ, đôi khi còn khen hắn "Cục cưng giỏi quá!" Khiến hắn tức giận, làm cậu đến im miệng luôn.

"Nói chung là, cuộc hôn nhân này vẫn sẽ tiến hành. Con mặc kệ bên kia quyết định ra sao. Không thể nói lời rồi nuốt lời được." Bác Văn tức giận bỏ về.

Hắn phải về đón Giai Lương đi đăng kí kết hôn ngay lập tức, đến lúc đó mọi sự đã thành, nhà Giai Lương muốn đổi ý cũng chẳng kịp nữa.

Nào ngờ, khi trở về, căn phòng lộn xộn không một ai. Người sáng nay vừa lười biếng nằm trên giường, túm áo hắn nói trở về phải mua đồ ăn cho cậu đã biến mất.

Cảm giác chẳng lành, Bác Văn vội vội vàng vàng gọi điện cho Giai Lương, lại nghe thấy tiếng chuông ở đầu giường. Cậu không thể nào đi đâu mà quên được điện thoại của mình, chẳng lẽ...

Bác Văn cúi đầu, tìm một cái tên khác, sau đó bấm xuống...

Là chị của Giai Lương, Tiểu Hàn...

"Chị, Giai Lương đang..."

Giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia truyền đến:

"Giai Lương đang ở nhà chúng tôi, cậu không phải lo. Em ấy không có cậu chắc chắn sẽ sống rất tốt. Chúng tôi đúng là trước đây có mắt như mù mới dám trèo cao thông gia với cậu."

Bác Văn hoàn toàn không hiểu chuyện gì.

"Chị? Tại sao lại như vậy, chuyện gì đã xảy ra?"

"Cậu hại nó? Còn không biết tại sao? Nếu không phải là hôm qua ba tôi cuối cùng cũng điều tra được tại sao em tôi lại gặp tai nạn, trở thành Omega, tôi cũng vui mừng vì có đứa em rể như cậu."

Tay Bác Văn siết chặt điện thoại:

"Em không hiểu chị đang nói gì? Tại sao..."

Tút tút

Tiếng ngắt máy khiến Bác Văn sững lại, sợ hãi nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu.

Giai Lương, mọi chuyện cuối cùng là như thế nào?

Bác Văn tâm tình bực bội đến quán rượu giải khuây, lại gặp được Hàn Văn Húc ở đó.

"Này, sao mặt nhìn ủ rũ thế? Có chuyện gì không vui? Chẳng phải hôm nọ vừa tâm sự là chuẩn bị đám cưới hay sao? Hay...cuối cùng vẫn ghét cay ghét đắng Giai Lương, muốn từ hôn mà không được?"

"Bị từ hôn" Bác Văn lại dốc thẳng một ly rượu khác vào họng.

Văn Húc không tin được, há hốc kinh ngạc:

"Bị từ hôn! Thế thì tức thật. Cơ mà đầu tiên cậu có muốn đâu không? Giờ được giải phóng thì phải vui lên chứ. Suýt thì mãi sống với một người mình ghét mãi mãi"

Bác Văn sắc mặt ngày càng kém:

"Không vui"

Đúng. Hắn trước đây chưa từng hi vọng có cuộc hôn nhân này. Cũng không nghĩ cùng cậu trải qua một đời.

Còn nói không phải cưới cậu thì tốt rồi.

Nhưng là, hắn cũng từng nói sẽ không bao giờ đánh dấu cậu, giờ hắn đã làm. Nói muốn huỷ hôn, giờ trở thành sự thật lại khiến hắn bực tức.

Nói ghét cay ghét đắng Giai Lương, giờ rời xa chưa được một ngày đã thấy nhớ da diết.

Nếu thực sự bị huỷ hôn, hắn phải làm sao?

Bác Văn đập mạnh ly rượu xuống bàn, sau đó rút ví trả tiền, lại lập tức ra xe, phóng đi mà chưa kịp chào cả Văn Húc.

Nhà họ Lưu đã dám vào tận phòng hắn bắt người về, thì cũng đừng nói gì nếu hắn làm điều tương tự vậy.

______

Giai Lương nằm chán chết ở trong phòng, thực sự muốn trốn đi. Đột nhiên bị nhốt ở trong nhà mấy ngày, điện thoại, máy tính không có. Bảo cậu làm sao chịu được đây?

Ngày đó cậu vẫn đang mơ màng ngủ trong phòng Bác Văn, đột nhiên bị xông vào bắt về nhà, cái gì cũng không kịp mang. Về nhà rồi còn bị mắng một trận, sau đó bị cấm không cho gặp Bác Văn nữa.

Sao mọi người không cấm sớm tí nữa ấy? Từ cái đoạn đem cậu nhét vào xe Bác Văn rồi bán đi? Hay ít nhất từ đoạn mà cậu chưa bị Bác Văn đánh dấu chẳng hạn?

Không có Bác Văn, thực sự khó chịu. Thi thoảng lại nhớ hắn muốn đấm hắn một cái. Mà tên này chắc đang vui vẻ lắm. Tự dưng vứt đi được một đống nợ, chắc mừng gần chết. Kiểu gì cũng đang liên hoan các thứ ở nơi sang trọng nào đó, chẳng bù cho cậu...

Ước gì ông trời đem hắn đến đây để cậu đấm một cái, một cái thôi cho bõ tức.

"Bàng Bác Văn! Mau lăn đến đây nhanh!"

"Bịch" Tiếng vật gì đó rơi mạnh xuống đất.

Giai Lương hốt hoảng nhìn qua, thấy Bác Văn cả người chật vật đứng lên từ cửa sổ, đầu tóc vẫn còn dính lá cây. Áo khoác cũng bẩn, mặt hình như còn bị cái gì cào qua...

Giai Lương đứng hình, dụi mắt mấy cái, không thể tin vào mắt mình. Đến khi người kia vứt bỏ áo khoác, tiến tới ôm chặt cậu vào lòng, khiến cả hai ngã mạnh xuống giường, mùi tin tức tố Alpha quen thuộc xông thẳng vào mũi, Giai Lương mới ý thức được đây là thật.

"Giai Lương...Giai Lương..." Bác Văn gấp gáp ôm chặt lấy Giai Lương, không ngừng lặp lại tên cậu. Hít một hơi thật sâu mùi rượu sữa ngọt ngào này, trong lòng hắn mới yên tâm hơn một chút.

"Bá...Bác Văn...?" Thật luôn đấy?

Bác Văn nắm tay cậu, đặt trên mặt hắn, mỉm cười với cậu. Nụ cười này khiến Giai Lương hoa cả mắt.

"Phải, là tôi"

"Anh...sao lại vào được đây?"

"Trèo cổng vào, sau đó lại trèo cửa sổ" Cả người Bác Văn nãy giờ vẫn đu trên người Giai Lương, tham lam hít vào mùi hương của người nọ.

Cuối cùng cũng được gặp lại cậu, để lâu thêm nữa, hắn cũng không biết bản thân sẽ làm ra loại chuyện gì.

Giai Lương ngây ngốc nhìn Bác Văn.

Ban đầu là muốn đấm hắn mấy cái. Nhưng mà đến khi thực sự gặp lại, cậu lại làm không được.

Có lẽ do thời tiết nóng quá, làm đầu cậu cũng hỏng luôn, cậu thế mà lại ôm chặt Bác Văn, có chút tủi thân muốn khóc.

"Sao bây giờ anh mới tới?" Giọng cậu đầy giận dỗi, hiếm lắm mới thấy Giai Lương không bày ra cái giọng lưu manh đầu đường xó chợ như mọi ngày.

Bác Văn hôn lên mặt cậu tạ lỗi, sau đó mới nhẹ giọng.

"Để em đợi lâu rồi"

Giai Lương bị làm cho cảm động, lại xấu hổ không thừa nhận:

"Không phải tôi nhớ anh! Nhưng chính là do anh quá kém, người trong nhà bị bắt đi cũng không biết."

Bác Văn gật đầu phụ hoạ, hai tay bắt đầu làm việc.

"Phải! Là do anh kém"

"Mất nhiều thời gian như vậy mới tìm được. Không phải khả năng anh có hạn còn gì"

"Đúng, tài năng chẳng ra gì"

"Còn nữa, tìm được rồi cũng không vào nổi bằng cửa chính, phải lén lén lút lút trèo qua cửa sổ, trông chẳng có chút...Này! Sao...sao...anh cởi đồ làm gì? Cái quái gì đây? Fuck! Đồ của tôi cũng dám cởi? Con mẹ nó anh lượn ngay! Hoá ra là động dục mới tìm đến tôi, ban nãy còn thấy cảm động cái quái gì không biết? Cút xa một chút, đừng để tôi..."

Giai Lương chưa nói hết câu, môi đã bị Bác Văn ngậm lấy, hôn xuống, tất cả lời nói bỗng biến thành tiếng rên rỉ ngọt ngào.

_____________

Lỗi file thì đã đành còn lỗi typo khi up lên nữa, tớ thành thật xin lỗi những bạn đã đọc qua chương lỗi nhé😭
Bạn nào thấy chỗ nào có lỗi thì báo tớ liền nhé


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC