C11 - Mẹ chồng rình con dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cơm tối hôm nay, có đầy đủ 4 người, không khí cũng không mấy áp lực hay mất tự nhiên nữa. Ông Siwan nhìn 2 người phụ nữ:

- Mai 8:00 sáng khởi hành đi Koh Samui nhé ! 2 mẹ con chuẩn bị đồ xong hết chưa?

- Dạ chưa - Cả hai đồng thanh trả lời.

Charlotte liếc Engfa vẻ cau có, buổi trưa bận làm cái chuyện "không đứng đắn" đó thì làm gì có thời gian soạn đồ, tất cả do cô mà ra. Engfa cười cười nhìn ông Siwan:

- Tối nay soạn cũng được mà ba.

Thế rồi để giảm áp lực khi ăn cơm tối, cô hỏi vu vơ:

- Rốt cuộc con người sống để làm gì nhỉ?

- Chờ chết chứ làm gì. - Em bất ngờ trả lời.

Cô bĩu môi 1 cái rồi nói tiếp :

- Ây da, gặp nhau không lâu thì đã cưới, thật muốn tận hưởng cảm giác có người theo đuổi mình.

- Ừm, đơn giản, vào siêu thị mua đồ không trả tiền là biết cảm giác được theo đuổi là như thế nào. Thử đi con. - Em banh miệng ra cười "thân thiện" nhìn cô.

Cô trơ mặt ra nhìn em lần nữa :

- Mẹ, hồi đó mẹ có thích học môn toán không ?

- Không.

- Sao vậy ạ ?

- Giống coi phim Mỹ mà không có thuyết minh lẫn phụ đề. Méo hiểu gì cả =)))

Ông Siwan nhìn vợ mình với con dâu, mỗi người một câu mà không nhịn được cười, ông phì cười rồi nói :

- Thôi cho can 2 người, hahaha.

Engfa lùa cơm ăn mau mau, có gì vui chớ, có thấy vui đâu, rõ ràng người ta muốn tạo không khí vui vẻ, vậy mà bà mẹ chồng lại 1 câu cãi 1 câu. Ôi, thật vô phúc, vô phúc khi có bà mẹ chồng như thế này. Sau khi rửa xong đống chén dĩa, 4 người ngồi xem một số chương trình trên tivi, rồi ai về phòng nấy. Trước khi vào phòng Engfa còn ngoáy lại nhìn ông Siwan và cô vi vu hát đầy mùi chọc ghẹo.

- Vì em dốt toán, muôn đời em vẫn dốt toán, em che giấu đi bằng cách để dưới hộc bàn. Chẳng để ai nhận ra rằng em dốt toán, muôn đời em vẫn dốt toán, anh không phải em đâu thể hiểu được,.......là lá la.......

- Cái người này thật là....! - Charlotte tức giận.

Ông Siwan thấy Engfa chọc ghẹo Charlotte thì phì cười, kéo em vào phòng. Vừa đặt người xuống phòng đã có vòng tay choàng qua eo em, Charlotte ngồi bật dậy, miệng lắp bắp :

- Ơ....hôm khác nha, hôm nay không được. "Bà dì" em đến thăm.

- Ừ, biết rồi, nằm xuống ôm một tí thôi. - Ông Siwan cười tươi tắn, ông quyết định lấy em cũng không phải vì nhu cầu này nọ, chỉ là muốn có người chăm sóc và muốn có bóng dáng người phụ nữ trong căn nhà này thôi.

- "Ôm một tí", em lại nhớ cái người kia, chị ta cũng nói ôm một tí, cuối cùng thành ra cái gì thì ai cũng biết mà, ôi chúa ơi, đừng nha. Charlotte với tay tắt đèn, chừa lại đèn ngủ , từ từ nằm xuống trên tay ông, nhắm đôi mắt lại, cố đi vào giấc ngủ. Nhưng mãi 30 phút sau, đến khi người đàn ông bên cạnh đã thở đều đều, chứng tỏ đã ngủ rất say thì em vẫn mở mắt nhìn trần nhà, không có vẻ gì là buồn ngủ hay mệt mỏi, chưa thể nào ngủ được, chắc lạ chỗ.

Em lại nhớ cái người kia, không biết chị đang làm gì, có ngủ chưa, vợ chồng chị có hạnh phúc không. Em lại xua đi mấy hình ảnh cô trong đầu mình, sợ rằng mình sẽ òa khóc. Em thật sợ mỗi lần nghĩ đến cảnh cô ân ái với kẻ khác, ân cần với kẻ khác, không phải em, sợ lắm. Thật lòng chỉ muốn kéo ghị cô vào lòng mà hét lên Engfa là của em, làm ơn tránh ra đi. Em cười khổ trong lòng. Khoảng cách xa nhất không phải yêu nhau mà không đến được với nhau, mà chính là người mình yêu ở trước mặt mà vẫn phải thờ ơ xem như không quen biết, trong khi hai trái tim luôn luôn cùng nhịp với nhau.

Thế rồi ngồi bật dậy, rón rén mở cửa phòng, định bụng đi xuống lầu uống miếng nước, nhưng đôi chân lại đi về phía phòng ngủ của hai vợ chồng trẻ, em cầu mong không phải thấy điều không nên thấy, không phải nghe điều không muốn nghe. Tiến sát cửa phòng hơn, ôi, đèn vẫn còn sáng, chắc hẳn là chưa ngủ, nhưng bên trong lại phát ra vài âm thanh.

- AAAA, chật quá, đau........- Em nghe rõ ràng tiếng cô la hét.

- Anh xin lỗi, đau lắm hả? - Tiếng Minho nhẹ nhàng vang lên.

- Đau muốn chết, aaa, đã sưng lên hết rồi này.

- Đâu đưa anh xem, ừ, sưng đỏ rồi kìa, anh xoa cho em.

- Thôi không cần. - Tiếng cô bất cần vang lên, nhưng sau khi lọt vào tai em thì y như rằng cô đang nũng nịu, giận dỗi anh chồng, làm em một phen đỏ mặt.

Em thật giận đến phát điên, hai tay nắm thành quyền, Engfa ơi Engfa, chị nói chị yêu tôi, nói thương tôi, cả đời chỉ có tôi, vậy mà mới mấy tháng đã cùng người khác ân ân ái ái, còn bày đặt giở cái giọng nũng nịu ấy ra, thật muốn bóp cổ cho chị chết ngay mà. Em cắn chặt môi dưới mình, không để bật ra tiếng khóc, thuở đời có mẹ chồng nào nửa đêm đi rình con trai cùng con dâu làm cái chuyện này rồi đứng đây khóc lóc không chứ.

- Hắc......hắc......xì.......hắc xì........hư hư....... - Âm thanh phát ra từ miệng em, đến cả bản thân cũng không lấy tay che lại.

Sao giống trong phim vậy, hễ đi làm chuyện bất chính hoặc đi rình mò là sẽ bị hắc xì hoặc nặng hơn là té chổng mông. Không phải xui xẻo đến vậy chứ ?

- Ai vậy ạ? - Tiếng Minho vọng ra từ bên trong.

- Ơ.......ơ......mẹ đây. - Charlotte cắn chặt môi, trả lời nhanh rồi định chuồn về phòng.

- À, mẹ tìm tụi con hả? Vào đây đi mẹ, cửa không khóa. - Câu nói của Minho 9 phần mang theo ý vui vẻ, không hề có chút khó chịu hay bất mãn gì.

Chân mày em nhíu lại với nhau, em cầu mong tai mình có vấn đề, vợ chồng đang làm cái chuyện kia cũng có thể để người khác vào xem hả? Em bỗng thoáng đỏ mặt, da mặt đã mỏng rồi mà hễ nghĩ tới cái chuyện không đàng hoàng thì sẽ lập tức nóng lên, đỏ ửng y như bếp than. Nhưng mà.......là kêu em vào mà, chứ em không có tự tiện nha. Là người ta mời đó.

Em cũng nhanh chóng xoay nắm cửa, cũng muốn xem vợ chồng nhà này làm cái chuyện gì. Cửa mở, Minho ngồi bệt ở sàn, Engfa mặt cái quần short áo phông ngồi vắt chéo chân ở trên ghế, cạnh bàn trang điểm. Tay Minho còn cầm một chiếc giày kiểu của nữ, còn Engfa thì xoa xoa cái gót chân của mình. Bỗng chốc chị chợt hiểu ra. Em co giãn khuôn mặt mình, vẽ lên nụ cười hết sức gượng gạo.

- Con mang giày giúp vợ con, mà giày chật quá, cô ấy đau nên hét um sùm, đánh thức mẹ sao ?

Charlotte thở phào 1 cái, thì ra là mang giày giúp, giày chật, chân sưng đỏ, chứ không phải là......không phải là......ờ........thì hiểu lầm thôi, có gì đâu to tát. Hột vịt còn lộn mà. Em chỉ là vô tình thôi, vô tình đi ngang thôi đó, không có rình mò gì cả.

- May quá. - Em tỏ ra vui vẻ ngay lập tức, chẳng bù với khuôn mặt méo mó khi nãy đứng rình ngoài cửa.

- Hả? May cái gì mẹ? - Minho nhìn em lạ lẫm, khi nãy mới ngầu ngầu mà giờ lại hí hửng hẳn lên.

- May.....may......may......à, may mà vợ chồng con không có.......không có - Chị tìm cho mình một lí do, nhưng nghĩ mãi mà không ra. Người ta nói "giận quá mất khôn", mà em hiện giờ chính là "mừng quá mất khôn" đó.

Em lẩm bẩm : "Nói cái gì đây, không lẽ nói may mà vợ chồng con không có làm cái chuyện kia . Chắc mua một chục lố quần đội quá. Nói gì đây ? " - Em lẩm bẩm lẩm bẩm nhép nhép trong miệng.

- Mẹ? - Minho thấy em thơ thẫn không trả lời mình thì cất tiếng gọi.

- À, may mà vợ chồng con chưa có đi ngủ. Mẹ tìm vợ con có chuyện một chút - Em tìm được lí do rồi, hú hồn chim én.

Minho đặt đôi giày của Engfa xuống sàn, nhìn cô một cái rồi cười hề hề :

- Vậy mẹ ở đây nói chuyện với vợ con, cũng còn sớm, con qua phòng làm việc xem tài liệu một chút.

- Ờ ờ ....!!!!!

Khi phòng ngủ chỉ còn hai người, cô nhìn em, chu chu cái miệng nhỏ nhỏ của mình lên, đáng yêu vô cùng.

- Em tìm chị có việc gì? - Engfa nghiêm túc nhìn em, thay đổi cách xưng hô.

- Ai biết. - Em trả lời mà không nhìn đến cô, đôi chân vô thức ngồi bệt xuống sàn.

Ặc, thật là, sang tìm người ta mà không biết tìm làm gì, đùa nhau à. Engfa ngó em, khuôn mặt dán vào gấu áo vò vò như muốn trốn tránh, khuôn mặt bối rối cô thấy rất rõ. Nhưng mà câu trả lời thật là làm người khác muốn ho sặc sụa, không uống nước cũng muốn sặc nước miếng aaaa.

- Em đùa à? - Cô hơi bất mãn lên tiếng.

- Ờ, tôi đi xuống lầu uống nước, tiện đường đi ngang phòng chị nghe chị la lên nên nán lại thôi.

- Tiện đường? Đừng có tào lao, phòng em, xong đến cầu thang, rồi mới đến phòng chị đó.

Em ngước nhìn cô, cầm lấy chân cô xoa xoa :

- Có còn đau không?

Phụ nữ là vậy đó, khi biết mình cãi không lại là liền tìm chuyện khác nói, thủ đoạn vô cùng tinh vi làm đối phương không kịp trở tay.

- Không đau lắm.

- Đỏ đến như vậy, còn nói không đau, mang không vừa thì quăng đi.

- Đó là giày của em tặng.

Câu nói như đánh thức cảm xúc mỏng manh chực trào ra, em cố nén lại cười cười :

- Nhưng đã mang không vừa, không lí nào lại cố gắng gượng ép để làm bản thân đau đớn. Nó đã không còn hợp với chị.

Engfa hiểu em muốn nói gì chứ, đâu đơn giản chỉ là nói về đôi giày. Cô thấy hốc mắt em hơi đỏ, cô vội tìm chủ đề khác nói :

- À, không có gì thì em ngủ sớm đi.

Nhưng câu nói được nói ra thì lòng lại đau đớn vô cùng, là kêu người mình yêu trở về ngủ với người đàn ông khác. Cô nhìn em rồi xoay đi, không dám đối diện nữa.

Bỗng....

.

.

.

.

Một đôi tay ghị cô lại, xoay người một cái đã bị người ta hôn, Engfa không kháng cự, trái lại còn rất hào hứng mà phối hợp theo. Đến khi cả hai không còn thở được thì mới buông ra.

Tự dưng. Em nhìn cô chăm chăm, khuôn mặt bỗng nhiên nghiêm túc lại, trong giây phút này, cô thật nín thở, chờ đợi em nói, đúng là thái độ này rất đáng sợ, chắc chắn em sẽ nói ra chuyện gì đó vô cùng quan trọng, nên cô cũng không dám đùa giỡn mà dùng gương mặt nghiêm túc nhìn em. Cô nuốt khan một tiếng chờ đợi.

.

.

.

.

.

.

- CHO BÓP MỘT CÁI!

Vừa nói xong lập tức luồng tay vào áo cô, may mà buổi tối nên cô không có mặc bra, em nhanh chóng nhắm ngay đôi bồng đào kia mà bóp mạnh một cái, rồi nhăn răng cười và biến mất sau cánh cửa để lại Engfa ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trước khi ra cửa còn bonus thêm một câu:

- Bóp qua bóp lại mới toại lòng nhau.

Cô đứng nhìn trân trân bóng lưng em chạy ra khỏi phòng. Có ai nói cho Engfa biết đây là thể loại mẹ chồng gì không? Mẹ chồng gì mà nửa đêm mò qua phòng con dâu rồi bóp ** người ta đau muốn chết à. Điều đáng nói ở đây là em lại dùng cái mặt vô cùng nghiêm túc đó để nói cái chuyện không mấy nghiêm túc này. Thật tức chết mà.

Engfa xoa xoa ngực mình vài cái, hít hà, ui cha, đau thật, người gì mà mạnh tay quá chừng, không biết thương hoa tiếc ngọc. Cô hừ lạnh 1 cái rồi nằm phịch xuống giường, lấy chăn đắp ngang ngực rồi đi vào giấc ngủ.

_________________________

vote kaaa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net