13. Nếu chị thương em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trong lúc đang họp P'Nawat luôn lo lắng cho Engfa, nếu để cảm xúc bất ổn như thế này mà làm việc tiếp tục chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm lí con bé nên ông cho thư ký liên lạc với quản lí Van tìm lí do khéo để dời các công việc ngày hôm nay của Engfa vào ngày khác khi con bé sẵn sàng làm việc.

.

.

.

Bầu trời đêm đổ cơn mưa nặng hạt khiến xe cộ lẫn người qua đường dần thưa thớt.

Whisgars Silom - Bar

Đây là một quán bar nơi sinh ra dùng âm nhạc và hương vị đồ uống (cocktail, mocktail...) để giải toả những căng thẳng và thư giãn chứ không phải là những nốt nhạc mạnh mẽ dập dìu cơn say rồi nhảy nhót cùng sự ồn ào như vũ trường. Một nơi rất nổi tiếng với những 'tay chơi' rượu ở thủ đô Bangkok sầm uất , tuy ở ngay trung tâm nhưng vẫn giới hạn lượng khách có nhu cầu mục đích để cho bầu không khí ở đây yên tĩnh và có sự ấm cúng nhất định. Chỉ những người thật sự biết thưởng thức rượu mới thường lui tới nơi đây.

Trong một góc tối của quán, nơi ít người qua lại nhất, vị trí này khá yên tĩnh và bị khuất bởi những chậu cây che lấp đi, đến phục vụ cũng ít chú ý qua lại chỗ này. Bàn gỗ sẫm màu phía trên toàn bày những loại rượu đắt tiền được khui dần từng chai. Trong góc tối đó, có người lẳng lặng uống rượu, những ngón tay thon dài kèm những đường gân xanh cầm cốc thủy tinh lắc lư, khóe môi mỏng dường như đang biểu lộ ra nỗi rầu rỉ trong lòng, tuy chỉ vừa đến đây một giờ đồng hồ, trên bàn lẫn dưới gót giày đầy vỏ chai rỗng.

Bóng đèn mờ ảo của quầy bar khiến người khác không thể nhìn rõ gương mặt cô nhưng xem ra nhung nhan thật không tầm thường. Vẻ ngoài cùng chiếc áo da thật cuốn hút, toát ra được khí chất mê mẩn lòng người nhưng hơi thở lại u uất, lạnh lẽo. Một cảm giác cô đơn bao trùm góc tối không muốn ai đến gần, chỉ duy nhất có cô và rượu.

Mọi người quây quần trò chuyện trong bar chỉ có cô gái trong góc lẳng lặng rót từng chai rượu nhìn ra đường xá thông qua cửa kính bên cạnh, một ly, hai ly, một chai, hai chai. Vị khách này vẫn yên tĩnh ngồi đó giống như là đang trong một thế giới khác hoàn toàn tách biệt.

Mưa ngoài trời nặng nề trút xuống. Giây phút đó, thế giới quanh cô như tối sầm lại. Như thể bên kia bầu trời cách nửa vòng trái đất, ai vừa thình lình dập tắt ánh sáng duy nhất le lói trong cô vậy.

Càng về khuya không gian quán dần đầy ấp người, không khí yên tĩnh đang dần bị xâm chiếm bởi các tiếng trò chuyện vui vẻ trong quán. Cô nhăn mày cảm thấy thật phiền phức tại sao hôm nay lại là ngày cuối tuần?

Rót đến chai rượu cuối cùng cũng chỉ còn vài giọt rơi xuống, chán chường khi rượu đã hết, không gian yên tĩnh cũng không còn. Cô gái chậm rãi đứng dậy, ánh sáng mờ ảo không đủ để nhìn thấy biểu cảm lúc này. Đi đến quần rượu thanh toán, cô chỉ bừa trên quầy rượu chọn lấy một chai mang về, lấy ngẫu nhiên một thẻ tín dụng trong túi xách ném lên bàn, đôi mi nhắm chặt lại.

Người phục vụ lúc này mới nhận ra đây là một vị khách cũ thường hay đến đây, Engfa Waraha. Trước khi là hoa hậu cô thường cùng vài người bạn đến thưởng thức rượu mới, sau khi đăng quang vì tính chất công việc nên cô không còn đến đây nữa. Anh phục vụ cũng hiểu chuyện nên lập tức dẫn đường cho cô bằng một lối đi riêng của quán để tránh ánh mắt của các vị khách khác.

Bên ngoài mưa càng lúc càng to, bầu trời đen kịt vang lên vài tiếng sấm nhỏ. Anh phục vụ lẳng lặng đi phía sau cầm ô che mưa nhưng cô xoay lại đôi mắt lờ đờ nhìn anh ta rồi lắc đầu từ chối sự giúp đỡ này. Người phục vụ khuyên cô hãy bắt taxi trở về vì cô đã uống rất nhiều rượu, trên tay còn cầm một chai rượu đã khui.

" Cô Waraha cô nên.. "

Đẩy chiếc ô ra xa mình rồi cô bước tiếp mặc cho người phục vụ kia hết sức khuyên nhủ nhưng cô muốn làm theo ý mình. Cô ngửa cổ uống, để rượu cay rát đi vào cổ họng xoa dịu đi nổi đau u sầu đang giằng xé trong lòng. Nhưng hình như không có tác dụng. Rượu vào dạ dày cuồn cuộn sôi như sự bi thương trong người cô lúc này.

Trong bộ dạng say xỉn ngả ngớn, cô lê thân người đi dưới mưa, rượu còn vươn trên môi do không còn tỉnh táo làm đổ ra ngoài nhưng cũng bị nước mưa cuốn đi

" Charlotte... là em trêu chị đúng không " cô vừa nói vừa cười chua xót

Khóc nấc vì mệt mỏi, đôi chân khuỵu xuống đầu gối chạm mạnh vào đất, hai hàng nước mắt bị lẫn trong mưa, người qua đường có nhìn cũng không nghĩ rằng cô đang khóc. Hai cánh tay tự ôm lấy bản thân mình, ngước nhìn lên bầu trời, mây xám xịt bao trùm hết tất cả, chúng trông u sầu như lòng cô vậy. Mưa là do trùng hợp hay do ông trời đang khóc thương, đau xót cho cô? mưa càng lúc càng nặng hạt đến nổi chúng xả xuống đau rát cả gương mặt nhưng đã là gì so với chuyện sau này cô không còn được bên cạnh em nữa? đau gấp trăm ngàn lần.

Con đường về nhà hôm nay dài đến lạ. Engfa về được đến nhà là một điều may mắn. Tuy rất say nhưng trực giác của cô luôn nhạy bén trong mọi trường hợp. Cô cảm nhận được có ai đó luôn chạy theo sau mình từ lúc cô rời quán bar cho đến khi trở về nhà, chiếc audi cứ chầm chậm giữ khoảng cách nhưng vì quá mệt mỏi cô cũng không quan tâm mình có đang gặp nguy hiểm hay không nữa.

Sau khi vào nhà cô từ bộ dạng say xỉn liền trở nên tỉnh táo, Engfa cau mày đi đến hé cửa sổ nhìn ra bên ngoài, suy đoán nếu người đang lái chiếc audi đen kia là kẻ xấu theo dõi cô thì hắn cũng không để cô về đến nhà an toàn, dễ dàng như vậy, làm cô có chút hoài nghi.

Khi thấy Engfa mở cửa vào trong, chiếc audi đen từ phía sau mới tăng tốc chạy vụt qua, vì cơn mưa làm con đường trở nên trắng xóa, cũng không thể nhìn rõ mặt người trên xe là ai. Dù sao cũng về đến nhà trong bộ dạng ướt sũng, người thấm đẫm nước mưa. Cô mệt mỏi thở dài tháo bỏ đôi boots dưới chân đi đến kệ giày đặt nó lên, bỗng cô dẫm phải thứ gì đó dưới sàn.

Là chiếc móc khóa hình Chippo cô tặng cho Charlotte, em hay đeo nó trên túi xách. Cô bất giác nhìn xung quanh căn phòng. Mọi thứ không một hạt bụi bám bẩn lại còn được bày biện nhiều đồ hơn trước. Charlotte đã đến đây sao?

Sàn nhà đầy nước mưa do cô cứ đi lanh quanh căn phòng, gương mặt ngơ ngác phờ phạc nhìn xung quanh.

" Sao hôm nay ngôi nhà mình ấm cúng đến lạ "

 Trên bàn ăn trang trí các lọ hoa, còn có cả nến thơm đặt khắp nơi trong từng căn phòng. Nhất là gian bếp, đầy ấp đồ ăn và các vật dụng còn thiếu nay đã được mua đầy đủ.

" Em mua tất cả những thứ này, để bỏ chị lại một mình sử dụng chúng sao? " Cô đau lòng gắng gượng sợ mình không đứng nổi nữa, tay bám lấy chiếc ghế gần nhất ngồi tạm

Phải rồi, hôm nay em hẹn cô ăn tối tại nhà mình, em lại thất hứa với cô nữa rồi. Bữa tối em chuẩn bị đầy đủ ở đây nhưng không có em thì còn ý nghĩa gì nữa? Engfa đặt chai rượu mình còn đang ôm trong người lên bàn ăn thì nhìn thấy một lá thư được kẹp dưới đế của cây nến. Cô cau mày, bàn tay còn đang đẫm nước mưa nên cô chỉ dám dòm sơ qua. Lá thư trắng được dán gọn gàng, mặt trước còn có dòng chữ viết bằng mực đen

" Charlotte gửi chị "

Engfa mắt tròn xoe, tay liền lau vào khăn trải bàn. Cầm lấy lá thư trên tay đi khỏi gian bếp. Rượu cô đã uống rất nhiều nhưng chẳng nhằm nhò gì khi ruột ran cô nóng dần lên là vì lá thư này chứ không phải vì loại cồn ấy. Cơ thể hồi hợp đến nổi đôi bàn tay run rẩy khi chạm vào lá thư, cô chần chừ không dám mở

Cô sợ em trách mình

Cô sợ em nói ra điều em muốn

Cô sợ em từ chối cô

Đôi mắt long lanh khi đọc dòng chữ đầu

" Engfa của em,

Có lẽ khi chị đọc được những dòng này, em đã không còn bên cạnh chị nữa, em không thể nào nói lời chia ly với chị, chỉ đành còn cách viết lá thư này. Có rất nhiều điều em muốn nói, nhưng khi cầm bút lại không biết nên nói từ đâu, và cũng chẳng biết nên nói như thế nào.

Dạo gần đây, sau khi mỗi đêm trở về đến nhà, em lại thức trắng đêm suy nghĩ, rồi lại tự dằn vặt bản thân. Em suy nghĩ về những chuyện trong quá khứ và cả những dự định tương lai của chị và cả em còn đang dang dở. 

Quãng thời gian ngắn ngủi được ở bên cạnh chị chính là những ký ức đẹp nhất đời của em, em đã hiểu ra nhiều điều, làm được nhiều việc. Chị đã cho em hiểu ra được ý nghĩa thật sự của cuộc sống này. Cho em biết thế nào là yêu thương, trân trọng. Lắng nghe con tim mình mách bảo rằng đó là nơi thật sự em cần đến và đó cũng là điều em muốn từ rất lâu rồi.

Chị thường hay hỏi em 'tình cảm ấy vì sao lại tồn tại, và đã tồn tại từ bao giờ, chính chị cũng không hay biết' Điều ấy khiến em tin vào định mệnh, tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên chăng?

Em cảm thấy thật may mắn khi ơn trên đã cho em gặp được chị, nếu P'Fa thương em, xin hãy để em rời đi và đừng tìm kiếm em cũng như tìm lí do tại sao em lại làm như vậy. Hãy tiếp tục con đường của mình, mục tiêu lớn lao trước mắt chị chắc chắn phải đạt được, em muốn chị giơ cao chiếc vương miện ấy để em có thể nhìn thấy chị, xin hãy hứa với em. Charlotte sẽ luôn theo dõi chị, chỉ tiếc là không thể ở cạnh chỉ những khoảnh khắc quan trọng nhất.

Hãy chăm sóc bản thân thật nhiều

Em xin lỗi vì không thể thay chị làm điều đó.

Tạm biệt chị

Charlotte Austin. "

Engfa mất thăng bằng, cơ thể tựa vào tường chống đỡ. Cô mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn, gương mặt thất thần lạnh lẽo, co người ôm lấy đầu gối. Nước mắt không sao kìm lại được nữa, lặng lẽ rơi trên má, thê lương đến tuyệt vọng.

.

.

.

AU: Mọi người vote đều với tương tác mình cảm thấy dễ viết hơn nhiều ấy cứ như vậy thì chắc drop không được rồi. Cảm ơn mọi người bằng một chap sầu thật sầu. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net