2. Sao thuỷ nghịch hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay may mắn job cuối cùng được hoàn thành sớm hơn dự kiến. Engfa luôn nở nụ cười với mọi người khi kết thúc công việc như một lời cảm ơn vì đã hỗ trợ cô, thật tử tế.

Tuy là kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi chất chồng trên người nhưng cô lúc nào cũng toả ra một hào quang tươi sáng, nụ cười đó đã lừa dối tất cả mọi người rằng cô lúc nào cũng có thể làm việc nhưng không..

Engfa khoác lại chiếc blazer đen của mình và rời khỏi sảnh. Vừa đi cô xoay cổ tay để nhìn đồng hồ, tầm 21h kém. Vì lịch trình kết thúc sớm cô muốn đi đâu đó một mình, cũng lâu rồi cô không đi dạo

" P'van, chắc về đến nhà em sẽ tự lái xe đi đâu đó một chút, hóng gió tí chẳng hạn " Engfa tươi cười tỏ ra mình còn năng lượng để p'Van đừng lo lắng mà la rầy cô

" Cũng còn sớm, em đi cẩn thận nhớ về sớm nhé, ngày mai chúng ta còn gặp Boss bàn về chuyến đi thiện nguyện "

P'Van không sợ cô lơ là công việc, mọi người đều biết Engfa chăm chỉ siêng năng đến nhường nào, có mệt mỏi cô cũng sẽ giấu mình mà đảm đương hết tất cả trong khả năng của mình và có khi còn nhiều chuyện quá sức hơn, cô đều đồng ý, không một lời từ chối. Điều p'Van lo là sức khoẻ của em ấy và cả tinh thần, trước kia Engfa rất có niềm vui nhưng bây giờ em ấy như một người chỉ biết cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay, rồi tiếp tục như một cổ máy truyền năng lượng cho người khác nhưng không có thứ gì nạp lại cho bản thân, trống rỗng.

Tạm biệt nhau, Engfa đi một mạch đến garage khởi động xe rồi rời đi nhanh chóng

" tốc độ vừa đủ là an toàn nhất "

Từng có một người luôn dặn dò cô như vậy mỗi khi cô được người ấy chở mình đi lanh quanh thành phố, luyên thuyên các luật lệ khi lái xe, căn dặn cô đủ điều, nghe thật nhức đầu nhưng đó dần dần trở thành thói quen của cô vì Engfa luôn là một người biết nghe lời người mình yêu..

Những ngày này, một cái ôm cũng có thể là điều xa xỉ. Ánh mắt khi sáng thật sự làm cô nhớ em rất nhiều, cô cố gắng nhấn mình vào công việc để quên đi quá khứ, cảm xúc cá nhân ích kỉ của bản thân, nhưng điều đó thật khó khăn. Dù có nhầm người đi nữa, nhưng người đó vẫn khiến cô tìm lại được cảm xúc mạnh mẽ ấy, một lần nữa.

Engfa sắp kết thúc nhiệm kỳ, có thể bỏ gỡ chiếc vương miệng danh giá này. 

Sau cùng? Cô được gì và mất gì?

Trong lúc chờ đèn đỏ, cô tự tìm cho mình một bản nhạc cũ, yên ắng quá cũng tẻ nhạt. Mọi thứ như trở về quỹ đạo của nó vậy, bài hát cô hay hát dành cho em được phát lên ngẫu hứng, đôi tay nắm chặt vô lăng khoé môi cong lên, buồn cười như vũ trụ đang trêu đùa cô vậy, một nụ cười mất mát.

Sau vài giây chờ đợi, cô nghĩ mình cũng nên về nhà nghỉ ngơi. Xe từ từ lăn bánh đến đường lớn, ánh đèn hai bên thưa dần, mãi mê ngân nga bài hát cũ cô chợt chú ý đến một cô gái đang đi trên đường một mình tay cầm hai túi hàng lớn băng ngang qua đầu xe mình khiến cô thắng gấp đầu va vào vô lăng xe. Tuy rất đau nhưng có thể chóng chịu bước ra ngoài đỡ cô gái ấy, đồ rơi hết ra ngoài Engfa cuối nhặt

" Cô có sao không, chân cô trầy hết rồi " Engfa lo lắng, không trách cô ấy không chú ý mà chỉ thấy xót cho đối phương như một bản năng cô luôn là người ấm áp

" Tôi không sao, không sao "

Engfa nghe thấy giọng nói thân quen liền ngước lên nhìn. Cô gái trước mắt vẫn đang ghì mặt xuống nhặt từng món đồ của mình cho vào túi mặc cho chân đang rỉ máu.

Bỗng có một lực mạnh nắm chặt lấy bàn tay cô gái 

" Là em sao! " Engfa giọng thay đổi có một chút rung sợ, rung sợ là cô nghe nhầm, rung sợ rằng đây không phải là người cô thương.

Phản xạ cô gái rút tay thật mạnh mặc cho túi đồ còn vươn vãi trên đường, cô quay đi thật nhanh như bị đánh vào tim đen vậy. Chân cô bị thương rồi, không thể chạy cũng không thể đi nhanh được nữa cuối cùng cũng bị Engfa bắt lại

" Charlotte, đúng là em rồi, tại sao lại... "

Hết cách rồi, Charlotte thua chị ta rồi.

" Chị .. vẫn khoẻ chứ? " Charlotte nhỏ nhẹ ánh mắt cũng không dám chạm vào chị, chỉ dám cuối đầu.

Dứt câu cô bị một vòng tay ôm chặt lấy, ôm trọn mình vào lòng, chưa có vòng tay nào ấm áp hơn thế. Engfa nhớ em, Engfa muốn nhìn thấy em, Engfa muốn chăm sóc em, em hành hạ chị gần một năm rồi em có biết không?

Engfa thấy mình đang siết chặt em ấy cảm thấy ngượng nên đành buông ra, có lẽ tự thấy bản thân mình đang quá khích.

" Đừng nói gì cả, lên xe chị chở em về, nhìn vết thương em xem "

Charlotte chần chừ cũng ngoan ngoãn đi theo chị, vì biết đã đứng trước mặt chị rồi thì có chạy đâu cũng không thể thoát. Engfa đưa em ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn không cho em trốn thoát

" Em ở yên đây chờ chị, chị vào cửa hàng tiện lợi mua ít đồ cho em, nhớ không được di chuyển "

Charlotte ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt rưng rưng nhìn chị như có điều muốn nói, nhưng không thể, đôi môi cứng đờ.

Cô nhìn bóng lưng Engfa rời đi, hàng tá suy nghĩ trong đầu xuất hiện. Tại sao trùng hợp như vậy, cô đã cố tránh né, trung tâm thành phố đất chật người đông như vậy, chị từ xa vẫn có thể nhìn thấy em, em đành về vùng ngoại ô thành phố cách xa trung tâm rồi vẫn bắt gặp được chị ở đây, lí do là gì?

( là do sao thuỷ nghịch hành đó em )

Cô đấu tranh suy nghĩ, con tim hay lí trí mách bảo cô ở lại hay rời đi lúc này? Charlotte rối rắm hai tay bấu vào nhau xém xước cả da tay, cô dòm ngó chiếc xe thân thuộc cô đã dạy p'Fa lái cùng nhau rất vui vẻ, chiếc xe p'Fa thích nhất. Cô nhìn thấy quyển sổ tay cô tặng cho chị đặt ở cạnh cần số, cô tò mò không biết món quả nhỏ mình tặng có bị chị ấy bỏ lơ hay không.

Đôi mắt to tròn dần ngấn lệ, từng trang Engfa đều viết lại nỗi nhớ nhung của mình gửi gắm vào đó. Đọc từng dòng, sợ mình sẽ không kiềm chế được Charlotte đành rời khỏi xe lao nhanh về phía trước, cô quyết định rời xa chị lần nữa

" Em xin lỗi, nhưng đây không phải lúc chúng ta ở bên nhau "

.

.

.

.

.

Rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Engfa vui vẻ trở về xe và gặp em, trong tay có vài món đồ ăn tẩm bổ, trông em tiều tuỵ cô thật xót. Nhưng trở lại thì chỉ còn một mình cô, em ấy đâu rồi?

Cô lại để mất em một lần nữa rồi sao?

Engfa bất lực nhìn xung quanh, con đường không một bóng người, cô hiểu rồi, đúng là em đã trung tâm thương mại, nhưng em không đến để gặp chị, là em không muốn, em đang trốn tránh. Engfa chậm chạp bước vào xe thở dài, cặp mắt tuyệt vọng.

Đôi mắt đen của cô lúc này buồn thăm thẳm, hai bờ mi bắt đầu sưng mọng lên vì khóc nhiều. 

Từ xa, Charlotte nghe tiếng nức nở của chị trong xe hẳn là chị rất đau khi phải chứng kiến mình rời xa chị lần nữa nhưng vì lời hứa khi đó để tốt cho chị, em sẵn sàng rời xa để chị có thể sống tốt hơn.

Charlotte quay lưng khuỵ gối xuống đất, bật lên khóc thút thít. Em không kiềm nén được nữa rồi.

" Em xin lỗi "

Quyển sổ tay ấy vẫn còn mở với vài dòng thơ ngắn ngủi
.

.

.

10/2022

tôi mong em hạnh phúc
tôi chúc em bên người

ngày em đi là lúc
tôi cố gắng chôn vùi

nhưng sao tôi còn ước
em chưa từng rời xa
tôi ước em vẫn đó
cùng tôi như ngày qua

về đi thôi em à.

- Engfa Waraha to Charlotte Austin


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net