21. Bất công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm đó, cô được Marima đưa đến sân bay để rời khỏi Thái. Về khoảng cách địa lí, vốn dĩ cô không nỡ rời xa Engfa. Đoạn đường từ nhà đến sân bay Charlotte rơi nước mắt không ngừng một giây, hiểu rất nhiều tình cảm của mình, thấy vậy Marima xót xa muốn giúp đỡ. Ngay từ lúc đưa Charlotte đến nhà ông Nawat, cô đã níu kéo rất nhiều lần nhưng cô không hiểu vì sự lo lắng hay là vì điều gì khác khiến Charlotte rất kiên quyết một mực muốn rời khỏi.

Nhưng từng giờ từng khắc trôi qua nghĩ đến việc em không thể nhìn thấy chị bằng xương bằng thịt thì lòng không an tâm một chút. Tuy bên ngoài Charlotte trông như trẻ con nhưng đối với cô, chính chị mới là một đứa trẻ cần cô chăm sóc, chăm sóc ở đây là tâm hồn của chị. Tâm lí của Engfa vốn yếu ớt dễ bị tiêu cực lấn át tâm trí, nếu một ngày áp lực đè nặng lên đôi vai nhỏ ấy trong khi ở đất nước bên kia cô không tài nào có thể cảm nhận được, thật sự không cam lòng. Thứ chị sợ nhất, là cô đơn nhưng người chị thương lại bỏ rơi chị, Charlotte dằn vặt bản thân trăm ngàn lần không bù đắp được.

Charlotte cuối cùng cũng cầu xin Marima tìm cách giúp cô. Nghe lời khuyên của Marima hãy ở lại, cô sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho Charlotte ở phía xa vùng ngoại ô, miễn đừng để Engfa nhìn thấy là được cũng thuận tiện cho việc từ xa quan sát chăm sóc gián tiếp được cho Engfa.

Khoảng thời gian đầu truyền thông đã đưa tin Charlotte Austin đã rời khỏi Top10 khiến ai ai cũng tiếc nuối. Vì sợ Engfa sẽ sốc không thể kiềm chế, cô luôn xuất hiện đâu đó xung quanh Engfa để trông chừng chị ở khoảng cách xa. Những cuộc hẹn, những buổi tiệc tùng hay những sự kiện giao lưu hoặc các họp đồng nhỏ lẻ cô đều bám sát theo Engfa, một phần cũng nhờ đến Marima nếu trùng hợp cả hai đi chung thì sẽ liên lạc qua điện thoại để nghe được giọng chị trực tiếp. Charlotte không ngại lủi thủi một mình quan tâm chị, có lúc chờ chị trên xe nhiều canh giờ cô cũng không thấy phiền hà.

Lần đó cô nhất quyết muốn bay sang Indo để nhìn thấy chị tỏa sáng vì cô luôn tin tưởng Engfa sẽ làm được, cô muốn tận mắt chứng kiến khoảnh khắc chị hạnh phúc nhất, thành công nhất luôn có em phía sau dõi theo chị, không một mình cô đơn trong chiến thắng.

Nhưng trớ trêu lòng người đúng thật không như cô nghĩ. Cứ ngỡ người ấy một lòng hướng về mình, chờ đợi mình quay trở về. Rồi thì sao? chỉ hai tháng không có cô bên cạnh. Chị nỡ bên cạnh người khác ôm ấp, không ngại thể hiện tình cảm trước đêm chung kết, khoảnh khắc đó chị có biết chị vừa giết chết một trái tim hay không?

Khoảnh khắc đó ghi mãi trong lòng cô như một vết thương không bao giờ lành, cứ nhớ đến đôi bàn chị chạm vào người khác trái tim em đau ngàn lần. Tàn nhẫn trao em sự tin tưởng để rồi bắt em phải chứng kiến chị cùng Sarah gương mặt sát lại gần nhau bên trong căn phòng kín ấy. Em ngốc nghếch chạy phía sau cánh cửa sổ phòng chị chỉ để nhìn thấy chị âu yếm với kẻ khác. Hỡi chị ơi? không chút xót thương khi nghĩ đến em sao? Liệu bây giờ em quay lại, có còn chị ở đó không hay là một lần nữa xé nát tâm can của em đây?

Không còn gì đáng xấu hổ hơn được nữa, sau khi chứng kiến Engfa ôm Sarah vào lòng âu yếm thì thầm to nhỏ bên tai cô không thể chấp nhận mình bị đối xử tàn nhẫn như vậy. Cô từ bỏ mọi thứ rồi rời đi trong im lặng vì cô nghĩ hiện tại sự hiện diện của cô lúc này hoàn toàn vô nghĩa, chị có người lo lắng rồi tại sao em ngu ngốc âm thầm phía sau chị chứ? Có quá bất công với em không Engfa?

Thật sự chẳng biết đổ lỗi cho ai, trách chị hay trách bản thân mình tin tưởng quá nhiều về thứ tình yêu vĩnh cửu phù phiếm. Trở về khách sạn cô thu dọn mọi thứ mặc cho ngày mai đêm chung kết diễn ra cũng không còn tâm trạng nữa, tổn thương bấy nhiêu đã đủ.

Quyết định cắt đứt toàn bộ liên lạc ở Thái, cô muốn về với ba để có một cuộc sống mới. Cô đau chứ, đau tận đáy lòng. Anh Quốc vốn dĩ là nơi chưa bao giờ thuộc về cô, tìm đủ mọi cách thuyết phục để được ở lại quê hương nhưng chính chị bắt em sang đây thì em sẽ mãi ở nơi đây không bao giờ quay về.

Chạy trời không khỏi nắng, một năm sau cô lại phải trở về vì ba của mình, ngay đêm đầu tiền đã bị chị bắt gặp. Vậy mà cũng không dám trách chị một câu, xem vết thương đó không hề tồn tại. Là do một năm qua, cô cố chấp chôn vùi quá khứ hay là đã chấp nhận buông xuôi theo nó rồi? Hiện tại cô chỉ muốn an phận một chỗ chờ ngày quay về Anh thôi, đừng để cô nhìn thấy chị. Vết thương đó luôn nhức nhói mỗi khi chạm vào.

.

.

.

Từ ngày Charlotte trở về cũng hơn một tuần, nhờ có sự giúp đỡ của Marima nên việc ăn uống, di chuyển, sắm sửa những thứ cần thiết cũng thuận lợi hơn đỡ phải dè chừng khi ra ngoài một mình. Ngoài lúc bận việc, Marima sẽ chạy đến nhà cô để bầu bạn, tuy có thường xuyên đến rồi đi nhưng cũng rất cảnh giác nhìn xung quanh rồi mới quyết định đi vào bên trong.

Cả hai đang say sưa nói chuyện phiếm, kể lại những kỷ niệm cũ hoặc cuộc sống hiện tại rất thoải mái nhưng niềm vui chưa diễn ra được bao lâu thì có tiếng chuông điện thoại vang lên từ Marima. Cô cầm điện thoại di chuyển ra ngoài để tiện nói chuyện, Charlotte cũng biết ý nên kêu cậu ấy ra ngoài còn mình ở lại nhắn tin cho một người bạn của cô trong lúc chờ Marima nghe điện thoại

Cuộc nói chuyện có vẻ rất lâu không biết có chuyện gì không thì Marima gấp rút bước vào lấy chiếc túi xách nói vội

" Tớ có việc ở công ty gấp rồi, hôm khác tớ sang. Cần gì cứ nhắn nhớ không được chạy trốn lung tung đó "

Còn chưa kịp trả lời cánh cửa đã bị đóng lại, Charlotte hoang mang nhưng không phải việc của mình nữa nên cũng không bận tâm mấy, ai cũng có cuộc sống riêng cả, cô tôn trọng điều đó.

Marima khẩn trương đến công ty cũng thắc mắc không biết có chuyện gì vì lịch làm hôm nay của cô trống nhưng lại được gọi gấp rút như vậy. Cô nhanh chóng đổ xe rồi bước vào công ty đi thẳng vào phòng họp chung. Marima lịch sự gõ cửa rồi mới tiến vào trong, cánh cửa vừa mở ra, ngày thường sẽ rất ồn ào tiếng nói chuyện hoặc thảo luận dù căn phòng rộng lớn nhưng nay nó yên tĩnh đến kì lạ. Cô chẳng thấy ai khác ngoài chiếc ghế xoay hướng ngược lại, đến gần mới nhận ra có người đang ngồi ở đó.

" Đến rồi sao? Chị đang chờ em đây " người đó nghe thấy tiếng mở cửa liền xoay ghế thoải mái nói

" P'Fa " Marima bất ngờ to mắt nhìn chị. Lúc này chẳng phải đang rất bận rộn hay sao?

" Chị nghe quản lí nói hôm nay em không có lịch làm việc nên muốn hẹn em đi ăn chút gì đó nhưng không biết liên lạc bằng cách nào cho tiện nên nhờ quản lí gọi em đến đây gấp như vậy, chị xin lỗi đã nói dối em nhé? " cô rời khỏi ghế đi đến chỗ của em

Nghe lí do chị bịa ra thật vô lí nhưng có gan cũng không dám trách mắng người trước mắt. Marima đồng ý đi với chị vì biết Engfa làm việc gì luôn phải có lí do nên chị mới dành thời gian quý báu tìm mình nhưng không phải chỉ vì đói nên mới tìm đến cô để đơn giản là đi ăn nói chuyện phiếm.

Chuyện đã xảy ra Engfa thừa biết Marima cũng dính trong chuyện này nhưng bản thân rất tự tin biết cách nhìn người, đi cùng nhau đủ lâu để biết Marima là người như thế nào, em không hề có ý xấu muốn che giấu cô vì có nổi khổ riêng cũng chỉ muốn giúp đỡ Charlotte.

Từ ngày biết được sự thật Engfa không trách móc hay hỏi han về chuyện Charlotte nhưng cô luôn giữ một khoảng cách nhất định với em ấy vì Marima là người bạn thân thuộc với Charlotte nhất. Để Engfa gặp mặt thân thiết như trước cũng rất khó, hễ cứ gặp là sẽ nghĩ đến nên Engfa chọn cách hạn chế liên lạc với mọi người, cụ thể là Marima.

Engfa tinh tế chọn một quán ăn có không gian thoáng ngoài trời, không quá sang trọng, đủ tiêu chuẩn để cả hai có thể nói chuyện thoải mái ít bị không gian kín làm cho cuộc gặp mặt trở nên ngượng ngạo.

" P'Fa tìm em không phải vì thiếu người đi ăn cùng đúng không? " Marima tinh ý suy nghĩ rằng chẳng khi không chị lại mời cô đi ăn chỉ riêng hai người như vậy, cũng đoán được chị sẽ dò hỏi chuyện Charlotte cũng có tí dè chừng né tránh ánh mắt

" Mấy hôm trước chị nhìn thấy Charlotte ở gần khu chung cư Sathorn Vista, trông em ấy có vẻ tiều tụy chị thấy xót lắm, nếu có gặp em mua ít đồ ăn tẩm bổ cho em ấy giúp chị nhé? " Engfa vẫn bình thản cắt miếng thịt bò trên đĩa vừa nói, động tác nhẹ nhàng gương mặt không biểu cảm như không quan tâm nhiều đến lời mình vừa thốt ra

Quả thật không thể trốn tránh được khi đã lỡ để Engfa biết mọi thứ, tuy trong lời nói nghe qua có vẻ rất quan tâm đến Charlotte, rất nhẹ nhàng bình thản như đang kể một câu chuyện cũ nhưng mang đầy hàm ý chất chưa bên trong.

Engfa đã nói rõ tên chung cư Sathorn Vista nơi ở hiện tại của Charlotte lại còn nhắc nhở Marima chăm sóc Charlotte giúp chị ấy thì ít nhiều gì chị cũng đã theo dõi cô mấy hôm nay cho dù cô đã trước sau rất cẩn thận không để bị bám đuôi.

Một khi Engfa biết chuyện gì sẽ vạch lá tìm đến cùng chỉ là muốn hay không thôi. Cô thừa biết hai người họ chắc chắn sẽ phải liên lạc qua lại nên dạo gần đây Engfa luôn quan tâm để ý đến lịch trình công việc của Marima. Điều cô muốn là nói khéo như vậy nhắc nhở Marima rằng không thể che giấu cô được chuyện gì nữa.

" Chị biết nhiều chuyện như vậy. Tại sao không đến gặp cậu ấy mà phải vòng vo? " cô khó hiểu. hàng chân mày câu lại

Engfa dừng hành động thái thịt, nhẹ nhàng đặt con dao và chiếc nĩa trên tay xuống, hai tai chống lên bàn đổ người về phía trước, cô đưa đôi mắt đen láy nhìn sâu vào tâm can đối phương làm cho Marima cảm thấy lúng túng như mình sắp bị vạch trần tội ác.

"Nếu như chị chủ động tìm em ấy thì chứng tỏ em ấy rất quan trọng đối với chị, đó là chuyện đương nhiên. Nhưng khi chị không chủ động tìm nữa cũng không có nghĩa em ấy không quan trọng, chỉ vì chị không biết trong lòng em ấy, chị có quan trọng hay không mà thôi "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net